Serein tóm tắt xong hướng dẫn sinh tồn cơ bản, khủng hoảng liền tràn lan.

Hẳn rồi, vì không biết mới là đáng sợ nhất.

Truyền thuyết đô thị kinh khủng quỷ quyệt, lời đồn cổ đại khúc chiết vô căn cứ, sử thi thần thoại rộng lớn ly kỳ. Các loại quái vật màu mè, muôn vàn chủng tộc đa dạng, vô số thế lực mạnh mẽ, trăm ngàn tôn giáo khác nhau... Không có cái nào là không khó đối phó.

Giữa hàng ngũ rối loạn, có thanh niên nắm tóc, tê tâm liệt phế kêu lên

: "Tận một trăm thế giới như thế, bọn tôi sống sót kiểu gì được?" 

Thế này hợp lý sao? Khoa học sao? Đây là việc người trưởng thành nên làm sao?!

Cậu ta không phải là người duy nhất thắc mắc. Ba trăm nhà lữ hành mới ở đây đều thấp thỏm đặt ra cùng loại câu hỏi. Đám đông ồn ào náo động, trên mặt vẫn là hơi không thể thấy mà xuất hiện sợ hãi cùng lảng tránh.

: “Đừng lo lắng.”

Thanh âm không lớn, nhưng giống như có ma lực truyền bá vang vọng. Khiến hiện trường tràn ngập tiếng la hét ầm ĩ dần dần yên tĩnh lại.

: “Tin tức tốt là, chúng ta cũng được giao cho năng lực chống lại không biết.”

Cảm thấy lời nói chưa đủ thuyết phục, Serein giơ tay lên. Trong miệng phát ra âm thanh xa xưa tối nghĩa, ngữ điệu linh hoạt kỳ ảo,  buộc tất cả phải nhìn lên.

Không đến một giây, đầu ngón tay hắn xuất hiện ánh sáng lơ lửng, loang lổ lan ra rồi cụm lại thành một đóa hoa nhỏ. Tựa như một bó ánh mặt trời bị quăng vào rừng sâu đen tối.

Mỗi cánh hoa là một mảnh ánh sáng mài giũa nhẵn nhụi tinh tế  như đá quý, cả thiết kế lẫn màu sắc đều hoàn hảo. Thứ ánh sáng đẹp đẽ và thánh khiết ấy bừng sáng cả một góc quảng trường.

: “Tiếp theo, tôi sẽ hướng dẫn các vị cách đạt được vũ khí quan trọng nhất của nhà lữ hành.”

: “Thứ này căn cứ sở trường hoặc bản chất ẩn giấu mà quyết định mạnh yếu, có thể rèn luyện để tăng lên. Và, điều kiện mấu chốt nhất...”

Serein cổ quái nở nụ cười: “Là hy vọng về tương lai và khao khát sống sót trở về nhà.”

Mọi người: "..." Giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu.

Đỗ Tích: “...”

Giờ phút này, trong đám đông dấy lên sóng to gió lớn. Kinh ngạc, không thể tưởng tượng, hưng phấn, mới lạ, nóng lòng muốn thử. Vô số cảm xúc lấp đầy lồng ngực.

: "Nhưng, đạt được sức mạnh cũng sẽ phải trả một cái giá đáng kể." Serein từ tốn nói ra những gì cần nói.

Bởi vì so với người bình thường nhìn đến càng nhiều, càng dễ tiếp xúc với thần bí. Người thường thấy dị thường nhiều nhất chỉ choáng váng hoặc quá lắm thì ngất đi. Nhưng nhà lữ hành nếu không cẩn thận sẽ gặp kích thích càng thêm khủng bố. Bởi vậy khiến tinh thần hỗn loạn nghiêm trọng. Nếu không kịp thời bảo trì tự hỏi, linh hồn thậm chí có thể bị tàn phá hoặc xé rách.

Nói cách khác, biết được càng nhiều, điên càng nhanh.

Ba trăm nhà lữ hành mới dưới đài đều yên lặng ghi nhớ câu chữ mấu chốt.

: “Chỉ cần là nhà lữ hành thì đều có khả năng kích phát sức mạnh. Nếu tương đối may mắn có thể đạt được sức mạnh hi hữu.”

