Sau khi Phương Tình và Khang Tư Cảnh lên xe, cuối cùng thì Phương Tình cũng không nhịn được mà hỏi: "Sao đột nhiên lại không làm ở VK nữa vậy?" Vì sắc mặt của Khang Tư Cảnh không được tốt lắm nên lúc Phương Tình hỏi câu này cũng lộ ra mấy phần dè dặt, cẩn trọng.
Khang Tư Cảnh không trả lời mà hỏi lại một câu, "Em muốn làm ở công ty đó à?"
Nhìn không ra là vui hay giận nhưng có một sự nguy hiểm thấp thoáng trong lời nói đó, theo bản năng muốn sống sót, cô tự nhiên nói ngay lập tức: "Em không có ý kiến gì cả, dù sao tất cả đều do anh sắp xếp."
Khang Tư Cảnh phớt lờ cô rồi nói với tài xế Tấn Dương một câu: “Liên hệ bên phía NC đi.”
NC cũng là một công ty Nhật Bản, chuyên về mỹ phẩm, rất nổi tiếng trong nước, so với VK cũng không hề kém cạnh.
Sau đó mọi người lên đường đến NC, tổng giám đốc NC là một phụ nữ trung niên giỏi giang, thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, sau khi biết Khang Tư Cảnh có ý muốn gửi gắm Phương Tình thì tỏ vẻ nhiệt liệt chào đón. Gần đây, NC vừa tuyển dụng một nhóm nhân viên mới, đúng lúc mấy hôm nay đang đào tạo, tổng giám đốc NC ngỏ ý, nếu Phương Tình đồng ý đến làm việc thì ngày mai có thể đến tham gia đào tạo.
Khang Tư Cảnh dường như rất hài lòng với nơi này, NC cũng lớn không thua VK, Phương Tình đương nhiên vui vẻ chấp nhận gia nhập, sau khi thương lượng với tổng giám đốc NC thì Phương Tình ngỏ ý muốn ngày mai có thể đến đào tạo.
Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, Khang Tư Cảnh đưa cô về nhà rồi quay trở lại công ty. Sau khi về nhà, Phương Tình gọi điện thoại cho mẹ mình.
Kiếp trước cứ thế mà lìa đời, mẹ cô thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh không biết đau đớn biết dường nào. May mắn thay là bây giờ có thể làm lại từ đầu, làm lại cuộc đời, cô cũng sẽ không làm cho mẹ vì mình mà lo lắng nữa.
“Alo, Mị Nhi.” Giọng mẹ rất nhanh vang lên ở phía đầu dây bên kia điện thoại.
Mị Nhi là nhũ danh của cô, khi cô trưởng thành thì chỉ có mẹ là người duy nhất gọi cô như vậy.
“Mẹ, dạo này mẹ khỏe không?” Phương Tình cố nén nghẹn ngào, dùng gọng điệu thật nhẹ nhàng nói.
“Mẹ khỏe lắm, mấy hôm nay ông cụ Khang đi họp mặt chiến hữu nên mẹ cũng không có chuyện gì làm, thật sự rảnh rỗi.”
Phương Tình cười cười, “Không có gì là tốt rồi, mẹ tranh thủ thời gian ngắn này nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Nói xong lại tiếp: “Đúng rồi mẹ, con tìm được việc làm rồi, là Khang… Là Tư Cảnh tìm giúp con.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mẹ cô cũng rất cao hứng, “Con đó, tính tình quá cứng đầu, Tư Cảnh là chồng con, con nhận sự giúp đỡ của nó thì có sao đâu.”
“Dạ.” Phương Tình gật gật đầu.
“Công việc mà Tư Cảnh tìm cho con chắc cũng không thể nào quá tệ, con cố gắng làm tốt nhé. Mẹ gả con cho Tư Cảnh tuy rằng để cho con có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp nhưng cũng không muốn con sống kiếp tầm gửi, phụ nữ có sự nghiệp riêng của mình vẫn tốt hơn.”
Cô của hiện tại rất ngoan, mẹ dặn dò điều gì, cô cũng tự nhiên vâng lời.
“Con đi làm thêm hai năm nữa cũng tốt, có thể tăng thêm kinh nghiệm xã hội, không đến mức phải tách biệt với xã hội, chỉ là con với Tư Cảnh cũng nên tính đến chuyện có một đứa con, nhà họ Khang bên này cũng đang trông ngóng động tĩnh bên kia của các con đó.”
Nghe lời này của mẹ, Phương Tình bỗng đỏ mặt, cô cào cào tóc, lúng túng nói: “Chuyện này cũng phải thuận theo tự nhiên, không thể gượng ép được.”
Mẹ cô cũng cười, trêu ghẹo cô: “Con xấu hổ cái gì, cũng đâu phải mới kết hôn ngày một ngày hai đâu.”
Phương Tình không muốn bà lại nói về chuyện có con với Khang Tư Cảnh nên vội vàng chào tạm biệt rồi gác máy.
