Hoàn cảnh làm việc của lần đầu thử vai tương đối thả lỏng, tất cả diễn viên được chọn đều thay đồ diễn đi vào trường quay thay đổi nhóm hợp tác, đọc mấy đoạn lời thoại, sau đó lại chụp vài hình. Đây không chỉ kiểm tra tố chất của diễn viên, mà còn ít nhiều chú ý tới một vài loại duyên, ví như nam nữ nhân vật chính hay diễn viên phụ có xứng đôi hay không, có ăn hình hay không, đứng cùng nhau nhìn giống một cặp hay là giống chị em,… những điều này đều là nội dung cần suy xét khi thử vai.
Cẩn Nhiên khóa cửa trong phòng tối bên cạnh phát điên hơn nửa giờ, chờ đến lúc anh cuối cùng cũng mệt, chịu yên ổn lại đang tính chỉ huy đại diện nhà mình đi mua đồ uống, thì cửa cũng đã bị gõ. Có staff tới thông báo rằng trường quay đã chuẩn bị xong xuôi, tùy thời có thể khởi công… Cẩn Nhiên chạy sang phòng bên trang điểm tiếp, thuận tiện còn trò chuyện với cô chuyên viên trang điểm một chút, thế mới biết vừa rồi chậm chạp nửa giờ hình như là vì trong số diễn viên được chọn kì này có một người bỗng dưng xin ngừng, để giải quyết một vài việc tư.
Bởi vì việc tư mà dám để cả tổ quay chụp, bao gồm mấy vị lãnh đạo như đạo diễn, biên kịch, giám chế phải chờ?
Cẩn Nhiên nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra mặt mũi tên nào mà còn to hơn cả anh nữa.
Sau đó, ngay khi anh ra khỏi cửa, liền thấy cửa phòng bên cạnh đồng thời mở ra, phía trong đó bước ra Giang Lạc Thành và Từ Thiến Thiến —— người sau như bán thân bất toại mà treo cả thân thể lên người người trước, người trước vẻ mặt không kiên nhẫn, đang định rút tay mình ra khỏi ma chưởng của cô gái kia, vô tình vừa nhấc đầu liền thấy Cẩn Nhiên đứng cách đó ba thước, mặt không đổi sắc nhìn mình.
Mặt Giang đạo diễn biến sắc, thốt ra một tiếng “Cẩn Nhiên”.
Phương Dư xì hơi cũng không dám thả, đã dãi nắng dầm mưa lăn lộn trong giới giải trí hơn mười năm, anh hiếm khi khẩn trương như lúc này, khẩn trương tới mức chỉ dám đứng sau lưng Cẩn Nhiên đưa mắt nhìn, sợ sẽ có ai đó trong hiện trường không cầm giữ được mà gây nên chiến tranh cấu xé. Thậm chí anh còn chọn góc khuất mà kéo kéo chéo áo của đại gia cây rụng tiền nhà mình, ý bảo cậu ta là: bình tĩnh, chỗ này toàn là người.
Sau đó góc áo kia bị bất động rút về.
Trong lòng Phương Dư lộp bộp một chút, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt nhìn Cẩn Nhiên —— lại phát hiện lúc này vẻ mặt anh rất bình tĩnh; lại nhìn Từ Thiến Thiến, nhìn sơ qua cô ta có cảm giác còn bình tĩnh hơn cả Cẩn Nhiên, không, đâu chỉ là bình tĩnh, thậm chí nhìn cô ả còn có chút bẽn lẽn.
Quả là đủ không biết xấu hổ.
Mà người tương đối khẩn trương ở đây, ấy vậy mà lại chính là một người qua đường như Phương Dư cùng với Giang Lạc Thành, cũng là say.
Mà giờ này khắc này, cái Phương Dư không biết chính là, thật ra là anh đã lo lắng dư thừa rồi, trên thực tế, Từ Thiến Thiến biết mình là kẻ thứ ba, nhưng cô nàng không biết người bị mình tam hiện đang đứng trước mặt mình —— giờ thấy Cẩn Nhiên nhìn, cô ta cũng chỉ nghĩ mình bị tiền bối bắt quả tang thôi, hai gò má liền ửng đỏ, trở nên đặc biệt ngại ngùng, căn bản không có ý gì khác.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Cẩn Nhiên, cô thuận thế buông Giang Lạc Thành ra, kêu một tiếng “anh Nhiên” sau đó bắt chuyện: “Đã lâu không gặp.”
