Anh ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, dùng giọng điệu lịch sự nhưng xa cách nói với cô: “Nếu còn chỗ nào không thoải mái thì tôi đưa em đến bệnh viện.”
Phương Tình ngây người nhìn người trước mặt, có một khoảnh khắc cô cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác. Cô hoàn toàn mất kiểm soát, buột miệng hỏi: “Khang Tư Cảnh, sao anh lại ở đây?”
Không biết có phải do cô phản ứng thái quá hay không mà anh có chút kinh ngạc nhưng giọng điệu vẫn không có gì thay đổi, “Chị Vu gọi điện nói với tôi rằng em mắc mưa phát sốt nên tôi từ Hong Kong bay về.”
Chị Vu…
Thế nào mà ngay cả chị Vu cũng xuất hiện…
Chị Vu là giúp việc được mời đến sau khi cô gả cho Khang Tư Cảnh, chỉ là từ sau khi cô ly hôn với Khang Tư Cảnh, cũng đã hơn mười năm cô chưa từng gặp chị.
Phương Tình rất nhanh phát hiện có chỗ không thích hợp…
Giờ phút này cô cũng không ở trên giường bệnh quen thuộc kia, cũng không ở trong căn phòng dưới quê mà là ở trong nhà của cô và Khang Tư Cảnh, là một căn biệt thự cao cấp ở khu phía Nam Bắc Kinh, Khang Tư Cảnh vì kết hôn với cô mà cố ý mua.
Tường sơn màu xanh da trời, rèm cửa sổ bằng ren, còn có chăn bông in hình ở trên giường…
Cô sống ở đây đã nhiều năm, vì thế dẫu cho tách ra với anh đã hơn mười năm nhưng khi cô vừa nhìn thấy cách trang trí cùng đồ đạc đã nhận ra ngay.
Nhưng kể từ sau khi ly hôn với Khang Tư Cảnh, cô chưa từng bước chân về nơi này.
Thật sự là kỳ quái, tại sao cô lại ở chỗ này?
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Khang Tư Cảnh, anh đang nhìn cô với vẻ mặt dò hỏi, lúc này Khang Tư Cảnh so với lần trước cô gặp thì trẻ hơn rất nhiều. Khuôn mặt cũng không bị năm tháng bào mòn, vẫn đầy khí phách bừng bừng, đôi mày rậm toát lên vẻ oai hùng, sắc sảo của tuổi trẻ.
Làm sao mà điều đó có thể xảy ra?
Phương Tình quả thực rất kinh ngạc, ma xui quỷ khiến, cô phóng thẳng xuống giường, chạy vào trong toilet.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn người trong gương nhất thời khiến cho cô sợ ngây người.
Lúc này sắc mặt của cô tuy có chút tái nhợt nhưng gò má đầy đặn, tươi trẻ, căng mọng, không còn hốc hác tiều tụy sau khi bị ốm đau tra tấn nhiều năm, hơn nữa khi đánh giá làn da căng mọng, mịn màng, cô dường như bỗng chốc trẻ hơn mười tuổi.
Những thứ trước mắt này quả thực rất hư ảo, rõ ràng ca phẫu thuật thất bại, nhưng khi vừa mở mắt ra thì cô lại quay về ngôi nhà mà cô đã cùng ở với Khang Tư Cảnh, không chỉ vậy, cô và Khang Tư Cảnh nhìn qua đều trẻ hơn rất nhiều.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…
Cô bỗng nghĩ đến Khang Tư Cảnh vừa mới nói cô đã hạ sốt, còn nói anh nhận điện thoại của chị Vu nên từ Hong Kong quay về.
Khi cô còn trẻ thì sức khỏe cô rất tốt, rất ít khi bị bệnh, sau khi gả cho Khang Tư Cảnh chỉ phát sốt một lần duy nhất chính là sau khi kết hôn hai năm.
Ngày hôm đó cô ra ngoài tìm việc thất bại, đúng lúc lại gặp phải thời tiết không tốt, khi cô chạy vào một quán cà phê trú mưa thì lại “tình cờ” gặp được Bạch Húc Nghiêu đang uống cà phê ở đó.
