Sau khi ăn tối xong, Khang Tư Cảnh liền đi gọi điện thoại, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì quay sang nói với cô, “Tôi đã nói với tổng giám đốc VK, ông ấy nói không thành vấn đề, ngày mai tôi cùng em đến VK một chuyến gặp người phụ trách bên đó, ngày mốt là em có thể đi làm.”

Ông trùm số một số hai Bắc Kinh mà đã ra tay thì còn có chuyện gì mà không xong. Chỉ là vì công việc của cô mà có thể làm anh quan tâm như vậy, trên cương vị là một người chồng, dù là trên danh nghĩa thì anh cũng không có điểm nào để chê.

Khang Tư Cảnh nói xong thì chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, Phương Tình nghĩ đến chuyện gì đó vội nói với anh: “Cám ơn anh.” Cô nghĩ ngợi một chút rồi bỏ thêm hai chữ: “Tư Cảnh.”

Sau khi cô kết hôn với Khang Tư Cảnh, hai người đối với nhau luôn luôn khách sáo, anh gọi cô là cô Phương, cô gọi anh là anh Khang, hơn nữa cô luôn luôn cố tình tỏ ý xa cách với anh, gọi anh Tư Cảnh một cách vô cùng thân thiết như vậy dù là ở kiếp trước hay kiếp này đều là lần đầu tiên.

Cô cũng không muốn giống người ngoài mà khách sáo mãi với Khang Tư Cảnh, anh đã giúp cô, cô cũng nguyện ý chủ động một chút.

Khang Tư Cảnh dừng bước một chút, cô nhìn thấy rõ ràng lưng anh hơi cứng lại, anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm híp lại, “Em vừa gọi tôi là gì?”

Phương Tình bị ánh mắt của anh nhìn đến có chút khẩn trương, cô nhanh chóng siết chặt lòng bàn tay, lo lắng nói: “Chúng ta là… vợ chồng, em có thể gọi anh là Tư Cảnh không?”

Đôi mắt đang nheo lại dần dần trở nên sắc bén, anh nhìn cô chằm chằm, như thể muốn nhìn xuyên thấu ánh mắt cũng như cả người cô. Phương Tình bị ánh nhìn của anh làm cho thêm lo lắng, hai tay chỉ biết siết chặt, nói thật tuy rằng kiếp trước cũng sống đến hơn ba mươi tuổi nhưng khi đối mặt với người bề trên như Khăng Tư Cảnh thì cô theo bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng ánh mắt sắc bén của anh cũng không duy trì bao lâu, sắc mặt của anh rất nhanh đã khôi phục như thường, anh vẫn như cũ, dùng thái độ khách sáo đúng mực nói: “Em muốn gọi thế nào cũng được, tùy em.”

Anh nói xong thì xoay người lên lầu.

Phương Tình lại nghĩ đến gì đó, vội nói: “Đúng rồi, em có mua cho anh một chậu hoa lan, đặt trong thư phòng anh đó.”

Bước chân đang bước lên lầu của anh dừng một chút, sau vài giây đứng thẳng lưng mới quay đầu lại nhìn, khuôn mặt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng nơi đáy mắt lại mang một cảm xúc kỳ lạ khó lường.

"Hoa lan?"

Phương Tình gãi gãi đầu, "Chuyện là em không biết anh thích cái gì nên đành mua hoa lan cho anh."

Anh trầm mặc một lát mới hỏi: “Vì sao lại muốn tặng tôi cái này?”

Phương Tình cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Chúng ta là vợ chồng, anh giúp em tìm việc, em cũng chỉ có thể tặng cái này cho anh, cũng không đáng giá là bao, huống hồ chi… Em hy vọng chúng ta có thể sống tốt giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.”

Lời “vợ chồng bình thường” nói ra thật có chút e lệ nhưng Phương Tình cũng muốn dùng nó để thăm dò thái độ của Khang Tư Cảnh một chút.

Cô lén xem xét sắc mặt của Khang Tư Cảnh, thấy anh sau khi nghe câu đó thì suy tư một lát rồi lập tức cúi đầu cười nói: “Em muốn cùng tôi sống tốt qua ngày sao? Nhưng tôi có thể nhớ được, ngày hôm qua lúc em phát sốt, em luôn kêu tên của một người đàn ông khác, tôi đoán chắc hẳn là mối tình đầu của em đúng không?” Anh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cô, trong ánh mắt thâm thúy kia mang theo vẻ trào phúng nhàn nhạt, “Ngay cả nói mớ thì em cũng nhất định phải ly hôn với tôi, tôi còn tưởng sau khi em tỉnh lại sẽ đề cập chuyện này với tôi.”

Nghe thấy lời này của Khang Tư Cảnh, cô cũng không có gì hoài nghi, dù sao cô biết rõ tính khí của mình ở kiếp trước hơn ai, nhưng cô đã nhạy cảm biết được một chuyện trong lời nói của anh.

