[ Báo Hygge: 《 Chuyên mục dự đoán thời tiết 》]

[ Hygge sắp sửa bước vào một mùa mưa mới. Theo dự đoán, những cơn mưa nhỏ sẽ xuất hiện thường xuyên, trong khi các trận mưa lớn chỉ xảy ra thưa thớt, có thể đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt, dự kiến sẽ có một đợt mưa lớn kéo dài liên tục trong vài ngày. ]

[ Các vị cư dân đang có kế hoạch ra ngoài, xin hãy cân nhắc mang theo ô để phòng ngừa bất trắc. ]

_

Sáng sớm, ánh mặt trời len qua ô cửa nhỏ, chiếu vào căn phòng chật hẹp bí bách.

Đỗ Tích nằm ườn trên chiếc giường ọp ẹp, gối đầu lên cánh tay, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà. Buông ra một tiếng thở dài não nề.

Mới thức dậy được năm phút mà đã thấy cuộc sống khó khăn rồi.

Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, xuống giường ra cửa. Nhà vệ sinh chung ở cuối dãy lầu cũ nát là điểm đến quen thuộc. 

Đỗ Tích chụm tay hứng nước chảy từ vòi, rửa mặt súc miệng rồi uống cho no bụng. Dùng cách đơn giản thô bạo giải quyết xong bữa sáng.

Xong xuôi, hắn tung tăng cầm chổi chạy ra ngoài quét sân, lau hành lang, dọn dẹp quán trọ như một thói quen. Tóc đỏ, người thuê phòng đối diện, đã rời đi từ sớm. Nhìn bóng lưng đối phương biến mất mà chẳng thèm ngoái đầu, Đỗ Tích cũng thuận theo giả bộ như không thấy.

Dọn dẹp sơ qua toàn bộ quán trọ mất hơn một tiếng. Sau đó là thời gian tự do của Đỗ Tích.

Không lâu lúc sau, hắn đã theo thói quen đi tới phố cũ. Phố cũ hôm nay không thấy có cảnh sát đi tuần như thường lệ. Cũng không biết là trốn hắn hay có nhiệm vụ gì nên không đến được.

Đỗ Tích quyết định hôm nay thử đi xa hơn chút, tới những nơi chưa từng đặt chân. Tất nhiên là đi bộ, dù sao hắn cũng không có tiền đi xe ngựa công cộng.

Nhớ lại phương hướng tóc đỏ chạy đi, Đỗ Tích theo hướng ấy mà đi, rời khỏi phố cũ. Không biết đi bao lâu, gặp được một khu buôn bán nhỏ sầm uất. Nơi này thật sự khác với phố cũ, vô cùng náo nhiệt.

Người và xe ngựa đông như trẩy hội. Có đủ các loại cửa hàng cùng người bán rong, hiệu sách, cửa hàng trang sức, hương liệu, tiệm giày,... Hương thơm bánh mì nóng hổi hòa cùng mùi thịt nướng khiến bụng Đỗ Tích sôi lên. 

Ngẫm lại, tóc đỏ cũng hay mua cái loại bánh mì đen kia ở chỗ này. Hai bánh mì đen tính giá 1 Lin.

Đơn vị tiền tệ lớn nhất thế giới tầng 92 là Link. 1 Link = 100 Lin, 1 Lin = 100 Li. Ghi nhớ cách đổi cũng dễ, cứ thêm một ký tự thì giá trị gấp trăm. Tên càng dài thì giá trị càng lớn.

Chính phủ có phát hành tiền giấy, đa số dùng cho Link và Lin. Li thì sử dụng tiền xu hoàn toàn. Tiền xu đúc từ một loại kim loại nhẹ có ánh bạch kim, bên trên khắc trị số và hoa văn đặc biệt.

Trong túi Đỗ Tích có vài xu, đều là nhặt được trên đường. Tổng lên cũng chỉ có 20 Li, nửa cái bánh mì đen cũng chẳng mua nổi, thật sự là nghèo kiết xác.

Bước qua một ngã tư, ánh mắt Đỗ Tích dừng lại trước một tòa nhà thờ lớn. Kiến trúc tráng lệ với mái vòm cao chót vót, gác chuông và cửa sổ kính màu bằng pha lê lấp lánh. Mỗi góc đều treo các loại cờ xí lấy màu tím đậm làm nền. Mặt trên thêu hình tam giác ngược và ngôi sao chồng lên nhau. Mép viền thêu chỉ vàng, trang trí bằng các loại phù hiệu huyền ảo, thần bí.