Bạch Húc Nghiêu buông lời chế nhạo cô, nói cô là người đứng núi này trông núi nọ, cũng bởi vì những lời này mà cô nhớ đến khoảng thời gian cùng hắn qua lại, xúc động dâng lên, trong lòng cô cực kỳ đau khổ, dầm mình trong mưa rất lâu.
Sau khi trở về thì cô sốt cao, chị Vu liền gọi điện ngay cho Khang Tư Cảnh, có thể cũng là sợ cô xảy ra chuyện, khi đó Khang Tư Cảnh đang họp ở Hong Kong, sau khi nhận điện thoại liền chạy về, mãi đến ngày thứ hai khi cơn sốt của cô thuyên giảm, anh mới rời đi.
Cô không những không cảm kích anh vì cô mà bỏ cuộc họp ở Hong Kong để vội vàng quay trở về, thậm chí còn bị cô mang hết những thống khổ mà Bạch Húc Nghiêu gây ra đổ hết trách nhiệm lên người anh, sau khi cô tỉnh lại thì tranh cãi ầm ĩ với anh một trận, hơn nữa còn đề nghị ly hôn, mà rắc rối tình cảm ba người của cô và Khang Tư Cảnh còn có Bạch Húc Nghiêu cũng bắt đầu từ đó.
Tình cảnh trước mắt dường như hoàn toàn trùng lặp với cảnh tượng khi đó, nếu cô đoán không lầm thì chính là vào một ngày của mười lăm năm trước.
Cô quả thực không thể tin được, trên đời này vẫn còn có thể xảy ra điều không thể tưởng tượng đến vậy.
Cô nhéo nhéo cánh tay mình, cảm giác cơn đau rất nhanh truyền đến, cô biết tất cả những thứ này đều không phải là mơ.
Cô thực sự đã quay về mười lăm năm trước.
Lúc trước khi phẫu thuật thất bại, cô đoán bản thân sắp chết, cô vẫn còn đang sợ rằng cả đời này không có cách nào trả nợ được cho Khang Tư Cảnh.
Nhưng khi vừa mở mắt lại quay về mười lăm năm trước, lúc ấy cô vẫn chưa phản bội cuộc hôn nhân này, cũng chưa đề nghị ly hôn với anh.
Nói cách khác, cô vẫn còn cách để bù đắp lại cho anh những thiệt thòi năm xưa, cũng có thể trả ơn cứu mạng của anh khi cô gặp nạn đã đứng ra trả tiền phẫu thuật cho cô.
Cô ở trong toilet hồi lâu mới hoàn toàn chấp nhận được chuyện cô đã quay về mười lăm năm trước là thật.
Tuy rằng hiện giờ chưa phát sinh chuyện gì cả nhưng khi đối mặt với Khang Tư Cảnh thì cô vẫn thấy có chút bất lực, vì vậy nên khi từ toilet bước ra, cả người cô đều rất khẩn trương.
Khang Tư Cảnh đang đứng bên cửa sổ, hai tay đút vào túi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hiện tại cột sống của anh vẫn chưa bị tổn thương, lưng rất thẳng, đứng ở bên cửa sổ tựa như một cây tùng thẳng tắp.
Nghe tiếng động, anh quay đầu lại nhìn, trước khi bị cô phản bội, anh luôn đối xử với cô rất lịch sự, giờ phút này trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì dư thừa, chỉ quan tâm hỏi một câu đơn giản: "Em thấy khỏe hơn chưa?"
"Em… khỏe hơn nhiều rồi."
Nhắc mới nhớ, năm đó cô và Khang Tư Cảnh là người sống ở hai thế giới tại sao lại kết hôn với nhau, nguyên nhân có chút nực cười. Khi cô lên cấp hai thì ba mẹ ly hôn, mẹ muốn nuôi nấng cô nên phải ra ngoài làm việc. Rồi mẹ cô trôi dạt đến Bắc Kinh, số bà cũng tốt, sớm tìm được công việc giúp việc nhà trong một gia đình giàu có, chuyên chăm sóc cho ông cụ chân cẳng yếu ớt trong nhà, ông cụ này chính là ông nội của Khang Tư Cảnh.
