Màn đêm buông xuống, sự ồn ào náo nhiệt của thành phố từ lúc này mới bắt đầu ......

Một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đi trên đường trong thành phố, một cú drift đẹp mắt trong tiếng động cơ gầm rú, ngừng lại trước cửa một quán bar tên là Y.

Ôn Ngôn sau khi xuống xe vô cùng đẹp trai ném chìa khóa cho mấy người phục vụ ở cửa, người giành được chìa khóa xe vẻ mặt đắc ý.

Cách ăn mặc này, diện mạo này, cuối cùng là chiếc xe thể thao tuyệt đẹp này, người phục vụ giành được chìa khóa trong lòng vui muốn nở hoa, thoạt nhìn chính là một ông chủ không thiếu tiền, đoán chừng hôm nay mình có thể kiếm được một khoản kha khá từ tiền boa đậu xe!

Trong lúc người phục vụ đang bay bổng trong sự tưởng tượng, thì thấy Ôn Ngôn chậm rãi móc ví tiền ra ......

Động tác này trông thuần thục và đẹp trai mê người như thế, nụ cười trên mặt người phục vụ càng lúc càng ngoác ra, như thể thấy rất nhiều Mao chủ tịch màu đỏ đang vẫy tay với hắn.

Ôn Ngôn chậm rãi mở ví tiền ra ......

Thuần thục lấy ra một tờ, hai tờ ......

Khoan đã, tại sao màu sắc không đúng, tại sao không phải là màu đỏ ......

Người phục vụ hơi trợn tròn mắt nhìn, chỉ thấy đối phương rút ra hai tờ mười đồng từ trong ví tiền, bỏ vào trong tay hắn ......

Hả? Đây ......

Không đợi người phục vụ lấy lại tinh thần từ trong cơn đả kích, đã thấy Ôn Ngôn lại rút về một tờ từ trong tay hắn ......

Hiện tại trong tay hắn chỉ còn lại một tờ mười đồng hết sức bình thường!

Người phục vụ: "......" Chỉ như vậy? Chỉ như vậy? Còn tưởng rằng là một bá tổng, hoá ra là một tên giả danh sao!

Hắn lại đánh giá trên dưới Ôn Ngôn một cái, phát hiện ánh mắt Ôn Ngôn vẫn dừng lại ở tờ tiền trong tay hắn ......

Người phục vụ vội vàng nhét tờ tiền này vào túi mình như bảo bối, sợ trễ một chút Ôn Ngôn lại hối hận, lại lấy đi một tờ năm đồng của hắn nữa!

Thấy đối phương bỏ tiền vào túi, Ôn Ngôn yên lặng thu hồi ánh mắt.

Bá tổng sau khi đưa tiền boa xong, sờ sờ lồng ngực ẩn ẩn đau.

Nếu không phải tình huống không cho phép, cậu chỉ muốn nói, đừng làm gì cả, để tôi tự đậu xe!

Cũng không đứng lâu ở cửa, Ôn Ngôn bước vào, cậu sợ mình đứng lâu sẽ thật sự lấy lại tờ mười đồng kia ......

Mới vừa vào cửa đã thấy mấy người bu quanh lại.

"Ôn tổng, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy."

"Ôn tổng sao có thời gian rảnh tới đây."

"Ôn tổng đã lâu không gặp nha."

Ôn Ngôn làm một bá tổng, trên mặt cậu mang cặp kính râm, trên thân mặc bộ vest ba mảnh xứng với bá tổng, lãnh khốc gật gật đầu tỏ ý chào với đối phương.

Lúc cậu nói với nhân viên phục vụ dẫn tới băng ghế sofa như thường lệ, nhưng vẻ mặt nhân viên phục vụ tràn đầy xin lỗi nói băng ghế sofa hôm nay không còn.

Nhân viên phục vụ cũng biết vị chủ nhân này là một nhân vật lớn, hắn cũng không dám chậm trễ: "Ngài xem, sắp xếp ghế đơn cho ngài ở lầu 3 được không?"

Nhân viên phục vụ hết sức lo sợ, sợ đối phương không vui nói ra một câu kinh điển của bá tổng: Trời lạnh rồi, nên để quán Y phá sản thôi ......

Ôn Ngôn nghiêm mặt, lãnh khốc nhìn nhân viên phục vụ, hỏi: "Có được giảm giá không?"

