Trong phòng bệnh chỉ có một mình Phương Tình, xung quanh thật yên tĩnh, trong bầu không khí như vậy, giọng nói mẹ cô từ bên kia đầu dây điện thoại chói tai một cách dị thường.
“Mẹ nói này, đám người nhà họ Viên quả thật không bằng súc sinh, con lúc trước thật ngốc, Viên Đạt Châu ở trước mặt con rơi hai giọt lệ thì con liền mềm lòng rồi lại đi tiếp tế cho cái lũ không bằng súc sinh đó. Giờ thì hay rồi, con bệnh nặng lại không có tiền thì y như rằng đám người này liền trở mặt, con tốt xấu gì thì trong người vẫn mang dòng máu nhà họ Viên, ấy vậy mà tâm địa bọn họ lại lạnh lùng đến như vậy, một phân tiền cũng không cho.” Giọng điệu mẹ cô đầy oán giận, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra từng chữ.
Kỳ thực Phương Tình đã sớm lường trước tình huống như vậy nên cô cũng không quá khổ sở. Thực ra thì kể từ sau khi phát hiện bản thân bị ung thư vú, cô cũng không ôm hy vọng gì nhiều, ngay từ đầu đã tính đến tình huống xấu nhất nên ngược lại cô còn an ủi mẹ mình, “Không lấy được tiền thì thôi, nghĩ cách khác vậy.”
Không thể ngờ lời này không những không an ủi được mẹ cô mà còn làm bà tức giận hơn nữa, “Đúng là vua không vội mà thái giám đã vội, con cho rằng bị bệnh chỉ là chuyện của một mình con thôi sao? Rốt cuộc con có từng nghĩ là ai đã vất vả nuôi con khôn lớn không?” Nói đến đây thì bà bắt đầu nghẹn ngào, “Con nói thử xem, nếu như con chịu nghe lời mẹ thì bây giờ có kết cục như vầy không? Con với cái tên họ Bạch kia tình cảm không phải rất sâu nặng sao, yêu đến chết đi sống lại sao? Giờ con bệnh sắp chết, nó ở đâu rồi? Đường đường là một ngôi sao lớn, đưa tiền cho con chữa bệnh khó đến thế sao?”
Vừa nghe mẹ cô nhắc đến người kia, trong lòng Phương Tình bỗng thấy bực dọc, vội vàng cắt ngang lời bà, “Mẹ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ phút này, mẹ cô càng nói càng kích động, căn bản không nhịn được, lại giận dữ gầm lên: “Nếu lúc trước con nghe lời mẹ, sống hòa thuận với Tư Cảnh thì con vẫn còn là một thiếu phu nhân được cơm bưng nước rót dâng tận miệng, làm gì mà nghèo túng như bây giờ?”
Cái tên quen thuộc kia giống như một nhát kiếm tẩm độc đâm sâu vào trái tim cô, ngón tay cầm di động của cô cũng hơi run run. Có lẽ vì cảm xúc thay đổi quá lớn nên dường như cảm giác đau đớn càng thêm rõ rệt, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”
Mẹ cô ở đầu dây bên kia điện thoại cũng nghe thấy giọng nói khác thường của cô thì mới ý thức được bản thân đã quá nặng lời, bà trầm mặc hồi lâu, khi tâm trạng đã khôi phục lại một chút mới nói: “Con nghỉ ngơi một lát trước đi, mẹ sẽ mang đến mấy món mà con thích ăn.” Giọng của bà không còn cứng rắn nữa mà mang thêm vài phần áy náy.
Cúp điện thoại, Phương Tình ngồi yên trên giường bệnh hồi lâu mà tinh thần vẫn không khôi phục được.
Chia tay với Bạch Húc Nghiêu đã qua nhiều năm, lúc trước bị hắn tổn thương thương tích đầy mình, quả thật từng rất đau đớn nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, loại đau thương này đã sớm phai nhạt theo thời gian.
Bất quá cô cảm thấy rất kỳ lạ vì thời gian càng lâu thì ký ức của cô về người mà cô từng cho rằng chỉ tồn tại giống như khách qua đường lại sâu sắc như vậy, thậm chí gần đây cô còn hay mơ thấy anh.
Nhưng mơ thấy cũng không phải là chuyện gì tốt.
Cô vội vàng lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
Cô đi vào toilet, lúc ở hành lang đụng phải bác sĩ điều trị chính cho cô, ông có lòng tốt nhắc nhở cô lần nữa, muốn cô nhanh chóng đóng tiền để tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không thì sau khi tế bào ung thư di căn sẽ rất khó chữa.
Cô tỏ vẻ đã biết, cũng cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở, sau khi chào bác sĩ, vốn dĩ cô tính đi thẳng về phòng bệnh nhưng lúc đi qua khúc rẽ, cô vô tình ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bóng hình quen thuộc ở quầy thu phí.