“Nói như vậy, anh Khang đã ở bên giường em suốt đêm qua sao?” Nếu không thì làm sao mà cô nói mớ cái gì anh cũng đều biết hết.

"..."

Cũng không biết có phải là cô bị ảo giác hay không mà cô tựa như thấy được trong mắt anh có chút giật mình nhưng sau đó anh lại thản nhiên như không có việc gì, không nhìn cô nữa, "Khi vào phòng thăm thì vô tình nghe thấy mà thôi."

"Thì ra là vậy…" Phương Tình có chút mất hứng, cô thở dài thườn thượt, "Thật ra hôm qua em sốt cao đúng là mơ thấy đủ chuyện kỳ lạ, lúc mơ mơ màng màng cũng không nghĩ gì nhiều. Đại khái là nghĩ sai một ly đi một đời, sau này em sẽ không đòi ly hôn nữa, em không muốn làm cho mẹ em lo lắng, em cũng hiểu rõ, trải qua nhiều chuyện như vậy, em và người kia…" cô tằng hắng một tiếng rồi mới nói tiếp: "là không thể nào."

"Nghĩ sai một ly đi một đời?" Anh vô thức nhớ đến điều này, tỏ vẻ đăm chiêu, chỉ là anh cũng không nói gì nữa, lúc quay lại nhìn cô thì vẻ mặt đã trở lại bình thường, anh nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ngủ ngon."

"..."

Kiếp trước, mãi cho đến lúc ly hôn, hai người đều ở riêng nên đương nhiên lúc này cả hai đều có phòng riêng, sau khi Khang Tư Cảnh rời khỏi, Phương Tình thở dài rồi quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tài xế của Khang Tư Cảnh đến đón, cô và Khang Tư Cảnh lần lượt lên xe, hai người ngồi ở hai bên băng ghế sau. Sau khi Khang Tư Cảnh lên xe thì luôn nhắm mắt dưỡng thần, Phương Tình cũng không biết nói gì với anh, không khí trong xe thật yên tĩnh.

Thái độ của Khang Tư Cảnh đối với cô cũng không có gì thay đổi, không thân thiết, cũng không lạnh nhạt, hôm qua cô gọi anh là Tư Cảnh kỳ thực cũng là muốn kéo gần khoảng cách giữa cô và anh nhưng mà anh vẫn luôn không đáp lại.

Có vẻ như anh thật sự chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa với cô mà thôi, chứ không có ý định làm cho quan hệ vợ chồng thêm bền chặt.

Xem ra sở dĩ anh Khang chăm sóc cô một là vì trách nhiệm của người chồng trên danh nghĩa, hai là vì muốn trả ơn cho mẹ cô. Thực ra, anh đối với cô cũng không có bao nhiêu hứng thú, sợ rằng lúc anh nổi giận sau khi cô ngoại tình ở kiếp trước cũng chỉ là do bị tổn thương đến lòng tự trọng của người đàn ông mà thôi.

Cứ như vậy cho đến trước cửa công ty VK, cả hai không nói với nhau một lời, tổng giám đốc VK là người rất chu đáo, canh chuẩn thời gian mà phái trợ lý ra nghênh đón.

Hai người vào văn phòng tổng giám đốc, bên trong có hai người đàn ông, một người cao lớn vừa nhìn thấy Khang Tư Cảnh đã vội bước đến, nhiệt tình chào đón: "Tổng giám đốc Khang đại giá quang lâm, trách không thể tiếp đón từ xa."

Khang Tư Cảnh bắt tay với ông ấy, cười nói: "Đều là anh em với nhau, tổng giám đốc Vương không cần khách sáo với tôi như vậy."

Nghe thấy lời này, tổng giám đốc Vương dường như rất vui, vẻ tươi cười trên mặt càng chân thành thêm vài phần. Sau khi chào hỏi với Khang Tư Cảnh xong, tổng giám đốc Vương dời mắt sang Phương Tình đang đứng bên cạnh Khang Tư Cảnh, ánh mắt tổng giám đốc Vương lập tức sáng lên, khoa trương nói: "Vị này chắc là em dâu, quả thực nhìn rất giống tiên nữ, nếu nói là ngôi sao lớn chắc ai cũng tin."

Tổng giám đốc Vương hẳn là một người sảng khoái, thích khen ngợi người khác một cách trực tiếp nhưng điều này cũng làm cho Phương Tình rất ngượng ngùng, vội nói: "Tổng giám đốc Vương quá khen rồi."

Tổng giám đốc Vương vội khoát tay nói: "Em dâu đừng khách sáo với tôi, tôi với tổng giám đốc Khang là anh em nhiều năm, em làm ở đây hay ở Thịnh Hoa đều như nhau, bên này có nhiều vị trí cho em thoải mái lựa chọn, có thể giết thời gian mà không vất vả gì."

