Phương Tình còn chưa kịp khôi phục tinh thần thì Khang Tư Cảnh đã đẩy cửa bước ra ngoài, lúc thấy cửa đóng lại, Phương Tình mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không dám nghĩ đến, người luôn luôn xa cách, khó tiếp cận như anh mà có thể thẳng thắn đáp ứng cô như vậy, cái này hệt như biểu hiện nghe lời vợ nên làm cô cảm thấy rất hài lòng.

Phương Tình đang tính quay về giường nghỉ ngơi một lát, vừa quay người lại thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng chị Vu đến hỏi han sức khỏe, cũng không nghĩ nhiều liền bước ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa kia lại là Khang Tư Cảnh.

Vẻ mặt cô tràn đầy nghi vấn, "Có phải anh quên lấy cái gì không?"

Anh đứng trước mặt cô, hai tay đút vào túi quần, thân thể thẳng tắp cao ngất tạo cho cô một cảm giác áp chế mạnh mẽ, Phương Tình theo bản năng lùi về phía sau một bước, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần rụt rè.

Cùng với bộ dạng nghiêm trang, anh nói với cô: “Không có quên lấy cái gì, tôi quay lại chỉ là muốn nói với em rằng tôi không phải là loại người ở bên ngoài ăn chơi hỗn loạn.”

"..."

"Em nghỉ ngơi cho tốt."

Anh nói xong lại xoay người rời đi.

Phương Tình nhìn theo bóng lưng của anh biến mất ở cửa, mãi lâu sau mới hồi phục tinh thần, dựa theo thời gian mà tính, hẳn là anh đã đi được một đoạn rồi mới quay lại, vì thế cố ý quay lại chính là để nói những lời này với cô.

Tôi không phải là loại người ở bên ngoài ăn chơi hỗn loạn.

Vừa nghĩ đến người vợ sau của anh ở kiếp trước nên cô mới như bị ma xui quỷ khiến mà nói xa nói gần một chút, không ngờ anh thế mà lại nghiêm túc như vậy. Còn cố tình quay lại để nói với cô rằng anh không phải là loại người ở bên ngoài ăn chơi hỗn loạn.

Anh cố ý quay lại giải thích chuyện này với cô là vì sợ cô hiểu lầm sao? Hay là không muốn để danh tiếng ngài Khang có chút hiểu lầm nào?

Phương Tình nghĩ không ra, nhưng nghĩ đến bộ dạng nghiêm cẩn của anh vừa rồi khiến cho cô có chút buồn cười.

Sau khi Khang Tư Cảnh đi thì Phương Tình đi dạo một vòng khắp căn biệt thự, sau đó cô xác nhận lại rằng cô quả thực đã trở về mười lăm năm trước.

Lúc này cô không mang bệnh tật, vừa trẻ lại tràn đầy sức sống, quan trọng hơn là bi kịch của kiếp trước vẫn chưa bắt đầu, cô vẫn còn cơ hội để thay đổi.

Ông trời đã ưu ái cô như thế khiến cô ngỡ như mình nằm mơ, nhưng dù cho là mơ thì cô cũng hy vọng giấc mơ này có thể đẹp hơn một chút.

Sau khi đi dạo một vòng biệt thự từ trước ra sau, một tầng mồ hôi toát ra trên người, cơn váng đầu do sốt cao cũng vì thế mà giảm đi không ít, cô không có việc gì làm nên đi ra ngoài mua hai chậu hoa về, một chậu hoa cúc, một chậu hoa lan quân tử.

Chậu hoa cúc là cho cô, mặt khác cô cũng không biết Khang Tư Cảnh thích gì nên cô đành mua hoa lan cho anh.

Khang Tư Cảnh vẫn chưa trở về, cô định mang thẳng hoa lan vào trong thư phòng của anh. Nói ra thì không ai tin nhưng kể luôn bốn năm kết hôn với Khang Tư Cảnh ở kiếp trước thì đây là lần đầu tiên cô vào thư phòng của anh.

Thư phòng của anh bày trí tương đối đơn giản cũng giống như con người anh, sạch sẽ, lưu loát, một cái bàn lớn hình vuông được đặt cạnh cửa sổ dùng làm bàn làm việc, cạnh tường kê dãy bàn gỗ, phía trên có đặt các mô hình máy bay do anh tự chế tạo. Phía sau bàn là một giá sách cao, chất đầy những quyển sách về khoa học kỹ thuật khó hiểu.

Phương Tình đảo mắt nhìn đến cái bàn lớn hình vuông kia, phía trên có một tờ giấy thư pháp, mặt trên viết hai chữ rồng bay phượng múa.

Khắc chế

Viết bằng bút máy, từng nét từng nét một, nét chữ cứng cáp.

Phương Tình cẩn thận cầm tờ giấy lên, không ngờ mặt sau cũng có chữ, vẫn là kiểu chữ rồng bay phượng múa nhưng khi viết những chữ này thì rõ ràng đã dùng lực lớn hơn nhiều, thậm chí có vài nét còn chọc thủng trang giấy.