Cô hơi sửng sốt, còn cho rằng do mẹ mình vừa nhắc đến anh làm cho cô nghĩ đến chuyện trước kia nên xuất hiện ảo giác nhưng khi nhìn kỹ lại thì thực sự người kia tồn tại một cách chân thật. Cô ngay lập tức nghĩ đến đây là Bắc Kinh, là người sinh sống ở Bắc Kinh thì anh tất nhiên có khả năng xuất hiện ở một nơi thuộc về Bắc Kinh.
Tách ra với anh đã rất nhiều năm, cô quả thực chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ở nơi đây.
Người mà cô từng cho rằng chỉ tồn tại giống như khách qua đường chính là chồng trước của cô, người đã bị cô làm cho mất hết mặt mũi.
Năm đó sau khi chia tay với Bạch Húc Nghiêu thì cô quay về quê, sau đó cũng không đặt chân đến Bắc Kinh nửa bước, chỉ là năm kia phát hiện mắc ung thư, mẹ cô cảm thấy bệnh viện Bắc Kinh tốt hơn nên lại mang cô quay lại Bắc Kinh.
Lúc trước sở dĩ muốn về quê là vì cô không muốn gặp lại người cũ ở Bắc Kinh, bản thân cô cũng không ngờ Bắc Kinh rộng lớn như thế mà vẫn có thể nhìn thấy anh ở đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã hơn mười năm không gặp anh, vóc dáng anh vốn dĩ cao ngất thì nay lưng lại có chút còng, cũng không biết có phải năm đó vì cô mà bị tổn thương đến cột sống hay không. Hơn nữa khi nhìn qua thì mặt anh đã già đi rất nhiều, năm tháng vô tình để lại trên mặt anh không ít vết tích.
Dẫu cho có thế nhưng khí chất trên người anh vẫn như cũ, không hề giống người thường, mặc cho năm tháng có vô tình lưu lại dấu vết trên người anh như thế nào đi nữa thì anh vẫn là anh, khí phách và sự quyết đoán cũng không vì thế mà mảy may giảm bớt.
Anh vẫn cứ đặc biệt như hạc trong bầy gà, khiến cho cô dù đứng nơi hành lang đầy người chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra.
Ký ức trong đầu hoàn toàn mất khống chế, cuồn cuộn dâng trào, cô cứ đứng nhìn anh ngơ ngác như vậy mà quên bẵng đi bản thân muốn làm gì.
Cô thấy sau khi anh đóng tiền trước cửa sổ quầy thu phí thì đi đến đỡ một người phụ nữ mang thai đang ngồi đợi ở dãy ghế nơi hành lang đứng dậy, rồi dẫn người phụ nữ ấy đến phòng siêu âm cách đó không xa.
Động tác của anh nhẹ nhàng, bộc lộ sự dè dặt cẩn trọng, người phụ nữ kia sờ sờ bụng mình, mỉm cười mãn nguyện, đôi mắt sáng ngời lộ ra niềm hạnh phúc không thể che giấu.
Là một ông trùm có tiếng ở Bắc Kinh, nhiều chuyện của anh đều giao cho người khác làm thay, chuyện mà anh tự mình làm trừ phi là chuyện mà anh đặc biệt quan tâm.
Người phụ nữ mà có thể làm cho tổng giám đốc Khang gác lại trăm công nghìn việc hàng ngày mà đích thân cùng đi khám thai thì cô gái này hẳn là rất quan trọng đối với anh, 80-90% là vợ anh.
Bọn họ ly hôn đã hơn mười năm, chuyện anh lấy vợ khác rồi sinh con âu cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Chỉ là cô không nghĩ đến một Khang Tư Cảnh cao cao tại thượng, vĩnh viễn khó tiếp cận cũng có thể dịu dàng đối với một người con gái như thế, xem ra anh rất yêu cô gái này.
Sau khi anh đưa người phụ nữ mang thai kia vào phòng siêu âm thì chờ bên ngoài, không biết đã cảm nhận được điều gì đó, cơ thể anh cứng lại một chút rồi đột ngột quay đầu lại.
Bất chợt va chạm với ánh mắt của anh, Phương Tình thấy có chút giống như bị sét đánh, cảm giác vô cùng choáng ngợp, giống như cô ở trước mặt anh toàn thân đều dơ bẩn, thối nát không chịu nổi, toát ra mùi hôi làm cho người ta ghê tởm, cảm thấy nếu anh nhìn nhiều hơn một cái cũng làm ô nhiễm mắt anh.
Có một khoảnh khắc cô thật sự hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.
Anh rất nhanh đã nhận ra cô, không biết nghĩ gì, ánh mắt sắc bén khẽ nheo lại, cơ trên thái dương khẽ giật, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, anh lại khôi phục sắc mặt bình thường, xem như không có việc gì xảy ra, quay đầu sang chỗ khác, như thể không nhìn thấy cô.