Cẩn Nhiên nâng cái giá “tiền bối” sắp vểnh lên tận trời, mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt bâng quơ dạo một vòng trên mặt Giang Lạc Thành, sau đó cười trêu: “Cái cô nhóc Thiến Thiến này quả thích quậy phá, Giang đạo diễn anh thế mà cũng ẩu tả cùng, lúc nãy cô bé hóa trang còn oán giận với tôi, giờ chậm trễ nửa giờ thì nay lại phải tăng ca, hai người phải phụ trách nga.”
Lời này nói rất rõ ràng, rõ là Cẩn Nhiên không chút do dự coi Từ Thiến Thiến là cái người còn tai to mặt lớn hơn cả mình kia, người sau đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng lúc ngẩng đầu lại phát hiện người tóc đen trẻ tuổi cười quá mức hòa ái dễ gần, cả người vô hại, đánh bay hết mớ ác ý trong lời nói. Vì thế cô nàng cũng không có để trong lòng, cũng chẳng kịp nhìn sắc mặt Giang Lạc Thành bên cạnh liền hờn dỗi: “Ai nha, anh Nhiên thật đáng ghét, cứ nói giỡn, chuyện này không liên quan tới em!”
Cẩn Nhiên cười nhạo, hai mắt hơi hơi nheo lại thành mảnh trăng non, cười cực kì xinh đẹp nói: “Ừ, tôi quả là thích đùa.”
Từ Thiến Thiến nghe anh nói như vậy, càng thêm không nghi ngờ buông Giang Lạc Thành, chào hỏi một câu rồi chạy vào hóa trang —— cô chân trước vừa đi, trong hành lang giờ chỉ còn có Cẩn Nhiên, Phương Dư cùng với Giang Lạc Thành. Nụ cười của Cẩn Nhiên lập tức tắt ngúm trở về với bản mặt người chết, mặt không đổi sắc nói: “Tính cả đóng cửa, cởi quần áo rồi chuẩn bị, lại tới khâu thanh lý kèm với mặc quần áo nữa, trước sau cộng lại đúng nửa giờ, Giang đạo diễn, anh thật là nhanh.”
Phương Dư: “… Đây là lúc nói chuyện này à?”
Cẩn Nhiên: “Không thì để lại bao giờ mới nói đây?”
Giang Lạc Thành nghẹn một chút, hồi lâu sau mới kịp giật mình là Cẩn Nhiên đang trào phúng mình “vô năng” ——sắc mặt nháy mắt từ đỏ sang trắng, đang định phản bác, lại giật mình phát hiện trọng tâm của mình sai lầm, vì thế sắc mặt lại mềm xuống: “Em hiểu lầm , anh với cô ta không làm gì hết, năm phút trước anh với cô ta mới vừa vào phòng —— “
Cẩn Nhiên khoát tay ý nói Giang Lạc Thành mau mau câm miệng, cũng dùng ánh mắt khinh thường để biểu đạt là bản thân hoàn toàn không hứng thú, người sau đành bất đắc dĩ nuốt ngược những lời còn lại vào trong bụng —— cũng không rõ xảy ra chuyện gì, đứng trước người tóc đen trẻ tuổi này, Giang đạo diễn chẳng còn chút thanh cao như mọi khi… Anh cũng không biết mình rốt cuộc làm sao, trước kia lăn lộn trong giới vẫn chơi bời quen, hôm nay tỉnh lại trên giường A ngày mai liền phát hiện quần lót ở phòng B. Cái đoạn thời gian quay Tiếng thời gian trôi với Cẩn Nhiên có thể coi như là sáu tháng giữ mình trong sạch nhất trong đời Giang Lạc Thành mẹ nó rồi.
Đáng tiếc ngay lúc điện ảnh thành công, đêm trước khi mọi người vội vã chuẩn bị lễ mừng anh mang kịch bản truyền hình đưa cho Từ Thiến Thiến, đêm đó uống một chút rượu, sau đó, đại khái là hai mươi năm – từ ngày biết cái thứ bên dưới dùng để làm gì tới nay – bị rèn luyện nhiều, dường như không thể thay đổi được cái thói xấu chó ăn phân, tóm lại là Giang Lạc Thành cùng Từ Thiến Thiến không biết sao lại mơ mơ hồ hồ lăn lên giường.