: “Tới thời điểm này, một trăm tầng thế giới tồn tại chín loại danh sách siêu phàm: danh sách Thần thoại, danh sách Chiến tranh, danh sách Rồng, danh sách Hải dương, danh sách Tự nhiên, danh sách Ác ma, danh sách Tử vong, danh sách Ác mộng và danh sách Thiên sứ.”

Ngoài ra còn có những danh sách siêu phàm nhỏ lẻ thông thường hoặc hi hữu chưa bị phát hiện. Sau này cũng sẽ có những danh sách sẽ được sáng tạo hoặc khai phá thêm, vì thế giới đang không ngừng đi tới.

Serein và đoàn đội chia nhau tiếp tục giảng về đặc tính khái quát của chín loại danh sách chính. Lúc sau ưu tiên hướng dẫn mọi người từng bước đạt được kỹ năng mới.

: “Hiện giờ, các vị cần thả lỏng tâm trí, có thể chọn ngồi thiền hoặc bất cứ tư thế nào thấy thoải mái. Sau đó tập trung tinh thần thức tỉnh.”

Ngữ điệu của hắn sâu kín: “Bản năng sinh tồn sẽ chỉ dẫn phương hướng, giúp các vị mau chóng quen thuộc năng lực. Chỉ cần khao khát sống sót càng mãnh liệt, hy vọng vào tương lai và dục vọng về nhà càng lớn, cấp bậc sức mạnh đạt được càng cao.”

Mọi người theo giảng giải của nhóm Serein phân tán tìm chỗ ngồi. Lúc này đây, mỗi người đều đang kích động, không ngừng tự thúc đẩy bản thân. Chỉ hận không thể thức tỉnh kỹ năng ngay lập tức.

Chốc lát sau, các loại dòng khí trên quảng trường dần dần hiện ra. Từ nhỏ bé yếu ớt đến mỗi lúc một dày đặc, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Gien ẩn trong cơ thể gấp rút hí vang. Có nhíu mày, có quằn quại, run rẩy, nhưng thẳng đến trên trán đầm đìa mồ hôi cũng không ai ngừng lại. 

Ý thức vô định rẽ đôi sương mù, mở cửa thời không, bước vào dòng sông lịch sử chứa vô số thời đại. Ở trong không tưởng gặp được vận mệnh của bản thân.

Ta chứng kiến, ta ghi nhớ, ta giống như chết đói mà học tập hết thảy. Cho đến khi những màu sắc hoàn toàn tan chảy, khắc sâu vào linh hồn.

Gió xoáy xung quanh cuồn cuộn bao vây lấy quảng trường, dần dần tụ tập ùa vào trong thân thể.

Rốt cuộc, có người mở mắt. Trên tay gã hiện lên một ngọn lửa nhỏ, vui mừng la lên: “Tôi làm được! Tôi thức tỉnh rồi!!!”

Lục tục, người thứ hai, rồi người thứ ba,... Ngày càng nhiều người thức tỉnh thành công.

Bọn họ vui mừng triệu hồi sức mạnh, ríu rít chia sẻ cho nhau xem, giống như đứa trẻ bắt được món đồ chơi mới.

Loại cảm giác có được kỹ năng này cũng thật mới lạ lại thích thú.

Tuổi thọ cùng thể chất tăng lên chỉ là cơ sở. Kể cả danh sách yếu nhất vẫn có được sức mạnh vượt trội hơn người thường.

Khát vọng tăng cao. Ba trăm nhà lữ hành, mỗi người đều đang đua nhau thức tỉnh. Kẻ nào chậm hơn sẽ giống như theo không kịp tiết tấu thời đại.

Đỗ Tích ngồi trong góc ôm chai rượu, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt bắt chước chỉ dẫn thúc giục tinh thần.

Một lát sau, hắn không được tự nhiên run lên một chút.

[ Tích —— ]

Trong đầu có cảm giác bị tia điện xuyên qua, tê tê dại dại. Theo sau đó, một màn hình nhỏ đột ngột xuất hiện:

[ Danh sách: ▇▇▇▇ ( Không tồn tại ) ]

Thậm chí hắn còn đạt được một phần thành tựu riêng:

[ Xác nhận thành tựu: Dị loại??? !@#$%^&*() ]

[ Đánh giá: Loại người nào lại sống mà không có khát vọng? Thức tỉnh còn dễ hơn ăn cơm uống nước mà vặn tới vặn lui cũng không ra được? Nghiêm túc đấy à!? ]

[ Phần thưởng: Tưởng bở, loại thành tựu rác rưởi này không có phần thưởng! ]

Màn hình nhỏ hậm hực ném ra câu này xong thì biến mất. Có gọi thế nào cũng không trở về nữa.