Thái độ anh như vậy ngược lại lại làm cô thở phào nhẹ nhõm, nên như vậy, anh nên đối với cô như vậy mới đúng. Kết cục của bọn họ lúc gặp lại nhau nhiều nhất là giống như người xa lạ, những khúc mắc năm xưa từ lâu đã trở thành trò cười sớm chôn vùi trong cát bụi, ai còn đi so đo thì chính là đồ ngốc.
Cô thu hồi ánh mắt, chậm chạp quay về phòng bệnh, cô cảm thấy mệt lừ, vừa ngã lên giường bệnh liền ngủ luôn đến chiều.
Mẹ cô đã quay lại, bà nói cô chuẩn bị một chút vì ca phẫu thuật của cô đã được lên lịch vào tối mai.
Phương Tình hơi kinh ngạc hỏi bà: “Mẹ đã gom đủ tiền?”
Nhưng tiền phẫu thuật là một khoản phí rất lớn, không có khả năng gom đủ nhanh như vậy.
Phương Lận Chi hừ lạnh một tiếng nói: “Mẹ làm gì có khả năng gom được nhiều tiền như thế? Lúc mẹ quay về thì được y tá báo, nói là có một vị họ Khang giúp con trả tiền phẫu thuật.”
Phương Tình cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ầm, vẻ mặt cô thẫn thờ nhìn mẹ mình, “Họ Khang?”
“Vốn dĩ y tá kia không chịu nói tên, là mẹ ép hỏi nên cô ấy mới nói, là tổng giám đốc Khang của tập đoàn Thịnh Hoa, Khang Tư Cảnh.”
Phương Tình ngơ ngác, tinh thần mãi vẫn không khôi phục, vừa mới ở bên ngoài vội vã từ biệt, tưởng rằng mãi đến cuối đời này thì bọn cô chính là người xa lạ, bị lãng quên trong cuộc đời.
Nhưng tại sao anh còn muốn giúp cô trả tiền phẫu thuật?
Cô đã từng ghê tởm đến như thế, cô trung thành đến chết với tình yêu của mình, đối với người chồng mà cô không yêu này, cô chưa từng nhìn anh nhiều hơn một cái, thậm chí hết lần này đến lần khác phản bội, làm cho anh mất hết thể diện, trở thành trò cười của cả Bắc Kinh.
Hơn nữa cũng đã ly hôn nhiều năm như vậy, cô không hiểu sao anh còn muốn quan tâm chuyện sống chết của cô.
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, cô cũng không biết vì sao lại khóc, chỉ là trong lòng buồn không thể tả.
Bởi vì đã có tiền nên ca phẫu thuật lên lịch rất nhanh, trước khi vào phòng phẫu thuật, cô nói với mẹ: “Chờ con khỏe lại sẽ kiếm tiền từ từ trả lại cho Khang Tư Cảnh.”
Cô không muốn mắc nợ anh, đời này không muốn lại mắc nợ anh nữa.
Mẹ nắm chặt tay cô, liên tục gật đầu, “Được được được, vậy con mau chóng khỏe lại nhé.”
Cô tất nhiên phải nhanh khỏe lại, cô cần phải nhanh khỏe lại hơn chút nữa, có như vậy thì cô mới có thể trả nợ hết cho Khang Tư Cảnh.
Ca phẫu thuật bắt đầu, cô được gây mê, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say, cũng không biết qua bao lâu, giống như trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác không khí xung quanh mình cực kỳ hỗn loạn, tiếng nói không ngừng truyền đến.
“Bệnh nhân xuất huyết nhiều, tình trạng không ổn.”
“Đưa kẹp cầm máu cho tôi.”
…
Âm thanh hỗn độn từng tiếng từng tiếng lọt vào tai cô, thật hỗn loạn, không nghe được một cách rõ ràng, ngay lúc cô định lắng nghe kỹ hơn thì trong nháy mắt, cô bỗng cảm nhận được bóng tối hủy diệt đột nhiên bao trùm, sau đó thì cái gì cô cũng không nghe được.
Vào thời khắc cuối cùng kia, cô đột nhiên nghĩ đến, cuối cùng thì cô vẫn không thể nào phụng dưỡng mẹ đến già, còn có nợ Khang Tư Cảnh, cô vẫn không tài nào trả được.
Khi tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng cảm giác bản thân nằm trong một căn phòng quen thuộc. Cô cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng khi bóng tối bao trùm lại thì cô đã tự biết ca phẫu thuật của cô đã thất bại, cũng đại khái biết là bản thân khó thoát khỏi kiếp nạn nhưng vì sao bây giờ cô lại còn ý thức.
Cô mở to đôi mắt mông lung vì buồn ngủ, chậm rãi thích ứng với ánh sáng, đúng lúc này cô nghe được một giọng nói quen thuộc cất lên, “Tỉnh rồi?”
Giọng nói này…
Cô hoàn toàn tỉnh táo, bật ngồi dậy, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên sô pha cách giường không xa.
Lại là Khang Tư Cảnh!