Đó là một một thời đại hưng thịnh, náo nhiệt.
Trước mắt là tường thành đá trắng vây quanh quốc gia cổ khổng lồ, nhìn không thấy cuối. Trên tường thành, từng hàng máy móc và bánh răng khổng lồ quay lạch cạch, tạo ra những âm thanh như tiếng thở của một con quái vật cơ khí khổng lồ, đồ sộ tới cực điểm.
Hàng nghìn mái nhà chen chúc nhau, từng lớp từng lớp cao dần lên, phố phường ngập tràn người qua lại. Phương xa, vô số ống khói xả ra những làn khói trắng mờ ảo, lấp ló những bóng hình bận rộn.
Hygge, một quốc gia hùng mạnh, trung tâm của thế giới tầng 92.
Cảng biển ồn ào tấp nập, xe ngựa nườm nượp vụt qua. Đám đông hỗn loạn di chuyển, hòa với tiếng la ó vang lên rung trời.
Và giữa cái huyên náo ấy, Spade khệ nệ xách theo đống hành lý nặng trịch, lê bước xuống tàu.
Người đàn ông tầm tuổi trung niên, dáng người mập mạp phúc hậu. Áo choàng cùng mũ chóp đều làm từ loại chất liệu rẻ tiền, nhưng giữ gìn rất sạch sẽ.
Spade vốn là một nông dân xuất thân từ vùng quê nghèo. cha mẹ mất sớm. Sau khi cha mẹ qua đời, gã đã cùng đám thanh niên trong trấn ra khơi buôn bán. Vừa đi chính là mười năm, bạn bè phân tán, gã cũng may mắn kiếm được chút ít dành dụm.
Không nói giàu có, nhưng đủ ăn đủ mặc, còn dư ra được chút ít dành dụm, coi như khá giả.
Không lâu trước đó, một người bà con xa vừa mất. Bởi vì chỉ có gã là người thân, cho nên cần trở về xử lý hậu sự, cùng với các thủ tục kế thừa di sản. Tiền tài không nhiều, có giá trị nhất chỉ có giấy tờ nhà đất của một cửa hàng nhỏ tại thủ đô Hygge.
Kinh doanh tại thủ đô của quốc gia trung tâm thế giới. Đối với Spade mà nói, đây là một món hời. Chưa kể so với bôn ba mạo hiểm trên biển thì ổn định hơn nhiều.
Vừa thu được thư tín từ luật sư, gã liền phấn khởi thu thập đồ vật lên tàu. Lênh đênh trên biển hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng đến bến cảng Hygge.
Spade quan sát bốn phía đường phố náo nhiệt, chuẩn bị bắt xe ngựa đi thẳng tới thủ đô. Thời điểm đi ngang qua sạp báo ven đường bỗng ngừng lại. Lục lọi trong túi đựng một nắm xu Li ném xuống chồng báo.
“Lấy cho tôi một tờ Hygge.”
Trông sạp là một cậu bé chừng mười tuổi, tóc nâu xoăn, mặc bộ quần yếm cũ. Vừa thấy có khách thì tay chân lanh lẹ lấy tiền, thành thạo đưa báo. Xong vừa lục tiền thối vừa hỏi.
“Quý ngài muốn lấy thêm tờ Thế Giới không? Vừa vặn còn một tờ, đều là tin tức nóng hổi đấy.”
'Hygge' là tờ báo nổi tiếng nhất tầng 92, chuyên cập nhật tình hình xã hội của Hygge và các vùng đất lân cận. 'Thế giới' lại là báo tổng hợp tin tức mới nhất khắp một trăm tầng thế giới. Vì số lượng thế giới quá nhiều, chỉ có những tin tức cực kỳ nổi bật mới được tổng hợp bên trong. Mặc dù tầng 92 và những thế giới kém nổi bật khác từ trước đến nay chưa từng xuất hiện trên 'Thế giới', nhưng nó vẫn được ưa chuộng và bán chạy suốt một trăm tầng.
Tất nhiên, muốn xem náo nhiệt của thế giới khác, giá cả cũng đắt hơn đáng kể.