Đỗ Tích đứng bên đường đối diện, nỗ lực ngẩng cổ, muốn xuyên qua cửa lớn mở rộng xem thử bên trong có gì.

Bên tai văng vẳng lời cầu nguyện của giáo đồ từ trong nhà thờ truyền ra. Âm thanh lao xao, mềm nhẹ, thần thánh.

Đang chăm chú ngóng nhìn, Đỗ Tích nghe thấy một giọng nói cất lên từ phía sau.

“Chậc, sinh hoạt thì nước sôi lửa bỏng. Cũng chẳng biết đâm đầu vào đấy là hy vọng cứu rỗi hay là tự mình lừa dối trong tuyệt vọng nữa.”

Ở thế giới này, tín ngưỡng rất phổ biến, người theo thuyết vô thần ngược lại là số ít trong số ít. Thế nên nghe được cậu này, Đỗ Tích tương đối tò mò mà quay đầu lại.

Trước mắt là một ông chú râu quai nón khoác áo bành tô cũ sờn, tay ôm túi giấy đựng rau củ. Nhìn cách ông ta nhếch môi và nhướn mày, trông chẳng khác nào một triết gia tự phong.

Đỗ Tích nghiêng đầu chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”

“Chào cậu, buổi sáng tốt lành.”

Ông chú đáp lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy hắn không phản ứng tiêu cực với câu nói ban nãy. 

Sau lại như tìm được người cũng ý tưởng, thực mau lại thao thao bất tuyệt với Đỗ Tích về tín ngưỡng ở Hygge. Gọi là nói chuyện phiếm, nhưng chủ yếu là ông chú nói, Đỗ Tích nghe, thỉnh thoảng lễ phép phụ họa.

Dường như ông chú này chỉ cần một đôi tai để giải tỏa tâm sự, bất kể người nghe có hiểu hay không.

Hygge tồn tại khá nhiều thần minh, được cho là hoạt động dưới trướng Chúa tể, hỗ trợ cai quản thế giới. Các giáo hội mọc lên như nấm sau mưa, nhưng chỉ có ba giáo hội được công nhận hợp pháp và cho phép hoạt động tại tầng 92:

Thờ phụng Chúa tể, giáo hội Dome.

Thờ phụng May mắn, giáo hội Lasteria.

Thờ phụng Tri thức, giáo hội Vellichor.

Ba vị kể trên rất ít khi tự mình xuất hiện. Chỉ như có như không mà truyền thần dụ xuống cho các tín đồ thân cận, hoặc qua những dấu hiệu bí mật, hư hư thực thực.

Người ta nói, hai vị May mắn và Tri thức thường xuyên đi khắp thế giới làm việc, không rõ tung tích. Riêng Chúa tể thì ngự tại tòa tháp cao nhất ở trung tâm thủ đô Hygge. Nhưng chưa bao giờ lộ diện.

Đối với việc cư dân Hygge thành lập giáo hội, Chúa tể không tỏ thái độ, cũng không can thiệp. Dường như không quá quan tâm con dân đi theo tín ngưỡng nào, giống như người sẽ không để ý ý tưởng của con kiến.

Vì sự dung túng này, dẫn đến các giáo hội mở rộng càng lúc càng lớn, các trận doanh ngầm cạnh tranh với nhau. Toàn thế giới hầu như chỉ toàn các đất nước thần quyền.

Nhà thờ trước mặt Đỗ Tích là do giáo hội Lasteria thành lập, thờ phụng May mắn.

Ông chú đang có hứng nên trò chuyện một hồi lâu, gần như sắp đem toàn bộ lịch sử của các giáo hội ra giảng một lần cho Đỗ Tích nghe. Trong khi hắn chỉ biết đứng gật gù cho qua chuyện.

Hơi dừng lại, ông chú xoa cổ họng khô khốc. Tay kia rút đồng hồ quả quýt ra xem giờ.

Đỗ Tích cũng ngó đầu qua xem ké.

Ui. Hơn ba mươi phút, nói thật giỏi.

