Phương Tình mang nước lên lầu ba, đang tính gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không đóng kín. Phương Tình vô thức liếc nhìn vào trong phòng thông qua khe cửa thì thấy Khang Tư Cảnh đang kéo tay nắm, mở rộng lồng ngực để rèn luyện cơ ngực.

Anh cởi áo, chỉ mặc một cái quần đùi rằn ri, anh đã tập được một lúc nên lúc này trên người đã toát một tầng mồ hôi, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, từng tia nắng hoàng hôn đỏ nhuộm vàng chiếu lên làm cơ thể ướt đẫm mồ hôi kia tỏa sáng rực rỡ, đầy hấp dẫn.

Cùng với từng động tác, tia sáng rọi trên người anh cũng theo đó mà rung động, cơ bắp ở nửa thân trên của anh căng ra, lộ vẻ rắn chắc và mạnh mẽ.

Ánh mắt Phương Tình hoàn toàn mất khống chế trên cơ ngực và cơ bụng của anh, cô vô thức nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên cô thấy Khang Tư Cảnh lõa thể, không ngờ rằng thân hình của anh lại tốt như vậy.

Hơn nữa người này cũng ưa nhìn, nét mặt thu hút, đường nét khuôn mặt rõ ràng, góc cạnh lộ rõ ràng khi nhìn nghiêng. Hốc mắt của anh rất sâu khiến đôi lông mày càng thêm sắc sảo, khi anh không cười lại tạo cảm giác uy quyền cho người khác. Nhưng lúc vừa ngủ dậy thì khuôn mặt của anh có chút ôn hòa, đôi mắt sâu thẳm kia lộ ra vẻ mê hồn, Hẳn chính do sự tương phản này làm cho anh tản ra sự quyến rũ độc đáo, sức quyến rũ này sẽ khiến cho rất nhiều người phụ nữ không chống đỡ nổi.

Phương Tình không khỏi tiếc nuối mà gào thét trong lòng một tiếng, kiếp trước, cả trái tim cô đều đặt trên người Bạch Húc Nghiêu mà hoàn toàn không đếm xỉa gì đến người đàn ông cực phẩm kế bên mình, có thể tìm ở đâu mà ra một người đàn ông vừa có quyền thế, vừa có nhan sắc lại có thân hình tốt như vậy? Hơn nữa người đàn ông này còn là chồng của cô, vậy mà kiếp trước cô chưa bao giờ liếc nhìn anh quá một lần, đúng là cô mù mà nhặt được món hời.

Khang Tư Cảnh có tính cảnh giác rất cao, rất nhanh cảm giác có gì đó không thích hợp ở cửa, anh dừng động tác, trầm giọng nói: "Ai đang ở bên ngoài?"

Tim Phương Tình đập thình thịch nhưng cô cũng nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, bình tĩnh gõ cửa.

"Vào đi." Giọng điệu của Khang Tư Cảnh vẫn không dịu đi.

Vừa nghe thấy giọng điệu của anh, bản thân Phương Tình cảm giác thôi hỏng chuyện mất rồi, cô bỗng có chút mất bình tĩnh, cảm thấy mình sẽ gặp rắc rối lớn nếu đi vào.

Ở cửa suy nghĩ một chốc, Phương Tình mới đẩy cửa bước vào, nụ cười treo trên mặt, cô cố gắng không biểu lộ sự xấu hổ, "Em mang nước lên cho anh."

Nhìn thấy người đến là cô, anh hơi ngẩn người nhưng lập tức giống như không có việc gì mà nói: "Để đó đi."

Phương Tình ngoan ngoãn đặt nước lên trên cái bàn nhỏ cạnh máy chạy bộ. Khang Tư Cảnh thấy cô để nước xuống rồi mà vẫn chưa đi nên hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Thật ra, trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý tốt, muốn dùng thái độ bình thường nhất để bàn bạc với anh về chuyện con cái nhưng ngay lúc này lại cảm thấy rất khó mở lời, như thể nếu nói ra sẽ giống như là cực kỳ không biết xấu hổ.

“Chuyện là… Em…” Cô gãi gãi đầu, cố gắng thuyết phục bản thân nên tự biết rút lui đi nhưng không biết vì sao sau một hồi ấp a ấp úng thì cô lại nói: “Vừa nãy mẹ em gọi điện đến, bà nói nhà họ Khang bên kia thúc giục tụi mình, bọn họ nói tuổi của anh cũng không còn nhỏ…ừ thì… cũng nên có một đứa con đi.”

Lời này vừa nói ra thì không khí xung quanh giống như bỗng bị rút cạn, thế giới bỗng chốc trở nên yên ắng.

Phương Tình chợt phát hiện tính cách bản thân quá thú vị rồi, lúc nên bối rối thì một chút cũng không bối rối.

Khang Tư Cảnh im lặng một lát rồi đứng dậy lấy cái khăn kế bên lau cơ thể, trái ngược với sự quẫn bách của Phương Trình, cả người anh đều biểu hiện rất tự nhiên, như thể chuyện con cái mà Phương Tình bàn bạc với anh cũng chỉ là chuyện bình thường ở huyện mà thôi.

