"Cậu trực tiếp nói với người ta không phải là được hay sao, cũng chẳng phải chuyện gì khó! Hắn biết cậu là Ôn tổng nổi danh Giang Thị, người ta còn không ngoan ngoãn phục tùng à! Cậu muốn thế nào thì làm thế ấy." Giang Tu Viễn không xem trọng.
Chiêu này đã dùng rồi, không có tác dụng á! Nhưng Ôn Ngôn lại không thể nói rõ, như thế chẳng phải sẽ tổn hại đến hình tượng bá tổng của cậu hay sao!
Ôn Ngôn làm bộ tỏ ra khinh thường nhìn Giang Tu Viễn: "Tớ không phải loại người thích dùng vũ lực cướp người!"
Giang Tu Viễn: "......" Cậu thanh cao, cậu ghê gớm!
Giang Tu Viễn dẫn dắt từng bước: "Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cậu không cần để ý vấn đề tiểu tiết này!"
Ôn Ngôn: "......" Không giữ được nữa, khí tràng bá tổng của mình sắp sửa không giữ được nữa!
"Tớ chính là doanh nhân nổi tiếng ở Giang Thị, loại thủ đoạn dùng quyền thế đè người này còn lâu tớ mới dùng! Cậu nghĩ cách khác cho tớ." Ôn Ngôn nói.
"Chẳng lẽ cậu còn muốn chơi trò tình yêu đích thực? Sắp đến năm 2024 rồi, đã không còn thịnh hành tình yêu đích thực nữa, Ôn tổng tài, hiện tại kịch bản của giới bá tổng chúng ta chính là trao thận không trao tim, không thích dùng vũ lực cướp người, vậy bỏ thuốc thì thế nào, thử nhé?"
"Hai cách đó có gì khác nhau hả? Đổi cái khác, chuyện bỏ thuốc còn trái pháp luật nữa đấy! Tớ không làm chuyện trái pháp luật đâu!" Ôn Ngôn bắt đầu hoài nghi có phải mình đã tìm sai người hay không, cái thằng bạn nối khố này cũng quá mức không đáng tin cậy rồi, toàn nêu mấy ý kiến tệ hại gì đâu không ......
"Nếu cậu không thích kịch bản dùng vũ lực cướp người, vậy chúng ta sẽ đổi thành kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân, cậu nghĩ cách chuốc say hắn, tớ tìm mấy gã lưu manh chặn đường hắn, cậu xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào, cách này vẫn luôn nổi tiếng mà phải không!" Giang Tu Viễn đưa ý kiến.
Dưới tác dụng của cồn, Ôn Ngôn đã bắt đầu có chút mơ màng choáng váng, trong tình huống bình thường cậu chắc chắn sẽ cự tuyệt đề nghị của Giang Tu Viễn, nhưng Ôn Ngôn hiện tại, thật đúng là bị cái kịch bản bá tổng này thu hút sự chú ý, không tồi, không tồi, ngầu lòi bá cháy, cậu thích!
"Vậy chúng ta làm sao để bắt đầu?" Ôn Ngôn hứng thú bừng bừng học hỏi Giang Tu Viễn.
"Cậu nghĩ cách chuốc say đối phương, đối phương còn không để mặc cho cậu xoa tròn nắn dẹp à!"
Giang Tu Viễn giống như là một tên đại thái giám bên cạnh hoàng đế, luôn dâng lên mấy lời bịp bợm cho tiểu hoàng đế không rành thế sự ......
Sau khi hai người quyết định các bước thực hiện, Giang Tu Viễn chuẩn bị đi ra ngoài trước, tìm người tới diễn kịch.
Ôn Ngôn nhìn Tiêu Thanh Hải, nghĩ rượu sẽ khiến người ta can đảm, vì thế cậu nói: "Làm cho tôi một ly See you tomorrow."
Đối phương ngước đôi mắt lãnh đạm lên, nhìn Ôn Ngôn mắt đã có chút mơ màng, cúi đầu bắt đầu lắc ly rượu trong tay.
Ngón tay Tiêu Thanh Hải khớp xương thon dài, mỗi một lần chuyển động đều giống như gõ mạnh vào trái tim Ôn Ngôn ......
Ôn Ngôn ôm lấy lồng ngực, cảm nhận nhịp tim quá nhanh ở bên dưới, đây chính là cảm giác rung động!
Thấy động tác của cậu, Giang Tu Viễn mới vừa đứng lên hỏi: "Không thoải mái à?"
Ôn Ngôn: "......" Đây là Tây Thi ôm tim! Ôn Ngôn liếc Giang Tu Viễn không có mắt nhìn một cái, danh tiếng công tử đào hoa của người này rốt cuộc làm thế nào truyền ra được vậy!
Ôn Ngôn cũng lười phản ứng hắn, dùng ánh mắt ra hiệu đi nhanh đi.
Cậu cẩn thận xem đối phương pha chế rượu như thế nào, chỉ thấy đối phương cắt miếng chanh, để vào trong ly ......
Ôn Ngôn trước đây ít tới quán bar, nhưng cậu cũng biết ly này căn bản không phải là loại rượu cậu gọi, ngay khi nội tâm Ôn Ngôn đang càm ràm ai tới quán bar lại gọi Mojito còn là phiên bản không cồn, thì đối phương đã đẩy cái ly tới ......
"Rượu của cậu xong rồi." Giọng đối phương trầm thấp dễ nghe như đàn cello.
Ôn Ngôn nhìn đối phương không chắc lắm hỏi: "Cho tôi?"
Tiêu Thanh Hải gật gật đầu, lại đẩy đẩy ly rượu về phía Ôn Ngôn ......
Đùa gì vậy!
Ôn Ngôn cậu, đường đường là một bá tổng, đưa cho cậu một ly Mojito thì thôi đi, lại còn là phiên bản không cồn, cậu không cần mặt mũi hay sao!
Ôn Ngôn đẩy ly rượu trở về: "Tôi gọi là See you tomorrow, cảm ơn!"
Sau đó suy xét đến đối phương có phải không biết hay không, vì thế Ôn Ngôn lại tự nhận là tri kỷ bổ sung một câu: "Nếu không biết, thì làm cho tôi ly B52."
Làm một bá tổng đủ tư cách, ở quán bar cần phải gọi những loại rượu mạnh nhất!
Đối phương nhìn vào mắt Ôn Ngôn, vẫn không cất ly rượu đi.
Ôn Ngôn nhìn đối phương không lấy ly rượu lại thì có chút sốt ruột, chẳng lẽ đối phương pha chế nhầm loại rượu, muốn cậu thanh toán? Cho dù đối phương đẹp đến đâu cũng không được!
Ôn Ngôn: "......" Tôi trông giống loại người coi tiền như rác này nọ lắm hả!
Để bảo vệ tiền của mình, Ôn Ngôn dùng ánh mắt tự nhận là rất bá tổng trừng đối phương một cái!