Ôn Ngôn thật ra cũng không rành uống rượu lắm, gọi Martini đơn giản chỉ là muốn duy trì hình tượng bá tổng của mình một chút, thấy đối phương pha xong Martini đưa qua, Ôn Ngôn nghĩ nghĩ vẫn là một hơi uống cạn, dù sao cũng không thể xài tiền lãng phí ......
"Ai da, Ôn đại tổng tài! Hôm nay tới sớm ghê ta." Người đến là chủ quán bar, Giang Tu Viễn, bạn từ nhỏ của Ôn Ngôn.
Sau khi đối phương tìm được Ôn Ngôn, tay còn choàng qua vai Ôn Ngôn như thể hai anh em.
Giang Tu Viễn là công tử đào hoa có tiếng trong giới bá tổng, số chim hoàng yến hắn từng bao dưỡng không mười người thì cũng hai mươi người, so sánh với đứa trẻ ngoan Ôn Ngôn này, thì thật đúng là một người trên trời, một người dưới đất ......
Nhưng đối với Giang Tu Viễn mà nói, Ôn Ngôn cũng xem như là sự khác biệt mới lạ trong giới bá tổng.
Nhìn Ôn Ngôn thở ngắn than dài, Giang Tu Viễn bắt đầu trêu chọc đối phương: "Chà chà chà, Ôn đại tổng tài của chúng ta, đây là bị làm sao? Trên đường rớt mất năm đồng hả?"
Ôn Ngôn ngoại trừ rớt mất tiền, Giang Tu Viễn thật đúng là không nghĩ ra nguyên nhân nào có thể khiến đối phương mặt ủ mày ê ......
Ôn Ngôn: "......" Cậu sao có thể vì rớt mất năm đồng mà thương cảm! Cậu chính là bá tổng đó, chỉ năm đồng quèn cậu không thèm để ý, ít nhất rớt mất 50 đồng cậu mới có cảm giác đau lòng được chưa!
Có lẽ do chất cồn, Ôn Ngôn cũng không thể phản ứng đáp lại ngay tức khắc lời nói của Giang Tu Viễn.
Nhìn Ôn Ngôn không nói lời nào, Giang Tu Viễn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn và Ôn Ngôn có thể xem như mặc chung một cái quần lớn lên, Ôn Ngôn trừ việc yêu tiền tha thiết ra thì không có sở thích hứng thú nào khác, nếu không phải hắn đủ hiểu biết Ôn Ngôn, hắn còn thật sự sẽ cho rằng Ôn Ngôn bị rớt mất tiền ......
"Có tâm sự gì, nói thử với anh em nào, anh em có thể giúp được nhất định sẽ giúp!" Giang Tu Viễn hào khí vỗ vỗ vai Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn nhìn thoáng qua Giang Tu Viễn, nghĩ đến danh tiếng đào hoa của hắn trong giới bá tổng, cậu cảm thấy thật sự là có thể tìm Giang Tu Viễn giúp đỡ.
Ánh mắt Ôn Ngôn nhìn Giang Tu Viễn càng lúc càng sáng rực, nhìn đến mức Giang Tu Viễn sắp sửa nổi da gà.
"Làm, làm sao? Thật sự rớt tiền hả?" Giang Tu Viễn vẫn là lần đầu tiên thấy Ôn Ngôn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, giống như đã tìm ra kho báu gì đó ......
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phát bao lì xì cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn sẽ cầm lấy và nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, còn thì chưa bao giờ có lần nào có kiểu ánh mắt thế này, như thể hắn là niềm hy vọng của Ôn Ngôn.
Chẳng lẽ Ôn Ngôn là rớt mất năm vạn? Vậy thì hắn có thể bù đắp cho Ôn Ngôn, cũng không phải vấn đề gì lớn ......
Tại sao Giang Tu Viễn không cảm thấy Ôn Ngôn là rơi mất 50 vạn, chuyện đó chẳng phải vô nghĩa sao? Bá tổng nhà ai ra đường để 50 vạn trong túi!
Lúc này đổi thành Ôn Ngôn quàng tay qua cổ Giang Tu Viễn ......
Giang Tu Viễn giả vờ sợ hãi che ngực mình lại: "Cậu đừng như vậy, tớ chính là một đại khuê nam trong trắng, đừng dạy hư tớ!"
Ôn Ngôn: "......" Trong đầu người này suốt ngày nghĩ toàn chuyện gì vậy!
Cậu ghé sát vào bên tai Giang Tu Viễn, nhẹ giọng nói: "Cậu nói xem có cách nào lấy được người vào tay không?"
"Hả? Cái gì? Tớ nghe không rõ!" Giang Tu Viễn quá mức khiếp sợ, hắn cảm thấy âm nhạc ở đây quá vang nên xuất hiện ảo giác, Ôn Ngôn, một đại diện của con nhà người ta, đang nói với hắn cái gì cơ?
Cậu ta muốn lấy được người vào tay á? Lấy ai? Để làm gì?
Giang Tu Viễn càng nghĩ càng trôi xa, nhìn vẻ mặt khiếp sợ đến mức gần như nứt vỡ của Giang Tu Viễn, Ôn Ngôn chỉ chỉ người pha chế rượu đang bị mọi người vây quanh ở giữa quầy bar: "Tớ muốn anh ta làm chim hoàng yến của tớ ......"
Giang Tu Viễn nhìn qua theo hướng Ôn Ngôn chỉ, người pha chế rượu mới tới làm kia, hình như tên là Tiêu Thanh Hải?
Giang Tu Viễn lại nhìn Ôn Ngôn một cái: "......" Người này là đã bị người khác đoạt hồn rồi?
Lá bùa đã được khai quang trên người hắn đâu rồi?
Hiện giờ hắn muốn dán lá bùa đã được khai quang lên trán Ôn Ngôn, sau đó hô to một tiếng, yêu nghiệt cấp tốc lui ra!
Đáng tiếc hắn không có can đảm làm loại chuyện này ở trước mặt mọi người ......
Vì thế Giang Tu Viễn nghĩ ra một biện pháp trung hoà, hắn hỏi Ôn Ngôn: "Cậu có nhớ chuyện cậu đái trong quần lúc còn nhỏ không ......"
Không đợi Giang Tu Viễn nói xong, Ôn Ngôn đã nhảy dựng lên, một bộ tư thế muốn đồng quy vu tận với đối phương: "Cậu mà nói thêm một chữ, có tin tớ đem cậu đi lấp biển hay không!"
Giang Tu Viễn: "......" Còn may còn may, không có bị đoạt hồn.
"Tớ đây không phải là sợ cậu bị người ta đoạt hồn hay sao ......" Giang Tu Viễn bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm oán trách.
"Bớt nói nhảm, mau nói cho tớ biết, anh ta tên gì!" Ôn Ngôn lấy khí thế bá tổng ra trừng mắt nhìn Giang Tu Viễn một cái.
Giang Tu Viễn: "......" Cậu ngay cả người ta tên gì cũng không biết, còn đòi bao dưỡng đối phương?
"Hình như tên là Tiêu Thanh Hải." Giang Tu Viễn có chút không xác định.
"Tiêu Thanh Hải ......" Ôn Ngôn âm thầm nhẩm lại cái tên này ở trong miệng.
Nhìn bộ dạng như thiếu nữ hoài xuân của Ôn Ngôn, Giang Tu Viễn cảm thấy rùng mình một trận ......