Sau thì Cẩn Nhiên biết.
Cuối cùng trong đêm chúc mừng, bọn họ triệt để kết thúc.
Giang Lạc Thành ngoại tình, Cẩn Nhiên không chút do dự đá Giang Lạc Thành —— cứ nhìn như thế mà nói thì cả hai cũng chả ai bị thiệt.
Nhưng tự Giang Lạc Thành cũng hiểu, trong thời gian bên nhau anh chỉ là thấy cái kiểu trước một đằng sau một ngã của Cẩn Nhiên rất thú vị, bên nhau cũng mới mẻ, nuông chiều cái tính cách cún con ấy thuận tiện lén lút nắm cái tay, hôn cái miệng, coi như là mượn khung cảnh trong phim mình tiện thể quay lại năm tháng thanh xuân xanh mướt kia —— thẳng đến lúc hai người chia tay Giang Lạc Thành mới kịp giật mình, hóa ra những cái gọi là “tháng năm xanh mướt” đó, bất giác đã khắc vào trong óc, hằn vào tận xương.
Đêm khuya vắng lặng một mình nhắm mắt lại, khắp đầu óc đều là hình ảnh anh với Cẩn Nhiên mỗi hôm quay xong phân cảnh, lén lút trèo tường vào trong ngôi trường họ chọn quay phim. Hai thằng đàn ông trưởng thành sóng vai ngồi sau bàn trong lớp học, lén lút hôn môi.
Vì thế.
Giang Lạc Thành đặc biệt đặc biệt hối hận bản thân không biết quý trọng người trước mặt.
Cẩn Nhiên thì lại đặc biệt đặc biệt hối hận bản thân tại sao mù mắt mà quen với cái thằng không chút tiết tháo này.
Cẩn Nhiên nhân bắt đầu quay mà xoay người vào studio, lúc này bên trong đã có một cặp người mới đang thử vai —— xem tạo hình thì bọn họ hẳn là đóng vai phụ cùng nữ phụ số 1, có nhân viên quản lý sân khấu đến gần, lễ phép nói cho Cẩn Nhiên là việc thử vai của nhân vật chính phải đợi đôi vai phụ này xong xuôi mới bắt đầu, Cẩn Nhiên gật gật đầu, ôm cánh tay lui sang bên, dựa vào tường, nương theo ánh sáng lờ mờ trong studio cùng với bóng của đủ loại đạo cụ trên đầu che đi, anh mặt không đổi sắc nhìn đủ loại trúc trắc, dốc sức lại nghiêm túc nhớ lời thoại của đôi người mới này.
Có đôi khi lính mới đọc nhầm thoại hay nói lắp, nhân viên hậu cần, phụ trách đạo cụ linh tinh sẽ phì cười.
Phương Dư nhìn một chốc, cảm khái: “Mẹ nó sao anh tìm mãi không thấy điểm cười ở đây? Không phải làm đọc sai thoại thôi à.”
“Không cười chẳng lẽ khóc? Người mới diễn sai vốn đã run rồi, ai cũng mắng mỏ hai ném đồ hay là trưng mặt người chết như kiểu Giang Lạc Thành ấy thì, chúng ta rốt cuộc đóng phim ma hay là phim thần tượng đây?” Cẩn Nhiên trào phúng, “Anh chưa làm diễn viên, anh không hiểu —— cứ nghĩ bản thân không cười là đặc biệt tôn trọng diễn viên à, thật ra chỉ cần đứng dưới ngọn đèn đó anh sẽ hiểu hay mọi chuyện rốt cuộc là làm sao.”
Phương Dư trầm mặc, bỗng nhiên gọi cây rụng tiền nhà mình một tiếng.
Cẩn Nhiên: “Sao vậy?”
Phương Dư: “Tâm trạng cậu thật sự không tốt a.”
Cẩn Nhiên: “Con mắt chó nào nhìn thấy vậy? Tâm trạng bố tốt vô cùng.”
Phương Dư: “Nguyên cặp mắt chó nhìn thấy cả —— aizz, cuối cùng hỏi một câu, cậu với Giang Lạc Thành…”
Cẩn Nhiên: “Từng yêu.”
Phương Dư: “…”
Cẩn Nhiên: “Hối hận vô cùng, nghĩ lại cứ như gặm cớt ấy.”