Sức khỏe ông nội Khang Tư Cảnh không tốt lắm, trong một lần nhớ vợ, có lẽ vì kích động quá mức mà đột nhiên trúng gió, lúc đó những người khác trong nhà họ Khang đều vắng nhà, tài xế cũng có việc ra ngoài, mẹ Phương Tình nhìn thấy ông nội Khang trúng gió ngã xuống đất thì rất lo lắng, dưới tình thế cấp bách, lập tức cõng ông cụ chạy đến bệnh viện gần đó, may mà được kịp thời cứu chữa, ông nội Khang cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Kể từ đó, mẹ của Phương Tình được xem như đã cứu ông nội Khang một mạng, cả nhà họ Khang đối với bà vô cùng cảm kích, nói bằng mọi giá cũng phải trả nợ ân tình này.
Mà cách nhà họ Khang trả ơn nhắc đến có chút không thể tưởng tượng nổi, đó là để cháu trai nhà họ Khang, Khang Tư Cảnh cưới con gái của ân nhân Phương Lận Chi, cũng chính là Phương Tình làm vợ. Theo cách nói của ông nội Khang thì như vậy sẽ thành người một nhà, nhà họ Khang muốn chăm sóc cho hai mẹ con cô cũng tiện hơn.
Vì mẹ Phương Tình là Phương Lận Chi và ba cô là Viên Đạt Châu đã ly hôn, trước đó Viên Đạt Châu đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa người phụ nữ kia thực tàn nhẫn lại quản tiền gắt gao, sau khi ly hôn, Phương Lận Chi cũng không lấy được phí nuôi dưỡng Phương Tình, mẹ vì nuôi cô mà thật sự rất khổ cực, cho nên trước đề nghị đầy cám dỗ của nhà họ Khang vừa có tiền lại có quyền thì cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Khi đó Phương Tình đang ở Bắc Kinh học đại học, mẹ cô ở nhà họ Khang cũng có phòng riêng, lúc Phương Tình được nghỉ cũng sẽ đến ở cùng mẹ mình một khoảng thời gian, vì thế coi như cô cũng quen thuộc với nhà họ Khang, do người nhà họ Khang luôn bộn bề công việc nên cô cũng rất hiếm khi chạm mặt người nhà họ Khang, với Khang Tư Cảnh cũng chỉ gặp qua vài lần, nếu có gặp thì cũng chỉ là lễ phép gật đầu chào một cái. Vì vậy nên đột nhiên bị gả cho một người như vậy, cô thật sự không thể tiếp nhận được, huống hồ chi khi đó cô và Bạch Húc Nghiêu vẫn còn ở bên nhau.
Nhưng thái độ mẹ cô lúc đó rất kiên quyết, theo bà thì nếu cô được gả cho Khang Tư Cảnh thì về sau chính là thiếu phu nhân, có nhà họ Khang làm hậu thuẫn, cuộc sống của hai mẹ con cô sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mẹ vì nuôi nấng cô mà phải nằm gai nếm mật, cô đều thấy hết cho nên cũng hiểu nỗi lòng của mẹ mình, nhưng cô và Khang Tư Cảnh lúc đó chênh lệch quá rõ rệt, cô cũng biết nếu thấy sang bắt quàng làm họ cũng không chắc sẽ có kết quả tốt, đương nhiên quan trọng nhất là cô không thích Khang Tư Cảnh cho nên không muốn gả cho anh.
Đấu tranh với mẹ thất bại, Phương Tình chỉ còn cách đi tìm Khang Tư Cảnh, Phương Tình nghĩ Khang Tư Cảnh chắc cũng giống như cô, cực kỳ phản đối sự sắp xếp vô lý này.
Nhưng cô thật không ngờ, người mà bên ngoài đồn đãi là ông trùm số một số hai trong đám hậu duệ quý tộc ở Bắc Kinh, nói một không nói hai, Khang Tư Cảnh, ấy vậy mà lại thuận theo sự sắp đặt này của người nhà.