"Cái, cái gì?" Nhân viên phục vụ hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm, chứ cũng không bao giờ hoài nghi Ôn Ngôn nói sai, Ôn bá tổng người ta một giây kiếm được mấy trăm vạn còn có thể để ý đến chuyện giảm giá vặt vãnh của quán bọn họ hay sao?

"Tôi nói, có được! giảm! giá! không!" Ôn Ngôn lại lãnh khốc lặp lại một lần.

Người phục vụ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ôn Ngôn, bộ đồ vest này của đối phương nếu hắn nhìn không lầm, hẳn là kiểu dáng thiết kế riêng của một nhãn hiệu nào đó, đôi măng sét cài trên cổ tay áo hình như được bán với giá cao ngất ngưởng trong phiên đấu giá tuần trước ......

Chỉ một thân ăn mặc này thôi đã có thể ngồi ngay mặt tiền quán nhà hắn rồi, còn phải hỏi hắn có được giảm giá không, hiện giờ bá tổng đều bình dân như vậy sao.

Nhân viên phục vụ không hiểu, nhưng tôn trọng!

Ngay khi nhân viên phục vụ đang sầu não, hắn nên nói có hay không có, thì giám đốc khách sạn đi tới.

"Ôn tổng, Ôn tổng, thật ngại quá, người bên dưới không hiểu chuyện, sao có thể để ngài ngồi ghế đơn được chứ." Giám đốc khách sạn trước hết trưng bộ mặt tươi cười, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng băng ghế sofa của chúng tôi hôm nay thật sự không còn, tôi sắp xếp cho ngài đến quầy bar bên kia, ngài xem như vậy có được không? Hôm nay có một người pha chế rượu mới tới làm, ngài có thể xem thử tay nghề anh ta thế nào."

Nghe giám đốc khách sạn nói xong, Ôn Ngôn khó chịu "chậc" một tiếng, giám đốc khách sạn còn tưởng rằng Ôn Ngôn là không hài lòng với sắp xếp đó, lại cực kỳ nhấn mạnh tay nghề đa dạng của người pha chế rượu mới tới làm hôm nay.

Chỉ có bản thân Ôn Ngôn biết, cậu là đang tiếc nuối không thể hưởng ưu đãi giảm giá ......

"Ngài đi theo tôi. Cẩn thận bậc thang dưới chân."

Sau khi thấy Ôn Ngôn gật đầu đồng ý, giám đốc khách sạn lập tức dẫn Ôn Ngôn đến chỗ quầy bar, hiện giờ không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện dàn xếp cho xong vị đại Phật này.

Lúc Ôn Ngôn mới vừa đi đến quầy bar, phát hiện mặt mũi người pha chế rượu này sao lại có chút quen thuộc, tuy rằng đối phương mang khẩu trang không thấy rõ diện mạo, nhưng Ôn NgÔn luôn có cảm giác hình như từng quen biết ......

Cẩn thận nhớ lại, chính là người đã gặp lúc ban ngày ở công trường! Mối tình đầu mà cậu chỉ mới gặp mặt một lần!

Đây không phải duyên phận thì là cái gì!

Ôn Ngôn cảm thấy đào hoa đã khô héo của mình lại nở rộ, trong nháy mắt cậu lại tự tin lên.

Đi đến bên cạnh quầy bar, Ôn Ngôn bày ra một tư thế tự nhận là cực kỳ bá tổng, cực kỳ đẹp trai mà lại quyến rũ.

Chỉ tiếc, đối phương nhàn nhạt nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu làm việc ......

Ôn Ngôn: "......" Lại là một cảm giác hình như đã từng trải qua, nhưng không sao, duyên phận khiến chúng ta lại gặp nhau ......

Sau khi ngồi ổn định, Ôn Ngôn lại nở một nụ cười ngọt ngào với đối phương, tám cái răng ngay ngắn chỉnh tề, nhưng trên mặt đối phương vẫn không một gợn sóng ......

Ôn Ngôn tức đến phồng má lên, người này thật sự là dầu muối không ăn ......

Ngay lúc Ôn Ngôn cúi đầu làm mặt quỷ, đối phương nhìn sang chỗ cậu, bên dưới khẩu trang chậm rãi cong lên một nụ cười.

Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, Ôn Ngôn ngẩng đầu bày ra một dáng ngồi đạt chuẩn bá tổng nói: "Cho tôi một ly Martini!"

Nam nhân thực thụ thì phải uống Martini, món yêu thích nhất của Bond, lựa chọn của những người đàn ông thuần 007!

Ôn Ngôn "......" Anh giai, thế này còn không khiến anh mê chết à!



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play