Mặc dù Phương Tình đối với lời này có chút không chấp nhất nhưng cũng không có nghĩa là không hề lọt vào tai cô, chỉ là chuyện sinh con với Khang Tư Cảnh cô có chút mờ mịt.
Bởi vì cả kiếp trước mãi cho đến lúc ly hôn thì cô với Khang Tư Cảnh chưa từng là vợ chồng thực sự.
Cô còn nhớ rõ sau lần đầu tiên đề nghị ly hôn với Khang Tư Cảnh không thành công thì cô tìm được công việc tại một trung tâm đào tạo tiếng Nhật, sau này thì trời xui đất khiến thế nào cô gặp lại Bạch Húc Nghiêu, lúc này hắn cũng không móc mỉa cô nữa mà đề nghị một mức lương cao ngất để cô giúp hắn viết lời nhạc.
Phương Tình đã thích viết lách từ khi còn nhỏ, cô thường xuyên đoạt giải các cuộc thi sáng tác ở trường, đương nhiên sở trường lớn nhất của cô vẫn là thơ và lời nhạc.
Bạch Húc Nghiêu học về nghệ thuật, chuyên ngành là đàn piano, thỉnh thoảng cũng sẽ sáng tác vài bài để hát, cũng từng lấy lời nhạc của Phương Tình viết để phổ nhạc. Bạch Húc Nghiêu luôn ngưỡng mộ tài viết lời của cô cho nên lúc còn ở trường, dù cho được ngàn hoa vây quanh nhưng vẫn không lọt vào mắt hắn, hắn chỉ yêu duy nhất đóa hoa Phương Tình này.
Có lẽ vì mức giá Bạch Húc Nghiêu đưa ra quá hấp dẫn, cũng có lẽ vì trong lòng vẫn còn chấp niệm không thể buông bỏ hắn nên không lâu sau, cô gia nhập phòng làm việc của Bạch Húc Nghiêu.
Hai người làm việc với nhau, chưa kể còn từng có quá khứ bên nhau, tình cũ cũng sớm nhen nhóm, nhưng khi đó Phương Tình còn kiêng kỵ Khang Tư Cảnh, cô biết Bắc Kinh là địa bàn của anh nên cũng không dám cùng Bạch Húc Nghiêu làm gì lố ở Bắc Kinh, mỗi lần hẹn hò, hai người đều phải chạy thật xa.
Nhưng có một lần trong cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở hồ Nhĩ Hải, Vân Nam, cô và Bạch Húc Nghiêu không nhịn được mà hôn nhau, vậy mà không biết Khang Tư Cảnh xuất hiện ở đó từ lúc nào bắt gặp.
Có lẽ là do lần đầu phạm lỗi nên Phương Tình cảm thấy áy náy nên lúc Khang Tư Cảnh mang cô đi thì cô cũng không chống cự.
Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy Khang Tư Cảnh nổi giận, đưa cô về Bắc Kinh, sau khi theo cô vào phòng thì người đàn ông trầm ổn, bình tĩnh, luôn đối xử khách khí đối với cô thế mà đã một cước đạp ngã bàn trang điểm của cô rồi mở miệng chất vấn cô, “Vì sao em làm như vậy?”
Khang Tư Cảnh khi đó vô cùng đáng sợ, mặt căng cứng, trên trán nổi gân xanh, cả người đều toát lên vẻ giết người, như thể một thanh gươm ớn lạnh vừa được tuốt ra, bất cứ lúc nào cũng có thể chém người thành trăm ngàn mảnh.
Phương Tình bị anh làm cho hoảng sợ nhưng lúc đó cô cũng khá bất chấp, cô thầm nghĩ chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân buồn cười này, thầm nghĩ muốn ở bên Bạch Húc Nghiêu.
Vì vậy, cô thu hết can đảm nói với anh, “Anh Khang, anh muốn cưới một người phụ nữ trong sạch lại không phiền phức thì có rất nhiều người như vậy, cho nên anh không cần chấp nhất tôi. Hơn nữa giữa chúng ta không có tình cảm, thật sự không cần phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân như vậy.”
Khang Tư Cảnh cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu lạnh lùng lẫn cảnh cáo nói với cô: “Vì em đã chọn lựa bắt đầu nên kết thúc sẽ không do em quyết định.”
Anh nói những lời này xong thi bỏ đi, hoàn toàn giam cầm cô, không cho cô ra khỏi cửa nửa bước. Nhưng có câu “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”, sau này cô vẫn nghĩ được cách chạy trốn ra ngoài, cô hoàn toàn không màng hậu quả mà cùng Bạch Húc Nghiêu trốn sang Hàn Quốc.
Trốn đến Hàn Quốc không được bao lâu thì cô bị Khang Tư Cảnh bắt trở về, nhưng lúc này Khang Tư Cảnh không nổi cơn tan bành giống như lần trước, biểu hiện của anh thật bình tĩnh, rõ ràng biết cô và Bạch Húc Nghiêu ở Hàn Quốc làm chuyện sai trái gì nhưng anh vẫn xem như là không biết, không hề hé răng hỏi cô về chuyện đó.