Sau đó, anh lại đi đến cái bàn bên cạnh, cầm ly nước lên uống vài ngụm. Ánh mắt Phương Tình không nhịn được mà dõi theo từng hành động của anh, thấy ngón tay thon dài của anh cầm ly nước lên, hơi nghiêng đầu, từ góc nhìn của cô có thể thấy được hầu kết của anh rõ ràng, theo từng động tác uống nước mà hầu kết cũng lên lên xuống xuống…

Sau đó ánh mắt cô bất giác nhìn xuống, lướt qua cơ ngực rắn chắc của anh, rồi lại xuống thêm chút nữa… Vừa rồi do anh ngồi nên không thấy rõ, thì ra đường nhân ngư của anh lại quyến rũ đến thế.

Phương Tình vô thức nuốt nước miếng, cơ thể người đàn ông săn chắc như vậy, chuyện kia chắc cũng không tồi.

"Em nhìn gì vậy?"

Giống như đang làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận, Phương Tình xấu hổ muốn chết, cô vội vàng dời ánh mắt, vẫn cố cãi chày cãi cối: "Anh không mặc áo, có chỗ nào để em nhìn đâu."

Khang Tư Cảnh không nói gì, từ từ đi về phía cô, giờ phút này anh không khác gì một cỗ hóc môn nam di động, cô có thể cảm nhận được một luồng hóc môn nam tính nồng đậm xông thẳng vào mặt mình, kích thích đến nỗi ngay cả hô hấp cũng không thông.

Khang Tư Cảnh bước đến đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn mang đến cho cô cảm giác áp chế mạnh mẽ, cô không dám nhìn anh, ánh mắt cũng không dám đặt trên người anh mà chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, quả thực giống như học sinh phạm lỗi đang chờ bị phạt.

Khang Tư Cảnh nhìn chằm chằm cái đầu người trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cố ý thấp giọng nói với cô: "Em muốn?"

Mang theo ý cười nhưng vì âm thanh bị đè thấp nên lộ ra một loại từ tính, giống như một kiểu mê hoặc, quả thực vô cùng hấp dẫn.

Phương Tình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, quả thật, cô bị lời nói của anh làm cho choáng váng. 

Đã thấy đôi mắt anh hơi híp lại, khóe miệng có vẻ cong nhưng cũng không cong, lông mày mơ hồ khẽ nhướng lên, có chút quỷ dị.

Anh nói "Em muốn?" Là hỏi cô muốn có con hay muốn cái gì khác?  Nhưng dù là ý tứ nào thì nhìn qua đều thấy giống như là anh đang… gạ - gẫm cô.

Phương Tình không khỏi hít một hơi khí lạnh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đối với cô luôn khách khí, cao ngạo lại khó tiếp cận như Khang Tư Cảnh lại có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy.

Phương Tinh ngay lập tức đỏ mặt, lúc này cô vừa xấu hổ lẫn bất lực, nhưng cho dù là vậy thì cô vẫn còn khả năng suy ngẫm xem cô nên cực lực phủ nhận suy nghĩ của bản thân hay cứ mượn nước đẩy thuyền thừa nhận bản thân muốn rồi đẩy ngã anh luôn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy cách đầu thì quá đạo đức giả, cách sau lại không phù hợp với tính cách của cô, những luồng suy nghĩ hỗn loạn của cô đang giằng xé ở trong đầu, cô hết lần này đến lần khác tự nhủ mình phải dè dặt, người như Khang Tư Cảnh sẽ không thích kiểu người phụ nữ mạnh mẽ phóng khoáng như vậy, cho nên ngàn vạn lần phải kiểm soát bản thân, kiểm soát chính mình...

Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết do dây thần kinh nào nối sai rồi, cô vậy mà cực kỳ ảo não nói với anh một câu, "Em muốn…" Cô chỉ chỉ vào cơ bắp của anh, "Sờ cơ bắp của anh."

Vừa nói ra, cô đã muốn tự tát vào miệng mình, cái này có khác gì nói thẳng đâu, đã nói phải dè dặt, nói như vậy thì ngay cả bản thân cô cũng tự cảm thấy "đói khát không chịu được", đừng nói chi là Khang Tư Cảnh.

Nhưng lời cũng đã nói ra thì không thể rút lại được, cô chỉ có thể tiếp tục kiên trì, dùng giọng nói như sắp khóc hỏi anh: "Có thể không?"

"..."

Anh không nói gì, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, nói cách khác là những lời này của cô không có chọc tức anh.

Anh cũng không trả lời, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại, trong bầu không khí như thế, Phương Tình lại càng thêm xấu hổ, Phương Tình sờ lên khuôn mặt nóng rực của cô, gượng cười noi: "Em chỉ nghĩ là, là vợ thì chạm vào cơ bắp của chồng cũng không sao cả, ha ha ha, nếu anh không đồng ý thì thôi, ha ha."

Phương Tình nói xong đã muốn cắn đầu lưỡi, càng nói càng mờ ám.

Nhưng ngay lúc Phương Tình đang tính toán dứt khoát thoái lui thì chợt nghe thấy người nãy giờ luôn im lặng Khang Tư Cảnh dùng giọng điệu cười như không cười nói: "Cô Phương, tôi có thể hiểu lầm là em đây là đang trêu - ghẹo tôi không?"

"..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play