Cho dù qua nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn còn nhớ rõ lời Khang Tư Cảnh nói với cô năm đó: “Cô Phương chắc không biết, tuổi tôi không còn nhỏ, thường xuyên bị ba mẹ và bạn bè sắp xếp xem mắt với đủ loại phụ nữ, chuyện này làm tôi thấy rất phiền não, tôi nghĩ nếu muốn giải quyết chuyện phiền não này thì phải sớm lấy vợ. Cô Phương có thân phận đơn giản, lấy cô Phương làm vợ cũng giảm cho tôi không ít phiền toái, vừa vặn nhà chúng tôi cũng nợ mẹ cô ân tình, tôi lấy cô thì nhà chúng tôi cũng tiện việc chăm sóc mẹ con cô, hai người chúng ta kết hôn cũng coi như vẹn cả đôi đường, cho nên tôi không có gì mà không đồng ý.”
Lời anh nói làm cho cô vừa khiếp sợ cũng vừa tức giận, nhưng thái độ của anh rất kiên quyết, hơn nữa cảm giác áp bức tích tụ lâu ngày làm cho cô có chút sợ hãi anh, vì thế sau này cô cũng không dám đến tìm anh nữa. Sau đó thì mẹ cô vừa đấm vừa xoa, cuối cùng cô cũng đồng ý kết hôn với Khang Tư Cảnh.
Lúc trước, Khanh Tư Cảnh cưới cô để có một người vợ trên danh nghĩa, nhằm “tránh rắc rối”, mặt khác cũng là để có thể chăm sóc cho mẹ con cô nhằm trả nợ ân tình của mẹ cô, cũng chẳng phải thật sự vì thích cô, mà sở dĩ Phương Tình gả cho anh hoàn toàn là do bị mẹ ép buộc.
Vì thế hai người cũng không có tình cảm gì, luôn luôn duy trì quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa, công việc của Khang Tư Cảnh bề bộn, bình thường rất khó để gặp được anh, mà dẫu cho có gặp thì hai người cũng chỉ hỏi thăm nhau vài câu đơn giản.
Nhưng sau khi kết hôn, Khang Tư Cảnh đối với cô cũng không hề bạc đãi, lúc kết hôn với anh, cô vừa hơn hai mươi tuổi, vẫn còn học năm hai đại học, sau khi kết hôn với anh thì tiền học cũng như tiền sinh hoạt của cô đều do anh chi trả, thậm chí anh còn trả giúp cô khoản vay học phí, hơn nữa anh còn đặc biệt đưa cho cô một tấm thẻ, hàng tháng đều chuyển vào một số tiền cố định khổng lồ dùng cho việc sinh hoạt.
Chỉ kể ra mấy ví dụ này thôi thì Phương Tình giống như chim sẻ trên cành bỗng chốc hóa phượng hoàng, trở thành sự hâm mộ của rất nhiều người.
Chỉ là Phương Tình không thích Khang Tư Cảnh, mà cô cũng biết rõ Khang Tư Cảnh cũng không thích cô, cho nên cuộc hôn nhân này cũng không làm cho cô an ổn, rồi sau đó thì Bạch Húc Nghiêu xuất hiện lại càng làm cho cô thêm dao động.
Hiện tại, cô và Khang Tư Cảnh chỉ vừa kết hôn được hai năm, cô mới tốt nghiệp đại học không bao lâu.
Mặc dù cô và Khang Tư Cảnh đã kết hôn nhiều năm ở kiếp trước nhưng trên thực tế bọn cô bình thường cũng không trao đổi gì nhiều, cô cũng không biết nhiều về người đàn ông này, cô muốn bù đắp lại những thiệt thòi cho anh thì bắt buộc phải thay đổi mối quan hệ xa cách nửa vời này, nhưng xét đến tình huống trước mắt thì cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thậm chí chỉ đứng trước mặt anh trao đổi một vài câu đơn giản cũng làm cho cô cảm thấy căng thẳng.
Khang Tư Cảnh nâng tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Vì em không có chuyện gì thì tôi còn có chuyện cần giải quyết nên đi trước, nếu em cần gì thì có thể nói với chị Vu.”
