Ngày ấy, trăng bạc trên trời bị màu đỏ thay thế. Màu đỏ thẫm quá mức đặc sệt dính nhớp, biểu thị hết thảy bất thường.
Lọt vào trong tầm mắt là quảng trường lớn lát đá trắng lạnh lẽo, xung quanh bị bọc một vòng cây cối rậm rạp. Ánh sáng cùng bóng tối hòa lẫn vào nhau.
Leng keng ——
Kể từ lúc đó, không ngừng có người xuất hiện từ trong không khí. Cảnh tượng ly kỳ ma huyễn vô cùng.
Đầu tiên là hai người trẻ tuổi mặc đồ công sở, sau đó là ông lão chống trượng gỗ,... Người vô gia cư, học sinh, nông dân, công nhân, nhân viên văn phòng, bác sĩ, nội trợ,... Cả già lẫn trẻ, cả nam lẫn nữ, đủ loại trang phục, đủ loại ngành nghề.
Biểu cảm người nào người nấy đều mờ mịt, hoang mang giống như lạc vào trong mộng. Một số không thể giấu nổi sự bàng hoàng, vài người sốt ruột đi loanh quanh.
Nghe như một cơn bão lớn đang đến gần.
Giữa đám đông có một thiếu niên anh tuấn, tóc dài đến eo, xanh thẳm như đại dương. Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ ấm áp, sức sống mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Chỉ cần nhìn màu tóc lam nổi bật kia thôi. Kể cả y không phải nhân vật đẹp nhất, nhưng cảm giác tồn tại tuyệt đối mạnh nhất.
Vài người trẻ tuổi không tự giác đến gần làm quen, nháo nhác hỏi thăm tình huống.
Lộc Miên dường như đã thói quen với việc được mọi người hoan nghênh. Y cong mắt cùng mọi người chào hỏi. Mỗi động tác đều tràn ngập kiên nhẫn, ôn hòa.
Giống như ánh sáng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, số lượng vẫn luôn tăng lên rồi dừng lại ở ba trăm. Khắp nơi truyền đến tiếng bàn tán xôn xao.
Chờ đến khi đa số người ở đây bắt đầu không kiên nhẫn, lại có một nhóm người thình lình xuất hiện.
Những gì hiện hữu trong mắt họ là đoàn người với trang phục và đầu tóc đủ các loại màu sắc quái lạ khác nhau. Trên người họ có một loại biểu cảm quen thuộc đầy kinh nghiệm, cho thấy một đẳng cấp khác.
Những người đó sấm rền gió cuốn đi tới trung tâm, vèo vèo lắp ráp ra một bục gỗ hơi cao so với mặt đất. Theo hiệu ứng đám đông, ba trăm người nôn nóng tụ lại vây trước đài.
Nửa ngày sau, rốt cuộc có người bước lên ổn định cục diện. Số còn lại khoanh tay đứng trực một bên.
Đó là một thanh niên mặc áo bành tô đen, đội mũ chóp và đôi mắt như được khảm ao hồ xanh biếc.
: “Buổi tối tốt lành, các vị. Tôi là Serein, hoan nghênh đến với một trăm tầng thế giới.”
Tiếng nói của hắn vang vọng khắp nơi, rõ ràng mà chân thật.
: “Đầu tiên, không cần hoảng hốt, xin tận lực bình tĩnh lại. Sau đó tập trung lắng nghe.”
: “Tiếp theo, chào mừng xuyên qua ~”
Mọi người: “...”
Không có ai lên tiếng, phỏng chừng đều đã bị dọa ngốc.
Serein cười hì hì: “Không cần nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây, kể cả tôi, đều là người xuyên không. Chỉ là mỗi người đến từ những nơi khác nhau mà thôi. Cùng người bên cạnh chào hỏi đi nào ~”
: "Mỗi năm sẽ có một lượng người nhất định bị đưa đến đây, không có quy tắc cụ thể." Thanh âm của hắn không chút cảm xúc dư thừa: “Hiện tại các bạn hẳn đã đại khái nắm rõ tình huống. Như vậy...”
: “Xin hãy ghi nhớ những gì tôi sắp nói sau đây. Chí ít nó sẽ giúp mọi người tránh đi bi kịch không đáng có, cũng có thể tăng thêm chút lạc thú cho lữ đồ sau này.”
Trước không nói cái khác, mấy từ hình dung kiểu này chắc chắn không phải thứ gì hay ho.