Người đàn ông lưỡng lự, xong vẫn gật đầu nhặt thêm tờ báo dày hơn bên cạnh: “Vậy được, cho tôi cả hai tờ.”
“Hygge 50 Li, Thế Giới 1 Lin. Đây là tiền thối của ngài.”
Spade nhận tiền thối, kẹp hai tờ báo vào nách, chuẩn bị tìm ghế ngồi xuống đọc. Nhưng ngay khi gã quay người, một bóng đen xộc đến chắn ngang.
Người đi đường xung quanh không biết thấy gì, đồng loạt tránh ra xa.
Người nọ là một thanh niên da xanh xao, tóc đen mắt đen, áo sơ mi cũ sờn đã đứt vài cúc. Bên hông hắn buộc một chai thủy tinh rỗng, mùi cồn xộc lên khiến Spade hơi nhăn mặt.
Đối phương chặn đường gã, mỉm cười, nụ cười tươi rói mà lại chẳng giống ai.
Spade giật mình lùi lại một bước, không kìm được hỏi: “Cậu muốn gì?”
Người thanh niên vỗ ngực, tự hào giới thiệu: “Tôi là nhà lữ hành!”
Spade im lặng.
Spade hoàn toàn bối rối.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Được rồi, không phải gã không biết nhà lữ hành là gì. Đó là khái niệm cơ bản mà trẻ con thế giới nào cũng biết. Nhưng người này…
Thấy Spade không phản ứng, thanh niên nhíu mày, lặp lại: “Tôi là nhà lữ hành, nhà lữ hành. Là cái mà mọi người gọi là người từ ngoài đến ấy!”
"... Và?" Spade không hiểu người này đang làm trò gì.
Nhà lữ hành trông có vẻ hơi thất vọng, vung tay lên trời: “Không phải mọi thế giới đều ghét nhà lữ hành sao? Ông không muốn báo cho chính quyền à?”
Spade ngó xung quanh, thấy mấy người đi đường cũng đang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ. Gã thở dài: “Nói thật, điều cậu nói có vẻ không hợp lý lắm.”
Có thể thấy rằng người đối diện vô cùng bất mãn. Hắn buồn bực nhìn Spade, ỉu xìu quay người bỏ đi.
Bóng lưng kia trông còn rất ấm ức.
Đứa trẻ bán báo chứng kiến điều này thì thở dài. Từ sau quầy báo bước tới chỗ người đàn ông mập mạp, nhỏ giọng giải thích.
Thế mới biết, kẻ quái dị kia lảng vảng đến đây mấy ngày trước. Nghe nói là muốn nhảy cầu tự sát. Cảnh sát đi tuần bắt được, cứu sống. Ngày thứ hai có vài con tàu lớn về cảng nên bị sóng đánh tạt vào bờ. Đến lần thứ ba thì bị mắc vào lưới đánh cá bị thuyền vớt lên.
“Do hắn mà số cảnh sát tuần tra ở cảng tăng lên đáng kể. Còn làm biển cấm hẳn hoi. Vì canh chừng nghiêm ngặt quá, thế là hắn chuyển mục tiêu sang khu phố lân cận. Suốt ba ngày nay cứ chạy loăng quăng như kẻ ngốc, liên tục nói mấy câu chẳng ra đâu vào đâu.”
Đứa trẻ kể chuyện hào hứng đến mức mắt sáng rực cả lên. Còn Spade thì há hốc mồm vì không thể tin được.
Sóng đánh về bờ, mắc vào lưới đánh cá... Không phải có gì đó nghe rất kỳ lạ sao?
Lại nhìn trái nhìn phải, người đi đường và chủ các quầy hàng gần đó đều đang thở dài nhìn gã. Thỉnh thoảng còn lắc đầu giống như cảm thán.
Nhóc bán báo còn đang tiếp tục lảm nhảm: “Mấy kẻ say xỉn chán đời kiểu này tám chín phần là từ khu ổ chuột chạy ra. Đợt trước cũng có vài kẻ như thế bị xách đi, chỉ có tên này kiên trì tìm chết nhất.”