Phương Dư: “… Hình dung tởm vờ lờ mậy.”
Người tóc đen trẻ tuổi quay qua liếc xéo anh đạo diện mặt chê bôi, nghiêm túc gật đầu: “Tởm nhỉ? Chính là cảm giác ấy.”
Phương Dư còn muốn nói thêm cái gì, bên này Khương Xuyên liền tiến vào —— trên người cậu còn mặc đồ diễn, lúc đẩy cửa vào thuận tiện kéo theo chút khí lạnh bên ngoài, Cẩn Nhiên vốn đứng gần cửa bị lạnh nên run lên một chút, nhăn mi định càu nhàu nhưng lúc thấy mặt Khương Xuyên xong nháy mắt liền đổi qua biểu cảm ôn hòa, ánh mắt cũng ôn hòa nhìn Khương Xuyên tới chào hỏi Giang Lạc Thành. Ánh mắt anh một đường đi từ mông đến đũng quần cậu, nhìn chăm chăm một hồi, ngay lúc Khương Xuyên xoay người nói gì đó với Giang Lạc Thành, anh mới tiết lộ cho Phương Dư đứng cạnh phát hiện vĩ đại của mình: “Khương Xuyên không có mặt quần lót.”
Phương Dư: “… Để anh nhắc cậu một chút, một giây trước hai ta còn đang nói về đoạn tình cảm bi thống trước đó của cậu.”
Cẩn Nhiên: “A, thế thì thế nào, mắt mọc ở phía trước cũng là muốn chúng ta phải nhìn về phía trước mà .”
Phương Dư: “Cái đạo lý bậy bạ nào đấy.”
Cẩn Nhiên: “Doraemon nói —— aizz, chút nữa chọn cho em phân cảnh nào có đánh đấm nha, em nhân cơ hội sờ một chút, khảo sát thực tế tí.”
Phương Dư: “… Cậu có thể có chút tiết tháo tiền bối nào không?”
Cẩn Nhiên: “Không thể.”
Cuối cùng chọn một phân cảnh diễn ở vách núi, chuột tinh cùng đạo sĩ bởi vì vị thê tử chết oan của chuột tinh nên mâu thuẫn, trong lúc tranh chấp thì chuột tinh trượt chân rơi về phía vực —— mắt thấy sắp ngã chết liền được đạo sĩ tay mắt lanh lẹ kéo lấy, chuột tinh nói mày nhanh thả bố xuống bố chết mày liền yên tịnh, tiểu đạo sĩ nói sao tao phải nghe mày mày bảo tao thả tao liền thả chả phải quá mất mặt à.
Sau đó tiểu đạo sĩ kéo chuột tinh lên.
Chuột tinh quán tính nhào vào lòng tiểu đạo sĩ.
—— cái câu miêu tả cuối cùng cũng chính là nguyên nhân Cẩn Nhiên chọn phân cảnh này.
Vì thế trong quá trình quay chụp tiếp theo, Cẩn Nhiên thân là một diễn viên gạo cội đương nhiên diễn sao cũng đều tốt —— hơn nữa chuột tinh kia cùng anh quả là giống cực kì, bên ngoài hiền hòa che giấu quật cường sâu tận xương, quả thật là bản sắc diễn xuất* mà… Ngược lại là vị tiểu đạo sĩ Khương Xuyên kia có chút cứng nhắc, tuy rằng cậu ta mặc trang phục diễn vào trông cực kì hòa hợp với Cẩn Nhiên nhưng đến khi đọc thoại, trong giọng nói của cậu ta luôn có cảm giác lạnh lùng kiểu “mẹ nó tôi mặc kệ anh sống chết thế nào”.
*diễn đúng theo bản chất con người mình
Chẳng sợ cậu nhớ kỹ cái lời thoại vừa hủ vừa chua xót bi kịch kiểu Đài Loan đến muốn rụng răng là: “Ta không cho ngươi chết ở đây“, thì phun ra ngoài cũng là giọng điệu của tổng tài bá đạo.
Cái này sao là tiểu đạo sĩ chứ, quả thực là Ngọc Hoàng đại đế hạ phàm cải trang đi tuần.
Cho nên bọn họ lần lượt NG, Cẩn Nhiên cực kì mỹ mãn mà lần lượt nhào vào ngực cậu.