Thịnh Hoa là công ty của nhà họ Khang, hiện tại do Khang Tư Cảnh tiếp quản.

Chỉ là khi nghe những lời đó thì Phương Tình có chút xấu hổ, chắc là tổng giám đốc Vương cho rằng cô làm vợ đại gia quá nhàm chán nên mới ra ngoài tìm việc giết thời gian, dù sao, làm vợ của Khang Tư Cảnh thì cần gì phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Phương Tình còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe Khang Tư Cảnh ở bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Vương chắc không biết, chuyên ngành của vợ tôi lúc học đại học là tiếng Nhật, thành tích cũng khá tốt, đã đậu N1 tiếng Nhật từ lâu, cô ấy ra ngoài làm việc không phải để giết thời gian mà vì muốn lĩnh hội giá trị của cuộc sống." Anh cười đầy ẩn ý lại nói tiếp: "Xem ra ở đây có vẻ như không thích hợp với cô ấy lắm."

Tổng giám đốc Vương bị đứng hình vài giây vì lời này nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: "Tổng giám đốc Khang quá lời rồi, vậy tôi cũng sẽ không quá chiếu cố em dâu, em dâu muốn lĩnh hội giá trị của cuộc sống đương nhiên có thể, nền tảng của chúng tôi cũng rất phù hợp với em dâu."

Khang Tư Cảnh lại nói: "Thời gian không còn sớm, buổi chiều tôi còn có cuộc họp khác, chuyện này ngày khác tôi sẽ tìm thời gian bàn bạc lại với tổng giám đốc Vương."

Khang Tư Cảnh nói xong liền xoay người bước ra ngoài. Thái độ Khang Tư Cảnh thay đổi quá nhanh, quả thực hoàn toàn ngoài dự kiến của Phương Tình, cô mờ mịt một hồi mới phản ứng lại, vội vàng chào tạm biệt tổng giám đốc Vương rồi theo Khang Tư Cảnh đi ra ngoài.

Thực ra vừa rồi tổng giám đốc Vương chỉ hiểu lầm mục đích đến đây làm việc của cô thôi, không có gì đáng ngại, không biết thế nào mà Khang Tư Cảnh lại đột nhiên trở nên không khách khí như vậy, nói đi là đi. Hơn nữa, từ sau khi tổng giám đốc Vương nói chuyện với cô, biểu hiện của Khang Tư Cảnh dường như trở nên lãnh đạm không ít, mặt mày còn lộ ra vẻ tức giận nhàn nhạt.

Cô không rõ vì sao Khang Tư Cảnh lại tức giận, cho dù là bởi vì câu nói kia của tổng giám đốc Vương nhưng với khả năng xử sự thì trí tuệ cảm xúc của anh cũng không thấp như vậy, nói đi là đi, không để lại cho người ta chút mặt mũi nào.

Sau khi Khang Tư Cảnh mang vợ rời đi, tổng giám đốc Vương đứng tại chỗ với vẻ mặt bối rối, người đàn ông thấp bé bên cạnh là quản lý phòng nhân sự, chính là người phụ trách sắp xếp công việc cho Phương Tình, chỉ là toàn bộ quá trình chưa nói được gì thì chính chủ đã bỏ đi.

Tổng giám đốc Vương quả thực nghĩ không ra, buồn bực nói: "Tôi vừa rồi có phải nói bậy gì đó đắc tội với ông lớn này không?"

Quản lý phòng nhân sự cau mày nghĩ ngợi, "Cho dù ban đầu tổng giám đốc có hiểu lầm bà Khang nhưng ông cũng là có ý tốt, dựa theo con người của tổng giám đốc Khang thì sẽ không đến mức so đo."

"Vậy cậu ta đây là…"

Quản lý phòng nhân sự nheo mắt nghĩ nghĩ, "Tôi đoán có thể liên quan đến việc hồi nãy ông cứ nhìn chằm chằm vào bà Khang đó."

"Hả? Tổng giám đốc Vương càng rối bời, ông nghĩ kỹ lại, có vẻ như vừa rồi khi nhìn thấy bà Khang thì ông bắt đầu nhìn chằm chằm vào người ta, chỉ là tổng giám đốc Vương vẫn không nghĩ ra, "Cậu nói xem, ai mà không mê đẹp, bà Khang xinh đẹp như vậy tôi chỉ là nhịn không được mà nhìn nhiều hơn một chút, hơn nữa cũng xem như là tán thưởng, cũng không có tâm tư gì bất chính, Khang Tư Cảnh này hẹp hòi như vậy sao?"

Quản lý phòng nhân sự bĩu môi, "Tôi không rành lắm, hiện giờ trên mạng có một từ khá phổ biến, ý đại khái là vô cùng yêu vợ, không chấp nhận được người khác nhìn vợ mình nhiều."

"Từ gì?"

Quản lý phòng nhân sự với vẻ mặt trịnh trọng, "Thê khống."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play