"Từ khu ổ chuột à? Vậy thì không có gì lạ." Spade vô thức thở dài: “Sống như thế thì làm mấy việc ngu ngốc là dĩ nhiên. Vốn là vậy mà.”
Ở khía cạnh nào đó, chết có khi là một loại giải thoát.
Đó là ý của Spade khi gã nói vậy.
Người đàn ông thở dài, tìm băng ghế gần sạp ngồi xuống, thuần thục mở báo ra đọc.
Như dự đoán, tờ Thế Giới đều là những tin đến từ thế giới khác, nhưng Spade vẫn đọc ra mùi ngon.
Đến lượt báo chí của Hygge.
Vẫn là những tin tức quen thuộc về tội phạm, bạo động, và những vụ tranh cãi liên quan đến các giáo hội lớn trong thành phố. Ngoài ra còn có một số quảng cáo nhỏ.
Như mọi khi, Hygge vẫn luôn không yên bình.
_
Đây là một thế giới hoàn toàn mới, phong cách có đôi phần giống thời kỳ cách mạng công nghiệp hơi nước Âu cổ.
Tầng 92.
Đỗ Tích nhàn nhã đi bộ trên đường phố. Trong đầu hắn đang tua lại những lời dặn dò của nhóm lữ hành đi trước.
Một trăm tầng thế giới. Từ tầng một đến năm mươi đều có quy tắc cố định, nhất định có đường sống. Từ tầng năm mươi trở xuống sẽ khó hơn một chút. Tám mươi trở xuống là hỗn loạn tuyệt đối, kiến nghị ai rơi vào nhớ cầu nguyện. Tầng chín mươi trở xuống?
Bạo loạn, âm u, văn minh trật tự tan vỡ. Đạo đức pháp luật gần như không có hiệu quả. Thiên tai liên miên, dịch bệnh bùng phát.
Nếu thế giới nào đánh số chín mươi trở xuống mà vẫn còn văn minh. Vậy nhất định dưới lớp ngụy trang giả dối ấy là thứ gì đó khủng khiếp hơn nhiều.
Kiến nghị thật lòng cho nhà lữ hành không may mắn lọt vào tầng chín mươi trở xuống: Chà, hãy tự giải thoát ngay khi có thể, có lẽ sẽ được ra đi nhẹ nhàng hơn chút.
Đối với bình luận này, Đỗ Tích vô cùng hân hoan.
Dễ bỏ mạng ấy à? Tuyệt vời! Thế giới này quá hợp ý hắn!
Đỗ Tích tỉnh dậy ở ven đường khu ổ chuột, mái tóc rối bời, quần áo cũ kĩ, tay ôm chai rượu rỗng.
Hỏi thăm xung quanh biết được số tầng đang ở, hắn tươi cười xán lạn hẳn.
Cải trang dung nhập, nhiệm vụ hay con dấu gì đó đều bị ném sau đầu, một lòng tung tăng chạy đi tìm chết.
Thế nhưng, dù hắn nhào vào dòng nước xoáy hay lao đầu vào xe ngựa, kết quả chỉ toàn là những cuốc giải cứu trùng hợp. Lái xe phanh kịp, mắc vào lưới đánh cá bị kéo lên, hay được một cảnh sát đi tuần ngang qua cứu sống.
Cuối cùng vẫn được đóng gói trả về nguyên vẹn. Quang minh chính đại tự lộ thân phận thì càng không có ai tin. Mọi nỗ lực hoàn toàn vô ích.
Cái sống kiến cường này thật đáng nguyền rủa.
Chẳng khác lúc trước là bao.
Rõ ràng, thể chất đặc biệt kia cũng đi theo hắn vào một trăm tầng thế giới.
Chán nản, Đỗ Tích lại lang thang vào khu phố cũ. Trên đường, hắn liếc thấy hai viên cảnh sát đang tuần tra thì chợt nảy ý, lập tức sải bước lớn chạy đến. Vừa giáp mặt đã cuồng nhiệt thổ lộ:
“Ngày tốt lành! Thật may mắn được gặp các anh! Tôi chính là nhà lữ hành đây, cơ hội để thăng chức cho các anh đã đến!”
Hai nam cảnh sát lẳng lặng nhìn hắn. Viên trẻ hơn bình thản đáp.