Hình như ông còn muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng vẫn ngừng câu chuyện. Nói có chuyện khác phải về xử lý, xong đành tiếc nuối tạm biệt với Đỗ Tích rồi khẩn trương rời đi.

Đỗ Tích vẫy tay tạm biệt, tiếp tục nhàm chán dạo quanh.

Ông chú ôm túi giấy chạy về khu buôn bán, bước vào một tiệm nhỏ tối tăm, ánh sáng lờ mờ hắt qua khung kính bụi bặm.

Bên ngoài treo bảng hiệu: Tiệm đồ cổ Glen.

Trong tiệm, một phụ nữ trung niên ngồi sau quầy ngẩng đầu lên. Thấy ông Glen bước vào, bà lập tức đứng dậy, vòng ra trước để đón lấy túi giấy từ tay chồng.

“Sao hôm nay lâu thế? Đừng nói ông lại lén đi gặp mấy người trong cái hội văn học gì đó nhé?”

"Không, không," ông Glen xua tay, tiến lên giúp vợ cất gọn thực phẩm. “Trên đường tôi gặp một thanh niên. Thằng nhóc nhìn khá hợp mắt, nên tiện thể dừng lại trò chuyện một chút.”

"Cái tính ông đấy... Gặp ai cũng lôi ra nói chuyện được!" Phu nhân Glen cầm bút lồng chim chấm vào lọ mực. Đánh dấu vài ghi chú nguyên liệu nấu ăn trên trang giấy ố vàng.

“Dạo này bên ngoài loạn lắm. Phải rồi, con trai ông nói có nhiệm vụ triệu tập gấp. Có lẽ hai, ba ngày nay không về đâu.”

“Biết rồi, biết rồi. Nghe nói là có nhiệm vụ hả? Khu ổ chuột? Ôi trời, cái chỗ ấy thì có gì tốt lành đâu. Đám thần chức cao cấp chỉ giỏi ban lệnh, còn nguy hiểm thì đẩy hết cho dân thường.”

Ông Glen cằn nhằn, vừa nói vừa hậm hực ném mớ cà rốt vào rổ. Cách một lát, nhìn lên ảnh ngược mơ hồ trên cửa kính, lại thở dài một hơi chán nản.

Phía bên này, Đỗ Tích đã đi đến mức mỏi rã cả chân. Đang ngồi xổm bên đường chơi bùn.

Không rõ từ lúc nào, con đường vốn đông đúc bỗng trở nên yên ắng hẳn.

Và rồi, một giọng nói rành mạch lọt vào tai. Âm thanh mềm mại như nước, vô pháp phân biệt nam nữ.

“Chào cậu, có hứng thú tham gia giáo hội Lasteria không?”

Ai nha, không hứng thú.

Đỗ Tích ngẩng đầu, tầm nhìn bị kéo đến vạt áo choàng tím chảy xuống.

Người nọ đứng ngược với hắn, ánh dương rơi trên mái tóc xám thướt tha, ánh lên tầng sáng nhàn nhạt. Làn da ngăm đặc biệt tôn lên ngũ quan thanh lệ cao quý.

Khuyên tai và trang sức vàng kim trên tóc va chạm kêu leng keng. Động tác nhẹ nhàng, nói chuyện nhẹ nhàng, đến cười cũng nhẹ nhàng. Là kiểu nhìn qua liền cảm thấy lương thiện, sẽ giận dữ nhưng không mắng chửi, khiến người ta khó lòng sinh cảnh giác.

Còn đẹp nữa.

Làm Đỗ Tích muốn gọi mẹ.

Đáng tiếc, vị này không phải nữ chính hay công chúa nước láng giềng nào cả.

Da ngăm tóc xám, cầu kỳ điệu đà, toàn Hygge nhắc đến cũng chỉ có thể nhớ đến một người. Đỗ Tích vừa nghe ông chú kể không lâu trước đó.

Angela Heart. Con trai cả, người thừa kế tương lai gia tộc Heart lừng lẫy. 'Tiểu thư' nổi danh của Hygge, giáo chủ trẻ tuổi nhất của giáo hội Lasteria, gương mặt nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên báo Hygge.

Gia tộc Heart, gia tộc nổi danh trong giới quý tộc về quyền lực và giàu có, có truyền thống thờ phụng Thần May mắn qua nhiều thế hệ. 