Đám đông càng thêm dại ra.
: "Những người từ ngoài đến như chúng ta, được gọi là nhà lữ hành."
: “Và một trăm tầng thế giới, như tên gọi của nó, là một trăm tầng thế giới xếp chồng lên nhau. Đánh số từ một đến một trăm từ trên xuống dưới.”
Người trên đài khoa tay múa chân, ánh mắt lập loè: “Trước hết, chỗ này xem như thôn tân thủ. Nơi dành cho các nhà lữ hành mới là các vị nhận được chỉ dẫn từ những nhà lữ hành cũ đã có kinh nghiệm như chúng tôi.”
: “Sớm thôi, sau hai bốn giờ, tất cả sẽ rời khỏi đây và bị phân vào các tầng thế giới ngẫu nhiên không hạn định. Đường trở về duy nhất của nhà lữ hành, là cổng thời không đặt tại tầng thế giới trên cùng, tầng một.”
Tuyên bố ấy như một quả bom bắt đầu đếm ngược.
: “Mỗi tầng, hay nói mỗi thế giới, đều có một nền văn minh khác nhau, do một chúa tể thống trị.”
: “Chúa tể là tồn tại vượt quá lý giải của nhân loại, nằm ngoài nhận tri, một khái niệm sát với 'Thần'. Kiến nghị không cần tiếp cận.”
: “Muốn từ tầng nào đó đi lên thế giới bên trên, cần con dấu tán thành của chúa tể. Con dấu tán thành có thể đạt được qua nhiều cách, phụ thuộc vào bản chất thế giới.”
: “Theo như kinh nghiệm của người đi trước, những nhiệm vụ ấy đa phần đều là tìm cách sinh tồn hoặc liên quan đến điều gì đó vô cùng nguy hiểm.”
: “Bên cạnh đó, cư dân của các thế giới không ngoại lệ đều cực kỳ bài xích người ngoài. Xét theo vài phương diện, thậm chí có thể điên cuồng đến mức sống chết săn giết, treo thưởng nhà lữ hành. Nên quy tắc đầu tiên, luôn là giả thành cư dân, tìm cách hòa nhập xã hội.”
Những người đứng nghe bên dưới vẫn đang há hốc mồm kinh ngạc.
Serein vỗ tay với vẻ điềm tĩnh: “Bây giờ sẽ đề cập vài vấn đề cơ bản khác. Như tiền tệ, phương pháp cơ bản để phán đoán loại hình thế giới và một số hành vi nên hạn chế để tránh bị nghi ngờ là nhà lữ hành.”
Nói theo ý hắn thì, có đủ kiến thức cơ sở sẽ dễ dàng dung nhập hơn.
Đột nhiên 'xuyên' đến một địa phương xa lạ, lại xuất hiện một vài kẻ nói phải sinh tồn gì đó. Tất cả hiển nhiên đều vượt quá lẽ thường, mặc cho ai đều không thể bình tĩnh được.
Đây không phải một trò đùa.
Những thứ Serein vừa nói, mặt ngoài thì đơn giản, nhưng sự thật thì khó mà nói. Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Dẫu vậy, có vài người vẫn không tin, một mực kiên định giơ cao chủ nghĩa duy vật. Cũng có người phá lệ thích ứng, đi theo đội của Serein thương lượng muốn gia nhập. Có bí ẩn hưng phấn, có hoảng loạn, nhưng càng nhiều vẫn mê mang cùng mờ mịt.
Các dạng tin tức thay phiên nhau đến. Lộc Miên chăm chú lắng nghe hướng dẫn trên đài, thỉnh thoảng nhìn quanh quan sát những người khác.
Ngay vào thời điểm đó, ánh mắt y tình cờ va vào mái tóc đen rối bời rũ xuống.
Người nọ tối tăm gầy yếu, dưới mắt có quầng thâm. Quần áo phối hợp lộn xộn, trong tay còn xách theo chai rượu đầy, thoạt trông lôi thôi lếch thếch. Người qua đường thấy hắn thì đều nhíu mày cách xa.
Ngẫm lại cũng bình thường, người trẻ tuổi bây giờ luôn có chút tật xấu kỳ kỳ quái quái.
Lộc Miên không tiếng động nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy có chút tò mò. Được rồi, là rất tò mò. Dù sao cũng là lần đầu tiên thấy có người ở giờ phút liên quan sống chết còn có tâm trạng uống rượu say mèm.