Anh chỉ đơn giản bắt cô mang về nhốt lại, khi Phương Tình muốn bàn chuyện ly hôn thì anh vẫn một mực phớt lờ.
Sau đó cô lại cùng với Bạch Húc Nghiêu bỏ trốn hết lần này đến lần khác, lại bị Khang Tư Cảnh bắt về, mãi cho đến một lần, cô nghe nói đêm khuya, Khang Tư Cảnh đua xe gặp tai nạn, lưng bị tổn thương, sau khi anh tỉnh lại thì muốn gặp cô để thương lượng về vấn đề ly hôn.
Chuyện Khang Tư Cảnh muốn ly hôn, cô thật sự cầu còn không được chỉ là cô cũng nghi ngại Khang Tư Cảnh này cố ý lập mưu lừa cô trở về nhưng cô vẫn còn ôm hy vọng nên sau khi cân nhắc một chút thì cuối cùng cũng quay về.
Nhưng Khang Tư Cảnh cũng không có lừa cô, anh quả thật muốn ly hôn với cô, mà chuyện anh bị tai nạn xe cộ cũng là thật, suýt chút nữa thì bị tàn phế.
Lúc đó anh mới vừa làm phẫu thuật xong, nửa nằm trên giường bệnh, anh ném một tập hồ sơ cho cô, Phương Tình cầm lên nhìn thì thấy đó là thỏa thuận ly hôn mà anh đã ký tên.
Anh nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn, giống như người đã sức cùng lực kiệt, “Phương Tình, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ quan tâm em nữa.”
Cô và Khang Tư Cảnh cứ như thế mà ly hôn, sau đó một khoảng thời gian rất lâu cô cũng không hề gặp lại Khang Tư Cảnh.
Mà mãi lâu thật lâu, cô mới biết được chuyện ngày Khang Tư Cảnh xảy ra tai nạn xe cộ. Thật ra thì hôm đó chẳng phải hơn nửa đêm anh đi ra ngoài đua xe mà vì anh nhận được tin nhắn của Bạch Húc Nghiêu, trong tin nhắn Bạch Húc Nghiêu nói nếu muốn Phương Tình không xảy ra chuyện thì phải đến điểm hẹn trước hai giờ sáng. Khang Tư Cảnh thật sự đã tin, đêm khuya lái xe ra ngoài, vì chạy xe với tốc độ cao nên xảy ra tai nạn.
Việc này cũng là do cô vô tình phát hiện được, lúc trước Bạch Húc Nghiêu gửi tin nhắn kia cho anh chỉ là muốn đùa giỡn anh một chút mà thôi, không nghĩ anh thông minh như vậy mà lại bị lừa.
Bởi thế cô thật sự mắc nợ Khang Tư Cảnh rất nhiều.
Làm chồng, anh thật sự đã làm hết mọi trách nhiệm với cô trừ việc ngủ với cô.
Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, cô đột nhiên nghe được tiếng chị Vu bên ngoài đang chào hỏi Khang Tư Cảnh, cô nhìn đồng hồ thì rất ngạc nhiên vì hôm nay anh về nhà sớm như thế.
Cô tiếp tục nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, Khang Tư Cảnh trở về phòng không bao lâu thì bước ra rồi đi thẳng lên lầu ba.
Lầu ba chỉ có một phòng là phòng tập luyện thể thao của Khang Tư Cảnh, bình thường Khang Tư Cảnh khá là quan tâm đến chuyện rèn luyện, nếu có thời gian sẽ đi lên lầu ba tập luyện.
Phương Tình suy nghĩ kỹ càng, cho Khang Tư Cảnh một cuộc hôn nhân đơn giản là chuyện tất yếu nhưng cô không muốn sống như góa phụ, tương lai vẫn còn một đoạn đường dài phải đi, kiếp trước cô qua đời lúc hơn ba mươi tuổi, cô cũng từng thể nghiệm qua cái gọi là ba mươi tuổi chính là sói là như thế nào. Kiếp này cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, đề phòng trước thì cũng có thể tránh cho cô lại mắc ung thư vú giống kiếp trước, cho nên cô mong sẽ sống lâu hơn kiếp trước một ít.
Mà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi trên mặt đất để hút đất…
Nghĩ về điều đó một chút… thấy thật đáng sợ.
Cô không biết Khang Tư Cảnh nghĩ như thế nào nhưng cô có thể dùng chuyện này để thương lượng với anh một chút.
Còn về phần thương lượng cái gì, ừ thì, tất nhiên là chuyện có một đứa con, suy cho cùng thì con cái cũng là vấn đề mà mọi cặp vợ chồng đều phải đối mặt không phải sao?
Vì vậy, sau ba giây xấu hổ thì Phương Tình rót một ly nước đi thẳng lên lầu ba