Sờ mó lần lượt trước sau lưng ngực eo mông của Khương Xuyên xong, cuối cùng cũng không nhào nổi nữa. Lần cuối cùng, Cẩn Nhiên ghé vào trên người Khương Xuyên, không vội đứng lên, ngược lại là gần sát với cằm cậu, méo mó hạ giọng bảo: “Khương Xuyên, cậu không thích động vật à?”
Khương Xuyên: “?”
Cẩn Nhiên thở dài ra một hơi: “Cậu thử nghĩ hamster nhà cậu sắp ngã chết, không đau lòng?”
Khương Xuyên nghĩ nghĩ, trả lời: “Tôi không thích động vật.”
Cẩn Nhiên: “Ưm?”
Khương Xuyên: “Cũng không thích người.”
Cẩn Nhiên: “…”
“Đứng dậy khỏi người tôi, thử lần nữa đi, tôi biết anh muốn nói gì rồi.” Khương Xuyên khẽ rũ mắt, nhìn cái tên tóc đen trẻ tuổi gần trong gang tấc, cánh môi sắp đụng đến cằm mình: “Thuận tiện nhắc anh một chút, còn sờ tôi nữa, liền băm vuốt–chuột anh ra.”
Cẩn Nhiên: “…”
Chung quanh có vô số ánh mắt đang nhìn, hai người liền ghé vào nhau không động đậy “thân thân mật mật” mà thầm thì, mọi người ai cũng nghe không rõ lắm, đang tò mò đây, liền nhìn thấy người tóc đen trẻ tuổi bình tĩnh đứng dậy khỏi người đàn ông mang đôi mắt xanh thẳm kia, vỗ vỗ quần áo, mỉm cười với mọi người, bình tĩnh nói: “Cậu ấy không nắm được cái thần, tôi giảng giải cho cậu ấy đấy mà.”
Giải thích hợp lý.
Mọi người thoải mái.
Chỉ có mỗi Giang Lạc Thành ngồi sau màn ảnh sắc mặt xám ngắt —— vì người thứ hai biết Cẩn Nhiên đang làm gì, Phương Dư, khó có thể nhìn thẳng mà sớm chạy đến hậu trường uống trà, giờ này đang cong chéo chân rung a rung nhìn cây rụng tiền nhà mình mở mắt nói dối.
“Lần cuối,” Giọng Giang Lạc Thành trầm thấp, nghe không được chút cảm xúc nào, “Nếu còn không được thì đổi tổ sau, Khương Xuyên cậu chờ chút, Cẩn Nhiên, lát em thử với Diệp Thần xem.”
Cẩn Nhiên nghe vậy, không để ý tới Giang Lạc Thành, ngược lại quay đầu cười nhìn về phía Khương Xuyên: “Cơ hội cuối cùng của cậu.”
Khương Xuyên không nói gì, gật gật đầu.
Nhân viên ánh sáng điều chỉnh đèn, Giang Lạc Thành ngồi xổm sau máy chính mà nhìn, không thèm ngẩng mặt lên nói: “Cảnh này đang diễn về xung đột giữa chuột tinh và đạo sĩ ngay rìa vực, đây là bước ngoặc quan hệ của hai nhân vật —— trước đó, chuột tinh cùng đạo sĩ vẫn coi lẫn nhau như kẻ thù, lại vì đủ loại nguyên nhân mà không tình nguyện bị cột chùm với nhau, bọn họ không biết tình cảm cho nhau đã dần thay đổi, mà phân cảnh này cũng là bước chuyển tiếp từ “không biết” đến “biết” —— Khương Xuyên, lúc này cậu phải biểu hiện ra sự khiếp sợ, phẫn nộ, khó tin cùng với một chút vui sướng với phát hiện của mình…”
Khương Xuyên nhìn Giang Lạc Thành một cái.
Giang Lạc Thành nói: “Cẩn Nhiên diễn không tồi, đoạn cuối nhào vào đừng ôm chặt thế, cậu ta bị em đè nhiều lắm rồi.”
Staffs xung quanh cùng với nhân viên ánh sáng đều cười vang, Cẩn Nhiên cũng cười, bởi vì anh biết Giang Lạc Thành không đùa —— người này đã nhìn ra.
Nhưng mà liên quan cái rắm gì tới anh ta.