Phương Tình nhìn chữ được viết trên mặt kia của tờ giấy mà ngẩn người.

"Không được lại thành kẻ điên"

Thông thường hai chữ "Khắc chế" được dùng như là lời cảnh tỉnh bản thân, nhưng vì sao mặt kia của giấy thư pháp lại viết "Không được lại thành kẻ điên".

Xét về mặt chữ viết thì đây quả thật là do Khang Tư Cảnh viết, lúc ký thỏa thuận ly hôn, cô từng nhìn thấy chữ viết của anh, đúng là như vầy. Cô nghĩ đi nghĩ lại, Khang Tư Cảnh mà cô biết tuy tính cách có chút làm cho người khác khó đoán, lúc tức giận cũng rất đáng sợ nhưng thật sự anh với kẻ điên hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau.

Hơn nữa anh vậy mà còn dùng một chữ "lại".

Phương Tình cảm thấy thật khó hiểu nhưng cô cảm thấy việc đào bới bí mật của người khác rất là vô sỉ cho nên cũng không nghĩ nhiều mà xoay người rời khỏi thư phòng.

Khi Khang Tư Cảnh trở về thì Phương Tình đang cùng chị Vu dùng chổi lông gà quét bụi trên trần nhà.

Kiếp trước cô luôn cảm thấy bản thân như khách qua đường, ở trong nhà cũng tự coi bản thân như khách trọ nhưng bây giờ tâm trạng cô đã khác, đã quyết định duy trì cuộc hôn nhân hòa thuận với Khang Tư Cảnh cho nên cô đương nhiên phải quan tâm hơn đến căn nhà nhỏ của hai người.

Chị Vu nhìn thấy anh trước nên vội vàng nói với anh: "Cậu chủ về rồi, tôi đi nấu cơm ngay đây."

Phương Tình quay đầu lại nhìn thì thấy Khang Tư Cảnh đang nhìn cô, mắt anh nheo lại mang theo mấy phần nghi hoặc, mãi đến khi chạm phải ánh mắt của cô thì tinh thần mới hồi phục, nói với chị Vu một câu: “Làm phiền chị.”

Chị Vu đi vào nhà bếp, trong phòng khách chỉ còn hai bọn họ, Phương Tình bị ánh nhìn của anh làm cho lo lắng bất an, người chưa bao giờ làm việc nhà, cũng chưa từng quan tâm việc bày trí căn phòng như cô lại đột nhiên bắt đầu quét dọn phòng thì quả thật rất kỳ lạ.

Nhưng mà anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với cô một câu: “Em không cần làm những việc này.”

“Là em muốn làm, dù sao em cũng rảnh rỗi nên đến giúp chị Vu cũng tốt.”

Anh không nói tiếp, cởi áo khoác ra rồi đặt ở một bên, đi qua rót một ly nước uống, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc màu lam, bên dưới là quần tây màu xám đen, quần áo thiết kế đơn giản, kết cấu tốt khiến từng chi tiết đều lộ ra nét độc đáo. Tay áo sơ mi được anh xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra chiếc đồng hồ tinh xảo nơi cổ tay, chiếc đồng hồ này được gia công khéo đến hoàn hảo, thoạt nhìn là biết rất đắt tiền, ăn mặc như vậy càng làm lộ ra sự ưu tú của anh.

Chỉ là Phương Tình để ý thấy quần áo của anh thật quy củ, cơ bắp thấp thoáng bên dưới lớp áo sơ mi, đường cong của mông mang theo sự mạnh mẽ được bao bọc dưới lớp quần tây, tựu chung lại là cảm giác vừa rắn chắc vừa gợi cảm.

Phương Tình vội dời ánh mắt, cảm thấy bản thân cực kỳ đáng khinh, khi không lại đi để ý mông của Khang Tư Cảnh.

Bởi vì tối qua cô phát sốt nên bữa tối khá là nhẹ nhàng. Chị Vu là người phương Bắc, chỉ là lúc trước khi Khang Tư Cảnh tìm người giúp việc nhà đã vì cô mà đặc biệt tìm người như chị Vu, người mà có thể nấu được các món ăn miền Nam.

Món chính của bữa tối là gà hầm khoai mỡ, gà được hầm chung với khoai mỡ, cẩu kỷ và bạch quả, nước canh thật đậm đà, bạch quả được nấu chín sóng sánh trong nước canh nồng đậm, cực kỳ ngon mắt.

Ngoài ra còn có bít tết và salad, chị Vu còn làm riêng cho cô một chén cháo bí đỏ, bí đỏ được hầm nhừ với cháo loãng, khi cho vào trong miệng thì vừa ngọt lại vừa mềm, chớp một cái đã tan trong miệng.

Vì Khang Tư Cảnh là người phương Bắc nên thích ăn các món làm từ bột mì, vì thế chị Vu làm thêm vài cái bánh ngô.

“Em tìm việc sao rồi?” Khang Tư Cảnh vừa cắt bít tết vừa thuận miệng hỏi một câu.