Tín đồ chia làm vô tin, tín đồ, tín đồ chân chính và cuồng tín đồ. Vô tin chính là không có đức tin, tín đồ có thể tín ngưỡng rất nhiều thần linh, hơn nữa tùy thời có thể sửa tín ngưỡng. Tín đồ chân chính ngược lại chỉ thành kính tín ngưỡng một vị thần linh.

Cuồng tín cũng chỉ tín ngưỡng một vị thần linh. Nguyện ý vì thần phụng hiến hết thảy, tin tưởng bất chấp vô điều kiện, thậm chí có phần cực đoan.

Không nghi ngờ, gia tộc Heart chính là một hệ thống tín đồ và tín đồ chân chính. Thỉnh thoảng còn có vài thành phần cuồng tín.

Đó là một trong vô số gia tộc có được vinh hạnh thân cận với Thần, sở hữu vật phẩm được đích thân Thần ban cho.

Dù cho đó chỉ là một vật nhỏ xíu, thì bản chất vẫn là vết tích của một vị thần.

Angela Heart nổi tiếng không chỉ vì gia tộc Heart hùng mạnh phía sau hay địa vị trong giáo hội thờ phụng Thần May mắn. Mà còn vì bản thân mỹ nhân chính là một thiên tài học thuật, học đồ yêu thích của viện trưởng một trường đại học nổi tiếng tại thủ đô Hygge. Đồng thời, hắn còn sở hữu danh sách siêu phàm cấp bậc tương đối cao. Chỉ là sức mạnh rất quỷ dị, gia tộc Heart lại che giấu kín mít. Không ai biết nó thuộc loại nào, nhưng thiên hướng quy về một trong ba loại danh sách Tự nhiên hoặc Thiên sứ. Thậm chí có người còn cho rằng nó có thể là danh sách Thần thoại.

Lại nói, vị tiểu thư này không phải nên ở thủ đô à?

Angela thấy hắn ngẩn người nhìn mình thì nâng ống tay áo dài lên che miệng, đôi mắt cong cong đầy ý tứ.

“Sao vậy?”

"Không có gì, thưa ngài. Tôi chỉ khá bất ngờ khi thấy giáo chủ của Lasteria ở nơi này mà thôi." Đỗ Tích nhìn quanh, chớp mắt: “Hơn nữa... Ngài Heart, sao ngài lại đột nhiên mời tôi vậy ạ?”

Đích thân giáo chủ đến ngỏ lời mời một kẻ vô gia cư vừa gặp gia nhập giáo phái. Đỗ Tích cảm giác hoài nghi sâu sắc.

“Đừng trang trọng thế, gọi Angela là được.”

Angela chậm rãi nói tiếp: “Tôi rời thủ đô tới đây là vì một số công việc riêng của giáo hội. Còn về lời mời...”

“Tín đồ của Lasteria thờ phụng May mắn, chúng tôi tin vào vận mệnh và duyên phận.”

“Đúng là hành vi của tôi có hơi đột ngột. Chỉ là nhìn cậu khiến tôi rất có thiện cảm, vì vậy nhịn không được ngỏ lời mời.”

Angela bổ sung: “Hơn nữa, giáo hội Lasteria không phân biệt thân phận hay giàu nghèo. Chỉ cần có đức tin, may mắn sẽ luôn che chở chúng ta.”

Đỗ Tích: "..." Chưa gì đã chúng ta rồi.

Dụ dỗ có bài bản ghê, dân chuyên có khác.

Nhưng không từ thủ đoạn, tìm chết càng nhanh càng tốt. Đây mới là sự tình duy nhất hắn muốn suy xét lúc này.

“Xin lỗi, tôi nghĩ mình không...”

“Không thể sao?”

Angela nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu mềm nhẹ: “Giáo hội không yêu cầu bắt buộc về cung phụng cống phẩm. Hơn nữa cậu do tôi giới thiệu, có thể miễn giao hội phí.”

“Đương nhiên, tín đồ chân chính có cơ hội được ban tặng danh sách siêu phàm, tham gia nội bộ của giáo hội.”

Đỗ Tích: “Ô?”

Nhắc đến danh sách siêu phàm tức nhắc đến không biết.

Đối với thế giới này, Chúa tể là thần linh. Thần là ẩn số, là thần bí, là bất thường. Chúa tể bóp chết nhân loại dễ dàng như dẫm chết con kiến. 