Lần cuối cùng rồi, không sờ thì phí.
Giang Lạc Thành nói: “Lại tới, các máy quay chuẩn bị —— “
Sau đó liền cầm lấy cái clapper board*, crack một tiếng, bắt đầu.
*là cái bảng sọc đen trắng đạo diễn hay cầm gõ cốp cốp lúc bắt đầu hay hô cut ý
Khương Xuyên bò lên nằm sấp trên cái đệm cao, Cẩn Nhiên đứng dưới đệm thò tay để cậu nắm lấy tay mình, Cẩn Nhiên thay đổi bộ dạng cười tủm tỉm lúc trước, lập tức nhập vai, đè thấp giọng dùng âm thanh hơi khàn khàn nói: “Lúc này ngươi buông ra, ngươi sẽ hoàn thành sứ mạng ——”
“Câm mồm.” Khương Xuyên thoáng cái cất cao giọng, chọn thời cơ vừa chuẩn đáp lời thoại, nghe như cậu trực tiếp cắt đứt lời Cẩn Nhiên, “Ta, ta cho phép ngươi nói sao, ngươi cái con chuột tinh này, chết đến nơi còn muốn ép ta?”
“Ta sao ép ngươi chứ, cả ngày treo tổ huấn của người tu đạo ngay bên miệng, ngươi rốt cuộc là tu đạo hay niệm Phật đây?” Cẩn Nhiên nói đến hơi kích động, cũng thoáng cất giọng lên, “Buông tay, để ta gặp nương tử ta dưới địa phủ ——”
“Ta không cho ngươi chết ở đây!”
Giọng Khương Xuyên trực tiếp át đi giọng Cẩn Nhiên.
Trong giọng nói gạt đi cái mệnh lệnh như “tổng tài bá đạo” lúc trước, tựa như biến thành người khác: bất an, hoang mang, phẫn nộ,… tự trong nháy mắt bùng nổ —— mọi người ở đây đều lặng ngắt như tờ, những người còn hi ha lúc nãy cũng không cười nữa, sức bật đó khiến cho cả Cẩn Nhiên ở sát kề cũng phải giật mình hoảng sợ!
“Thật sự là bị ngươi khiến cho tức chết rồi.”
Giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên bên tai, ngay lúc Cẩn Nhiên sững sờ, lúc này đây, anh chỉ cảm thấy lực nắm trên cổ tay mình đột nhiên mạnh hơn —— anh thậm chí không kịp phối hợp mà làm nên động tác nhào lên nữa. Giây sau đó, anh cứ thế bị người ta xách lên, thân thể mất trọng tâm mà nhoài về trước, sau đó liền rơi vào một khuôn ngực ấm áp.
Chóp mũi bất ngờ không kịp đề phòng mà đụng phải gáy Khương Xuyên, mơ mơ hồ hồ ngửi được mùi xà phòng như có như không trên người cậu.
Cẩn Nhiên: “…”
Trong lúc người tóc đen trẻ tuổi ngơ ngẩn đến quên nói tiếp câu thoại, anh nghe được Giang Lạc Thành hô dừng, các staffs huýt sáo, cùng lúc đó cái người giây trước còn ôm anh thật chặt đã trực tiếp đẩy anh ra, nhảy khỏi cái đệm cao dùng làm vách núi hờ.
Cẩn Nhiên ngã vào trên đệm, thò đầu nhìn Khương Xuyên.
Đúng lúc này người sau quay đầu lại, hai người liền bất ngờ đối diện.
Khương Xuyên: “Diễn như vậy, đúng không?”
Cẩn Nhiên: “… Rất đúng.”
Khương Xuyên: “Ừ.”
Cẩn Nhiên: “Cậu khỏe lắm à?”
Khương Xuyên: “Ừ.”
Cẩn Nhiên pha trò đạo: “Sớm nói chứ, hại lúc nãy tôi cố gắng nhảy lâu như thế.”
“…” Khương Xuyên dừng một chút, đôi ngươi xanh thẳm dưới ánh đèn có vẻ chói mắt vô cùng, một lát sau, cậu ta hơi hơi cong khóe miệng dùng giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người họ nghe thấy mà nói: “Anh muốn nhào tới, liền chơi với anh một chút.”
Cẩn Nhiên: “…”
Này cũng biết? !
Bố tin mi là quỷ rồi.