"Chào cậu, thật không may, chúng tôi sắp tan ca rồi. Hay mai cậu quay lại nhé?"
Đỗ Tích: “Cảnh sát Luke, bây giờ là chín giờ sáng.”
“...”
Không gian bỗng trở nên yên lặng.
Luke vuốt mặt, thở dài: “Anh bạn, có thể nể tình tôi đã cứu cậu một lần, giả vờ như chúng ta chưa từng gặp được không? Hoặc là, con phố đối diện cũng có một cảnh sát khác đang đi tuần, cậu nghĩ sao?”
Đỗ Tích không thể tin nổi mà nhìn Luke. Hắn quay về phía cảnh sát còn lại.
Người kia nhún vai, thẳng thắn: "Đừng nhìn tôi. Tôi không định bắt cậu đâu." Nói xong, anh nghiêm túc nhìn đi nơi khác, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Thêm một nỗ lực từ phía Đỗ Tích bị cư dân Hygge từ chối tiếp nhận.
Đỗ Tích: “Sao mọi người không kiểm tra vậy ạ? Thiếu tích cực với công việc như vậy mà được ạ? Tôi muốn nói lý lẽ!”
Hắn bắt đầu khoa tay múa chân, định gây náo loạn. Nhưng thay vì trào phúng hay coi thường, thái độ của hai viên cảnh sát lại giống như càng thêm thương hại.
Chỉ là một thanh niên yếu đuối đáng thương, vì áp lực cuộc sống mà muốn tự mình hại mình thôi.
Dù lần này có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng ở Hygge, những trường hợp thế này không phải hiếm. Thậm chí, họ đã quen rồi.
Đỗ Tích: “...”
Đỗ Tích đứng đó, mặt đơ ra, không nói thêm được gì. Cuối cùng, hắn gục đầu, giận dỗi bỏ đi.
Mắt thấy kẻ nào đó lại xoay người muốn đi về phía cảng, hai viên cảnh sát lập tức bắt lấy hai bên cánh tay hắn. Như nước chảy mây trôi, họ tận tình hộ tống Đỗ Tích trở về cuối khu phố cũ, hướng ra bên ngoài thành phố.
Đó là địa phận tụ tập của người nghèo và người vô gia cư, cũng là nơi Đỗ Tích tỉnh dậy và là chỗ ở hiện tại của hắn.
Khu ổ chuột.
Nhìn chằm chằm theo bóng dáng tóc đen khuất xa, Luke mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù họ có chút nể phục tinh thần kiên trì của hắn, nhưng ngày nào cũng đến tìm cảnh sát đầu thú như vậy thì cũng rất phát rồ.
Nhìn về phía đồng nghiệp, Luke thuận miệng dặn dò: “Nếu có lần sau, gặp được thì chạy nhanh chút.”
Người bên cạnh gật đầu tán thành: “Nếu có lần sau, nhớ tìm đường vòng hoặc ngõ tắt mà đi.”
Hai người vừa đi vừa thản nhiên thảo luận, hoàn toàn không ý thức được rằng, họ đã ngầm chấp nhận việc loại chuyện này còn sẽ lặp lại. Thậm chí tiếp thu đặc biệt tự nhiên.
Sự kỳ quái của Hygge lại gia tăng rồi.
_
So sánh với bến cảng và khu phố cũ, khu ổ chuột giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Đất bùn lầy lội, trải đầy dấu chân và vết bánh xe. Chẳng có quán xá, nhà cửa hai bên đường đều làm từ ván gỗ chắp vá, hoặc những căn lều vải dựng tạm.
Khắp nơi tràn ngập khói bụi ô nhiễm và mùi rác thải hư thối. Ven đường, vô số kẻ vô gia cư ăn mặc tả tơi ngồi, lăn lộn hoặc nằm ăn xin.
Xa xa có mấy đứa trẻ con, ăn mặc chắp vá, hông đeo dao nhỏ hoặc cành khô vót nhọn. Trên mặt không thịt, hai má hõm vào giống như chỉ còn lại mỗi da bám lên xương. Bọn chúng quanh quẩn trên đường cái, nhặt nhạnh những mẩu than nhỏ rơi từ xe chở than vừa đi ngang. Mỗi góc đều thật cẩn thận lần mò, tìm được mỗi một mẩu nhỏ đều vạn phần quý trọng.