Nếu có thể tiếp xúc... Có lẽ, hình như, khả năng chết càng nhanh nhỉ?

Đỗ Tích cảm thấy mình vừa mở ra cánh cửa thế giới mới.

Không để Angela kịp đưa ra thêm các phúc lợi lớn lao khác, hắn đã nhanh nhẹn vươn tay ra bắt lấy tay đối phương.

“Tôi đồng ý!”

Vừa chạm vào, trong đầu Đỗ Tích liền chợt lóe lên bảng sáng nhắc nhở:

[ Nhà lữ hành tiếp xúc 'May mắn' ]

[ Tiến độ mở khóa nhiệm vụ con dấu: 1/3 ]

Angela nhìn xuống bàn tay dính đầy bùn đất của Đỗ Tích đang nắm chặt tay mình.

Không biết có phải ảo giác của Đỗ Tích hay không, hắn hình như thấy nụ cười của người nọ thoáng cứng đờ.

Chần chờ, tiểu thư rốt cuộc lôi khăn tay ra. Đỗ Tích hoang mang nhìn đối phương cúi đầu, tỉ mỉ lau sạch bùn trên ngón tay hắn.

“Tốt lắm. Vậy chúng ta vào nhà thờ xem qua nhé?”

Bàn tính nhỏ trong lòng Đỗ Tích vang lên lạch cạch. Ngoài mặt thức thời gật đầu, ngoan ngoãn theo Angela bước qua cửa lớn nhà thờ, vào trong đại sảnh.

Tiến vào trong bóng tối thâm trầm, đi đến nơi tiềm tàng bí ẩn. Hết thảy tựa hồ thuận lý thành chương mà xảy ra.

Liếc mắt nhìn ra sau, ngoài đường xuất hiện một lớp sương mù mênh mông. Đang là giữa trưa nhưng bầu trời lại dần tối lại, thật khó để nhìn được rõ ràng.

“Trời sắp mưa.”

Đỗ Tích lẩm bẩm.

_

Nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, mưa nhỏ tí tách rơi. Tiếng kêu của chó mèo trên đường vắng càng thêm vang dội, hết đợt này đến đợt khác.

Từ các cửa hàng truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng rất mau đã bị tiếng mưa rơi bao phủ.

Cục cảnh sát trực thuộc chi nhánh cảng Hygge.

Trong phòng làm việc chính, hương sách cũ trộn lẫn với mùi mực in nhè nhẹ lan tỏa. Lò sưởi trong tường bập bùng ánh lửa.

Phía sau chiếc bàn gỗ lớn, cục trưởng đang ngồi ung dung. Ông ta đeo kính, chỉnh tề trong bộ chế phục kẻ sọc, một tay nhàn nhã xoay xoay bút máy, tay còn lại chống lên cằm, ra vẻ bận rộn.

Đối diện ông là năm cảnh sát trẻ, tuổi đời chỉ chớm hơn hai mươi. Dáng vẻ họ trông rắn rỏi, ánh mắt vẫn còn nét tươi sáng, như thể chưa hoàn toàn bị cái u ám của Hygge làm cho mờ nhạt.

Đây là cảnh tượng mà Luke nhìn thấy khi bước vào.

Anh gác ô che mưa màu đen ở cạnh cửa, đi đến trước mặt người đàn ông đeo kính, nghiêm chào.

“Cục trưởng.”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía anh, bao gồm cả người đàn ông đằng sau bàn làm việc. Cục trưởng ngẩng lên, đôi mắt đầy vẻ lãnh đạm.

"Cuối cùng cũng tới." 

Không chút vội vã, ông ta mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu cùng một xấp ảnh rồi đẩy qua.

“Nhìn đi.”

Luke nhận lấy, lật nhanh vài trang. Anh đọc lướt, từng chữ từng chữ đập vào mắt, khiến hàng mày càng lúc càng nhíu chặt.

"Lại một nhóm người nữa mất tích ở khu ổ chuột." Cục trưởng bắt đầu, giọng điệu lạnh nhạt như đang nói về bữa sáng. “Lần này, trong số đó có một học giả rất có tiếng trong giới.”