Đỗ Tích: Emmm…

Vấn đề nhỏ, không hoảng hốt.

Không có thì tự biên một cái. Dù sao hắn cái gì cũng không giỏi, nhưng giỏi nhất là nói bừa.

Đỗ Tích thở phào, cảm thấy yên tâm hẳn. 

Hắn ôm chai rượu đứng dậy, lặng lẽ đi nhìn xem mọi người xung quanh đã tiến triển đến bước nào. Dù sao muốn nói dối cũng phải có hiểu biết mới nói ra dáng ra hình được.

Xem náo nhiệt là bản chất của nhân loại, trong đám đông có không ít các thiếu niên thiếu nữ giống Đỗ Tích. Bọn họ một bên chen chúc, một bên tò mò thăm hỏi khắp nơi. Dường như tràn ngập hứng thú đối với sức mạnh mới, thỉnh thoảng gặp được loại nào đặc biệt còn phát ra tiếng xôn xao reo hò.

: “Nhường đường nhường đường với!”

: “Xin lỗi cho qua một chút.”

: “...”

Hơn trăm loại sức mạnh không trùng lặp. Danh sách Tự nhiên và Hải dương chiếm đa số, ít hơn là danh sách Tử vong và Chiến tranh. Năm loại còn lại thì cực kỳ hiếm hoi, thậm chí hoàn toàn không có. Hoặc có, nhưng bị chủ nhân ẩn giấu không muốn lộ ra. Số lượng các danh sách thông thường không thuộc chín loại chính cũng tương đối nhiều.

Điên cuồng, quái dị, không thể lý giải. Mỗi loại năng lực đều vô cùng kích thích thị giác.

Và gần như theo bản năng, mỗi sức mạnh trong tay chủ nhân của nó đều bị thao tác nhẹ nhàng thuần thục như đã luyện tập vô số lần.

Hừm. Đáng sợ thật.

Thời điểm Đỗ Tích đang ôm chai cảm thán, Lộc Miên không biết từ đâu lộc cộc rảo bước về phía hắn. 

Nhìn kỹ mới thấy, quanh người y như được bọc lên một tầng sáng êm dịu như tuyết trắng. Phối hợp với mái tóc lam vốn đã nổi bật lại càng lộng lẫy hơn.

Đỗ Tích trưng lên mặt vẻ nghiêm nghị: "Thức tỉnh xong rồi? Năng lực của cậu thế nào?" 

: “Bình thường thôi ạ. Danh sách hình như là loại chưa khai phá nên tôi cũng không rõ lắm nó thuộc loại nào.”

Đỗ Tích: “...”

Nó dễ dàng tới vậy hả? 

Lộc Miên thấy Đỗ Tích hình như không vui, lúng túng không dám tiếp tục. Lát sau, thấy không khí hơi im lặng quá thì đáng thương pi pi hai tiếng.

Đỗ Tích: “Lộc là hươu, không phải chim, pi cái gì!”

: "... Tôi không biết con hươu kêu thế nào." Lộc Miên nắm góc áo: “Ừm... Thế kỹ năng của cậu có tốt không?”

: "Không nhắc đến chủ đề này." Đỗ Tích cười lạnh đe dọa: “Dám nhắc lại, tôi liền đem cậu bỏ vào nồi, làm lẩu hươu!”

Không biết tưởng tượng ra cái gì, vẻ mặt Lộc Miên giật mình hoảng hốt, rồi lại cực độ đau lòng. Y mềm mại ngã xuống trên mặt đất, ôm ngực nức nở thề: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Cậu yên tâm, tôi nhất định không bao giờ nhắc lại!”

Đỗ Tích hài lòng vỗ đầu y, lấy ra chai rượu 99 độ cồn: “Ngoan lắm, a nào, thưởng ngụm rượu.”