Trị an ở khu ổ chuột không tốt. Trộm cướp hoành hành, bạo lực hỗn loạn là chuyện thường tình. Tại đây, trẻ con mang theo vũ khí ra đường chẳng có gì lạ.
Vì nếu không có gì phòng thân, quay đi quay lại, không cẩn thận sẽ bị tóm được bán đi lúc nào chẳng hay.
Đỗ Tích uể oải bước dọc theo đường đất, rẽ qua vài con đường chật hẹp tới một góc nhỏ quạnh quẽ.
Trong góc là một căn nhà gỗ hai tầng ọp ẹp, tường ngoài phủ đầy rêu xanh. Bên ngoài treo tấm biển gỗ đơn sơ giới thiệu đây là một quán trọ.
Chủ quán trọ là một bà lão hành tung bí ẩn, thường xuyên không thấy mặt. Đỗ Tích được bà nhặt về làm việc quét dọn, đổi lại là một phòng nhỏ trên tầng hai không ai thuê.
Ít nhất nhờ vậy, hắn có chỗ trú ngụ, nếu không giờ này còn phải nằm ven đường đắp báo.
Thời điểm leo lên tầng hai, hắn gặp người thuê phòng đối diện. Nghe nói, đó là một nhân viên phục vụ cho khách sạn nhỏ trong khu phố cũ.
Mái tóc hung đỏ rối bời, quần áo đen trắng sờn cũ như đã qua nhiều mùa đông lạnh giá. Thân hình gầy guộc, đến mức xương sống nhô lên rõ rệt qua lớp áo sơ mi mỏng manh. Hốc mắt sâu hoắm, khuôn mặt phảng phất nét trẻ con nhưng cũng đầy dấu vết của cuộc sống khắc nghiệt, khó đoán được tuổi.
Người nọ ngồi co ro trên bậc thang gỗ hẹp dài, tay cầm mẩu bánh mì đen bé xíu. Mẩu bánh nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng hắn nhai thật chậm, như thể kéo dài thời gian thì có thể có cảm giác ăn được nhiều hơn.
Thấy được Đỗ Tích cũng không buồn chào hỏi, chỉ lạnh nhạt dịch người sang một bên để nhường lối. Thái độ xa cách.
Đỗ Tích thoáng chớp mắt, gật đầu coi như lời chào rồi tiếp tục bước lên cầu thang.
Tầng một chưa có ai thuê, trên tầng hai chỉ mới có hắn và tóc đỏ ở. Lại nói, hắn cũng không được coi như người thuê đoàng hoàng gì. Tình hình kinh doanh của quán trọ thực sự thảm hại.
Khi Đỗ Tích vào phòng và khép cửa lại, người ngồi trên hành lang mới ngừng ăn. Hắn lau tay vào vạt áo, rồi cẩn thận lôi từ túi áo trong ra một tờ tiền giấy nhỏ, đã được gấp cẩn thận. Hắn mở ra, vuốt từng nếp gấp cho phẳng phiu.
Đảm bảo tờ tiền vẫn nguyên vẹn, hắn lại quý trọng gấp lại như cũ, cẩn thận nhét vào túi áo, buộc nút thật chặt. Xong xuôi, hắn tiếp tục bẻ từng mẩu vụn bánh mì cho vào miệng, nhai từng chút một. Vừa ăn vừa lẩm bẩm tính toán.
5 Lin. Hai bánh mì đen 1 Lin. Nước có thể đợi đến chỗ làm uống. Còn vài ngày nữa là hết tuần, nhịn một chút là được.
Bên ngoài cửa sổ, lác đác vài bóng người lầm lũi đi ngang qua. Họ lung lay vật vờ. Không ai phát ra tiếng, giống như kịch câm.
Đó là một thời đại bụng đói kêu vang.
_
*Ghi chú của tác giả:
Đơn vị tiền tệ của Hygge: 100 Li = 1 Lin.