“Mất tích trong quá trình dẫn theo đoàn sinh viên thực tập đi nghiên cứu thực địa. Tổng cộng mười người. Biến mất không dấu vết, không manh mối.”

Theo sau, cục trưởng ra vẻ như không có việc gì mà nói

“Sau khi bài tra, phát hiện địa điểm này cũng đã xảy ra hàng loạt tình huống mất tích tương tự. Có vài trường hợp được liệt vào án treo. Trong số hai nạn nhân được tìm thấy trước đây, một người mất trí hoàn toàn, hiện đang điều trị tại bệnh viện tâm thần. Người còn lại thì chết đột ngột vì bệnh tim, thi thể co quắp kỳ dị, tay chân vặn vẹo đến mức khó tin.”

Luke nhìn chằm chằm báo cáo trên bàn, mày nhíu chặt.

Sức quan sát của anh cực tốt, hơn nữa trực giác cũng rất chuẩn. Có rất nhiều tội phạm hung ác đều vì vậy mà bị anh thành công bắt giữ, tống vào tù.

Trực giác của Luke nhắc nhở anh, vụ án này…

Không ổn chút nào.

Luke cảm thấy việc này không tầm thường, sau lưng nhất định cất giấu một ít bí mật.

"Cử từng người đi kiểm tra nhưng không có tiến triển." Cục trưởng nói, giọng điệu nhạt nhẽo như thể vụ mất tích này chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt. “Vì lẽ đó, Luke, tôi cần cậu dẫn theo một đội tiến vào.”

"Không phải trước đây đã cử một nhóm ba người đi rồi sao?" Luke hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi tài liệu.

“Ừ, cả ba đều chết.”

"Cục trưởng." Luke khựng lại. Anh ngẩng lên, nhìn cục trưởng bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Đã có người chết đấy?”

"Thì?" Đối phương mặt không đổi sắc.

“Luke, người chết là việc bình thường và hiển nhiên ở Hygge.”

“Tận lực tìm cách xử lý vụ án này, tìm ra người mất tích. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Nhân tiện, cánh nhà báo và đám chó săn đều đã đánh hơi được mùi. Cần phải nhanh chóng cho công chúng một câu trả lời hợp lý.”

Cục trưởng đẩy kính, tiếp tục: “Nếu không, cục chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị bêu rếu trên tin tức đầu đề của báo Hygge.”

“Nhân tiện, lần này cậu sẽ mang theo một người.”

Cục trưởng chỉ tay về phía thiếu niên đứng cuối hàng. Luke quay lại, thấy được thiếu niên dáng người cao gầy, gương mặt trẻ con ẩn giữa những cảnh sát khác trong hàng có vẻ không quá phù hợp.

Thiếu niên tóc vàng mắt vàng, giữa trán có một nốt ruồi son. Cảnh phục trên người xộc xệch, cúc áo cài lệch.

Tuy rằng vẫn luôn mỉm cười, nhưng nụ cười giống như công thức tiêu chuẩn trên sách giáo khoa, đáy mắt tràn đầy ngạo mạn. Cực kỳ không khỏe.

Mang người mới trong nhiệm vụ quan trọng. Đây là lần đầu tiên những chuyện như thế này xảy ra.

Luke hơi bắt bẻ nhìn quét qua người trẻ tuổi: “Người mới?”

"Ừ." Cục trưởng ngước mắt, trong giọng nói mang theo ám chỉ: “Đó là con trai của cấp trên trong tổng bộ, chức vị rất cao. Từ thủ đô tới trải nghiệm.”

“Và tôi phải chịu trách nhiệm cho cậu ta?”

“Chính xác.”

“Hơn nữa, cậu ta có Danh sách siêu phàm, sẽ không gặp nguy hiểm. Cậu biết Danh sách siêu phàm chứ?”

“Đã nghe nói qua loại lực lượng thần kỳ này. Nhưng đây là lần đầu gặp. Nó có hơi, à không, phải nói là...”

"Luke, Luke Glen." Cục trưởng mỉm cười, đầy vẻ giễu cợt: “Đừng quá nghiêm túc.”

“Nhiệm vụ của cậu chỉ là nghe theo mệnh lệnh được giao phó. Không cần thắc mắc những vấn đề không liên quan. Rõ chưa?”

“... Đã rõ.”

Luke cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Một điều gì đó thực sự kỳ lạ.

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play