Khang Tư Cảnh nói xong liền rời khỏi, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, anh quay đầu về phía cô nói: “Nhưng trước khi đi tôi muốn nhắc em một chút, tuy rằng cuộc hôn nhân của chúng ta có đặc biệt nhưng trên danh nghĩa thì em vẫn là vợ của tôi, đã lựa chọn kết hôn với tôi, vì thế cũng nên tôn trọng cuộc hôn nhân này một chút, có một số người không nên gặp thì đừng gặp, có một số việc không nên làm thì cũng đừng làm, hiểu chưa?”
Đôi mắt anh hơi nheo lại mang theo mấy phần sắc bén, trong giọng nói rõ ràng hàm chứa sự cảnh cáo.
Khang Tư Cảnh từng ở trong quân đội, khi anh nghiêm túc thì có chút khiến cho người ta sợ hãi, cho nên khi nhìn thấy biểu cảm này của anh, Phương Tình không khỏi hít sâu một hơi.
Hình như ở kiếp trước anh cũng đã cảnh cáo cô như vậy nhưng khi đó cô đã sớm bị sự xuất hiện của Bạch Húc Nghiêu làm cho nhiễu loạn tâm thần, cho nên cô cũng không quan tâm đến lời cảnh cáo của anh mà trực tiếp đề nghị ly hôn với anh.
Cô nhớ ở kiếp trước khi cô đề nghị ly hôn, anh thế mà chỉ cau mày suy tư một lát sau đó quăng cho cô một câu chắc nịch, “Cô Phương hẳn cũng biết rằng tôi là một người không thích bị phiền toái, cho nên ly hôn không nằm trong phạm vi suy xét của tôi, về sau không cần nói những lời này nữa.”
Một kiếp trước cô nợ anh quá nhiều, nếu anh đã không muốn ly hôn thì cô cũng sẽ không đề nghị ly hôn với anh, cho nên cô gần như không nghĩ nhiều liền gật gật đầu, “Được, em biết rồi.”
Trả lời rất kiên quyết, thái độ cũng rất ngoan ngoãn, có lẽ là vì trước mặt anh, cô chưa từng thể hiện loại thần thái này, anh nhìn cô giống như một bé ngoan trước mặt, kinh ngạc chỉ trong vài giây liền xem như không có việc gì mà nói: “Em có thể hiểu như vậy thì tốt.”
Phương Tình nghĩ đến chuyện anh vì cô bỏ lại công việc ở Hong Kong mà chạy về đây, chắc chắn còn có rất nhiều việc cần xử lý. Dù sao cô cũng không cần gấp gáp bù đắp cho anh, cô tỏ vẻ cực kỳ hiểu chuyện mà nói: “Hiện tại em đã khỏe hơn nhiều rồi, anh có việc thì đi trước đi.”
Anh làm việc luôn thẳng thắn dứt khoát, gật đầu xong liền xoay người đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trước ca phẫu thuật, nhìn thấy anh và vợ sau đi khám thai, lại nghĩ đến sự nghiệp thành công cùng vẻ anh tuấn tiêu sái của anh, bên cạnh anh có lẽ không thiếu phụ nữ tơ tưởng muốn được ở bên anh.
Mặc kệ kiếp trước sau khi bọn họ tách ra thì anh ở bên cạnh ai, nhưng hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô là vợ anh, vì thế cô có quyền ngăn cấm kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của bọn họ.
Thế nên ma xui quỷ khiến thế nào cô không thể kiềm chế mà nói với anh một câu: “Anh tan làm thì về sớm một chút, đừng ở bên ngoài ăn chơi sa đọa.”
Vừa nói xong cô liền ý thức được có điểm không thích hợp, lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ quái, giống như cô đang ngầm ẩn ý gì đó với anh, quan hệ của cô và Khang Tư Cảnh khá xa cách, không có đến mức này.
Khuôn mặt Phương Tình bỗng đỏ ửng, hai tay theo bản năng túm nhanh lấy góc áo, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn anh.
Khi Khang Tư Cảnh sắp đẩy cửa ra ngoài thì dừng động tác, anh quay đầu nhìn về hướng cô, cũng không biết có phải do những lời này của cô đến quá đột ngột hay không, anh tựa như không kịp phản ứng, nhìn cô với ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc nhưng cơ thể anh vẫn đi trước một bước, gật đầu với cô rồi trả lời một câu, “Được.”
Phương Tình: “...”