Phương Tình nói thật, “Vẫn chưa tìm được.”

Khi chọn ban ở trung học, cô đã chọn ban tự nhiên, hai môn dùng não là toán và vật lý luôn là hai ngọn núi lớn mà cô không có cách nào vượt qua được, làm kéo rất nhiều điểm của cô trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cuối cùng cô đành phải đăng ký vào một trường đại học loại hai. Mà sinh viên tốt nghiệp từ trường loại hai ở Bắc Kinh đông như kiến nên tìm được một công việc tốt cũng không dễ dàng gì.

“Cần tôi giúp không?” Khang Tư Cảnh lại hỏi.

Trên thực tế vào thời điểm này ở kiếp trước, khi cô tốt nghiệp đại học, Khang Tư Cảnh cũng tỏ ý muốn giúp cô sắp xếp công việc, chỉ là với quan hệ lúc trước của bọn họ, cô tất nhiên không chịu nhận sự giúp đỡ của anh, kiên quyết giữ khư khư sự kiêu ngạo cùng quật cường của bản thân.

Nhưng ở kiếp này, cô đã quyết định muốn an phận thủ thường làm vợ của anh, anh muốn chia sẻ tài nguyên với cô, cô đương nhiên vô cùng vui vẻ mà nhận lấy.

Vì thế, cô cực kỳ sảng khoái mà gật đầu, “Được ạ.”

Câu trả lời ngắn gọn của cô thế mà lại làm cho anh ngẩn người, chẳng qua anh luôn luôn kiềm chế và ổn trọng nên cũng không hỏi cô vì sao đột nhiên lại nhận sự giúp đỡ của anh, sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, anh lại nói: “Chuyên ngành của em ở đại học là tiếng Nhật, vậy tôi sắp xếp cho em làm ở công ty VK thì em thấy có được không?”

Vừa nghe anh nói xong, Phương Tình suýt chút nữa bị sặc, công ty VK kia chính là công ty quần áo lớn nhất Nhật Bản, một người tốt nghiệp trường loại hai như cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Kiếp trước cô vất vả tìm việc khắp nơi, đến cuối cùng cũng chỉ có thể vào làm ở một trung tâm đào tạo tiếng Nhật nho nhỏ, mãi đến sau khi Bạch Húc Nghiêu kéo cô đi viết lời bài hát cho hắn thì sự nghiệp của cô mới có chút nổi bật.

Cô sửng sốt hồi lâu, vẻ kinh ngạc vẫn còn trên khuôn mặt, "VK? Đó là công ty lớn, làm sao mà em có thể vào được? Em…" Nói đến đây cô có chút xấu hổ, cúi đầu, "Em chẳng qua chỉ tốt nghiệp trường loại hai, không có bệ đỡ tốt, người ta chắc không tuyển em đâu." Cô vẫn phải tự biết mình biết ta.

Khang Tư Cảnh gần như không hề nghĩ đến chuyện đó, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thân phận bà Khang chính là bệ đỡ tốt nhất của em, hơn nữa còn hiệu quả hơn bằng cấp gấp mấy trăm lần."

"..."

Anh dùng khăn ăn lau miệng rồi nói: "Tôi có quen với tổng giám đốc VK ở Trung Quốc, ông ấy có mắc nợ tôi một chuyện, tôi nói với ông ấy một tiếng, em là vợ của tôi cho nên chỉ cần em đồng ý thì muốn vào VK thì chỉ cần một cú điện thoại mà thôi."

"..."

"Em là vợ của tôi" mà anh nói bâng quơ làm cho mặt cô hơi đỏ, nhưng sau khi đỏ mặt thì cô lại không thể không xúc động, quả không hổ danh là ông trùm Bắc Kinh, chuyện mà người bình thường có khi cả đời không thể làm được vậy mà anh chỉ cần một cú điện thoại là xong.

Kiếp trước, Phương Tình từng đọc qua không ít tiểu thuyết trọng sinh, nữ chính trong đó đều sở hữu bàn tay vàng, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày chuyện trọng sinh này lại xảy ra với cô, tất nhiên cô không hề sở hữu bàn tay vàng nào cả, cô vẫn là một cô gái tốt nghiệp trường loại hai, từ lúc sinh ra đã không có gì nổi trội.

Ưu điểm duy nhất mà cô có chính là đẹp hơn người bình thường một chút.

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy ông trời để cho cô trọng sinh, hơn nữa còn ban cho cô một bàn tay vàng, chính là người chồng quyền thế, ông trùm nổi tiếng ở Bắc Kinh mà kiếp trước cô từng luôn luôn xem nhẹ, chưa từng để tâm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh chính là bàn tay vàng của cô.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, rồi hít sâu vài cái để điều chỉnh, sau đó cố hết sức duy trì một nụ cười ý nhị, gật đầu và nói với anh, “Được, em đồng ý.”

Cái đùi vàng to như thế, đời này cô mà còn không ôm chặt thì quá là khờ khạo rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play