Vì vậy y chủ động đến gần hơn.
_
Đỗ Tích hữu khí vô lực nâng chai, ngửa mặt lên trời tu rượu ừng ực.
... Thật khổ sở, lại là một ngày còn sống.
Xuyên qua không làm hắn dao động quá nhiều. Không tò mò, càng không chờ mong. Nghĩ đến hai bốn giờ sau còn phải tìm con dấu hay sinh tồn gì đó, Đỗ Tích chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt.
Đỗ Tích rất tự mình hiểu lấy, cho nên mục đích của hắn cũng rõ ràng. Chỉ cần có cơ hội lập tức biết thân biết phận tìm nơi an nghỉ, đỡ phải suy nghĩ.
Giây tiếp theo, bên cạnh thình lình có người tiếp cận.
Đỗ Tích ghé mắt nhìn cục lông màu lam sáng lóa dò dẫm lại gần.
Hắn không có hứng thú với kiểu người như này, nhưng vẫn nghiêm túc đánh giá y một chút. Trên đầu nhảy lên một dấu chấm hỏi lớn.
Lộc Miên ho nhẹ một tiếng, e lệ ngỏ lời: “Xin chào, tôi là Lộc Miên. Hân hạnh được gặp cậu.”
: "Đỗ Tích."
: “Trông cậu không khỏe lắm. Cậu có cần giúp gì không?”
: “Cần phương pháp chế tạo bom nguyên tử. Cuộc sống quá gian nan, tất cả mọi người cùng nhau lên đường đi.”
: "A... Cái này..." Lộc Miên lắp bắp, không biết nên đáp thế nào.
: "Hức ~" Đỗ Tích che miệng nấc một cái: "Được rồi, không phiền cậu đâu. Cảm ơn đã quan tâm, nhưng nếu có gì thì tôi sẽ tự giải quyết."
Lộc Miên ngần ngừ nhìn đối phương quay người rời đi. Được vài bước lại thấy người nọ nghiêng ngả lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất.
: "..." Đây là cậu nói sẽ giải quyết? Cảm giác cậu mới là thứ bị giải quyết ấy!
Đỗ Tích ôm chai lăn qua lăn lại.
Mất mặt, khổ sở, hậm hực, hắn muốn âm u vặn vẹo bò sát.
Hóa khổ sở vì lực lượng, Đỗ Tích lồm cồm bò lên. Thời điểm bước đi chân trái vướng chân phải, lảo đảo nghiêng ra trước. Thấy sắp tiếp đất lần nữa, hắn tức thì kêu lên
: “Kéo tôi lại, kéo tôi lại, không kéo được tôi ấn cậu xuống đất!”
Bị biến cố làm kinh ngạc, Lộc Miên tựa như hươu con nhảy phốc tới muốn kéo người về.
Phịch ——!
Tóm được chân, mặt úp sấp xuống đất.
Đỗ Tích giãy giụa nửa ngày không dậy nổi, vì thế chỉ có thể bỏ cuộc, nằm yên phát ngốc.
Lộc Miên hự hự đỡ người ngồi dậy. Thấy hắn nhìn qua thì chột dạ dời tầm mắt, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Lộc Miên áy náy liếc mắt rình coi Đỗ Tích một cái, sau đó tựa như làm sai chuyện mà nhanh chóng cúi đầu. Được một lát lại nhịn không được lén lút ngẩng lên quan sát hắn... Cứ thế lặp lại.
Vô tình lướt qua chai rượu hắn ôm trong tay, Lộc Miên chần chờ mở miệng: “Nhãn hiệu lạ quá, hình như tôi chưa thấy qua loại nào như vậy trên thị trường. Đây là rượu gì thế?”
Đỗ Tích ủ rũ nhìn thoáng qua: “Rượu mạnh đặc chế, 99% độ cồn.”
: "Uống như vậy thì chết mất!"
: “Yên tâm, tôi bất tử.”
Miệng thì nói vậy, nhưng biểu cảm Đỗ Tích lại vừa uất ức vừa bi phẫn. Lộc Miên thì chỉ cho là đối phương đang miễn cưỡng chuyển đề tài.
: "Không được đâu, cậu phải yêu quý chính mình chứ. Tự làm hại bản thân là ý tưởng tồi tệ nhất!"
Không cần tìm chết! Còn có thể cứu giúp một chút mà!