Lộc Miên bên khóc bên cảm động đẩy tay hắn ra: “Hu hu, cảm ơn cậu. Nhưng không cần.”

Quần chúng xung quanh: "..." 

Hai cái con người này…

Không ai dám xem lâu hơn, những người trước đó đã thấy trò xoay vòng thì tỉnh táo nhích ra xa vài bước.

Tuy rằng kỳ thị là không đúng, nhưng tận khả năng rời xa bệnh tâm thần chắc chắn không sai.

Bên này, đoàn đội của Serein đang vô cùng tận trách làm hết phận sự, cố gắng khai thác tiềm năng của mọi người. Hỗ trợ họ phát huy lực lượng đến mức lớn nhất, đặc biệt là trong chiến đấu.

Dẫu vậy, buổi diễn thuyết về sinh tồn sau đó vẫn còn tiếp tục khá lâu. Vì ngoài sức mạnh, khả năng phán đoán và tố chất tâm lý cũng quan trọng không kém.

Cùng một sự kiện, mục đích bất đồng, kết quả bất đồng, thu hoạch cũng khác nhau như trời với đất. Sống tầm thường nhàm chán kéo dài hơi tàn hay bước lên đỉnh cao, tùy thuộc lựa chọn của mỗi người. 

Nhiệm vụ của người đi trước như họ, là dẫn đường chỉ đạo làm thế nào tồn tại, tận lực bày ra càng nhiều khả năng cho người tới sau.

Hai tư giờ nói dài không dài, mà ngắn cũng không ngắn. 

Đêm muộn lén lút ẩn đổ hộp châu báu, khiến sao trời mỹ lệ rải rác khắp miếng vải nhung đen.

Mười phút cuối cùng, thành viên trong đoàn đều trở lại đội hình sau lưng. Serein cũng rốt cuộc kết thúc bài diễn thuyết của mình. 

Hắn nhìn đám đông bên dưới, đôi mắt ôn hòa thâm thúy.

: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thế giới và đạt được con dấu từ chúa tể. Nhớ kỹ, lập tức giữ chặt con dấu, chạy ba bước chân về hướng Bắc. Đó là cách duy nhất để nhà lữ hành khởi động con dấu, leo lên tầng trên của cây thế giới.”

: “Phương Bắc, là hướng về nhà.”

Cùng với từng trận tiếng gió gào thét, tiếng nói của người đàn ông mắt xanh phảng phất giảng thuật câu chuyện xa xăm đến từ quốc gia cổ xưa bí ẩn.

Còn ba phút.

: “Sắp đến lúc rồi.”

Khi ấy, trong giọng nói Serein xuất hiện ý cười: “Chúng ta là một cũng là vạn, là khởi nguyên cũng là chung kết.”

: “Người trẻ tuổi, chúc lữ trình tốt đẹp, mong cho sự lương thiện và chính nghĩa sẽ luôn đồng hành cùng các vị.”

: “Chúng ta chung quy tìm về cố hương.”

Tiếng nói của hắn truyền vào trong thâm tâm mỗi người, xâm lấn cảm xúc.

Không biết vì cái gì, có vài người cũng hò hét kêu lớn

: “Chúng ta chung quy tìm về cố hương!”

Sau đó, đám đông cũng đồng thanh hô lên.

Đỗ Tích một ngụm thong thả uống hết chai rượu. Hắn do dự nhìn đám đông hô hào, rồi quay sang người bên cạnh, cất tiếng: “Lên đường bình an, có duyên gặp lại... Cố lên.”

Lộc Miên chớp mắt với hắn, cười rộ lên: “Cậu cũng cố lên, gặp lại trên đỉnh thế giới nhé!”

Dứt lời, thần bí trong chớp mắt liền thổi quét. 

Mặt đất dưới chân bỗng dưng biến mất. Còn chưa kịp hoàn hồn, tất cả mọi người trên quảng trường liền hét chói tai rớt xuống dưới.

: "A ——!" 

Mặt đất không còn, đá trắng bằng phẳng nháy mắt thành vực sâu không đáy. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người múa may tay chân kêu thét rơi xuống. Xung quanh không có trên dưới trước sau, cúi đầu nhìn không thấy cuối.

Hành trình của họ, cũng từ một ngày đó bắt đầu.

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play