Thế giới tốt đẹp như vậy! Thân tình ở nơi nào, ấm áp ở nơi nào, tình yêu lại ở nơi nào?!!!
Trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán, Lộc Miên nhanh chóng hình dung ra một người cô độc với tuổi thơ bất hạnh không được yêu thương. Đau khổ chật vật vì áp lực xã hội cuối cùng tự sa ngã, mất niềm tin vào cuộc sống, hết hy vọng về tương lai.
Trong lòng y lập tức hạ quyết tâm cứu vớt con người đáng thương này. Ánh mắt Lộc Miên càng thêm mềm nhẹ, tựa như lông chim rơi xuống mặt nước, không tiếng động vẽ ra từng vòng gợn sóng.
Thế rồi, y nói: “Cậu hẳn đã chịu nhiều vất vả lắm. Nhưng đừng lo, đã có tôi ở đây. Rồi mọi việc sẽ tốt thôi.”
Lộc Miên và Đỗ Tích chạm mắt nhau.
Đỗ Tích cảm thấy phức tạp, Đỗ Tích có điểm nghẹn ngào.
Chết đến nơi còn lạc quan như vậy. Thế giới điên đảo còn muốn cho người khác ôm ấp. Y nhất định là lo lắng cho kẻ thảm hại như mình. Đỗ Tích có chút cảm động mà nghĩ, y quá tốt bụng, khóc chết.
Đáng tiếc mình chỉ muốn nhanh nhanh an nghỉ, phụ tấm lòng cao cả của người ta.
Lộc Miên thấy hắn rơm rớm nước mắt thì vô cùng đau lòng: “Nếu khó chịu, tôi có thể ôm cậu một cái, thật sự.”
: "Cái đấy thì không cần." Đỗ Tích khụt khịt.
Hắn ôm chai rượu, ánh mắt chân thành nghiêm túc: “Cậu là người tốt.”
Lộc Miên nghe vậy, tức khắc ngây ngẩn. Rồi sau đó lộ ra tươi cười làm cả bầu trời đêm sáng ngời lên.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, đôi mắt Lộc Miên sáng rực, thân thiện vươn hai tay ra. Đỗ Tích cũng thẹn thùng buông chai, nắm tay đáp lại. Hai người chít chít an ủi tâm linh lẫn nhau, vui vẻ không ngừng xoay vòng, vừa xoay vừa hát.
Lộc Miên: “Linh hồn nhỏ lạc lối trong màn đêm. Trái tim cậu hẳn đang rất sợ hãi ~”
Đỗ Tích: “Ây ~”
Lộc Miên: “Cho nên!!!”
Đỗ Tích: “Ây ~”
: "Nhân danh tình yêu!!!"
Lộc Miên: “Tôi muốn làm gió xuân ấm áp cậu! Muốn như ánh nắng hòa tan cậu! Muốn biến thành nước suối tưới cậu!”
Đỗ Tích: “Ây, ây, ây, ây ~”
Giọng hai người đều hay, phối hợp cũng rất nhịp nhàng. Có điều nhạc đi đường nhạc, mỗi người một tông. Người xung quanh bị dọa đến ôm đầu, không tiếng động thét chói tai.
Có người đi ngang qua thấy thế, tốt bụng hỏi thăm: “Cái kia, trạng thái tinh thần của hai người đó có ổn không?”
Đỗ Tích và Lộc Miên đồng thời dừng hát, nhìn qua, ngơ ngác chớp mắt.
————————
*Nhắc nhở ấm áp từ tác giả:
Khai trương quyển mới ~ Một câu chuyện về nhân loại, các loại chủng tộc đa dạng cùng thần. Có một chút yếu tố gần giống vô hạn lưu.
CP: Lộc Miên x Đỗ Tích ( Lạc quan yêu đời quá đáng x Sơ hở là đâm đầu tìm chết )
Truyện chữa lành (Chắc thế :)))).
Nhân vật chính có lối sống tiêu cực nhưng dần dần sẽ thay đổi. Truyện chậm nhiệt, từ từ phát triển, từ từ trưởng thành.
Các yếu tố tôn giáo và văn hóa trong truyện đều bắt nguồn từ tưởng tượng, không liên quan đến bất kỳ nhân vật hay sự kiện có thực nào.
Tiêu đề chương 1 là Mẹ Ngỗng, vì là sự khởi đầu.
Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~