Hồi 1: Miệng tiện cực kì
Chương 1: Bậc thầy cà khịa.
“Sao điện ảnh đang nổi Viên Cẩn Nhiên cùng các minh tinh khác như Lưu Văn, Từ Thiến Thiến, Lữ Thái Vi… tham gia bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mạng “Tiếng tháng năm trôi”, ngay ngày đầu công chiếu các rạp phim đều cháy vé, số lượng vé tiêu thụ cực kì lớn, áp đảo “Người Nhện kim cương” đoạt được quán quân doanh thu năm 2014!”
“Ngay ngày DVD ca khúc chủ đề của ‘Tiếng tháng năm trôi’ là ‘Ai đang nghe’ do Viên Cẩn Nhiên trình bày công bố, DVD liền cướp lấy vị trí đầu bảng tiêu thụ trên internet, lấy được giải thưởng ca khúc được khen ngợi nhiều nhất, giải ca sĩ được yêu thích nhất năm 2014, giải ca sĩ mới xuất sắc nhất Trung Quốc 2014,… đồng thời bởi vì ca khúc và bộ phim nổi ngay trong vòng một đêm liền được các ngôi sao nước ngoài truyền ra, theo ‘Ai đang nghe’ lấy được đề cử ca khúc phối nhạc tốt nhất thì Cẩn Nhiên cũng được người ta đặt cho biệt danh ‘âm thanh của tự nhiên’, càng có người giật mình: người như thế sao trước đây lại chỉ làm diễn viên điện ảnh thôi?”
“Trước tin đồn album ‘Ai đang nghe’ được tự mua để vào bảng xếp hạng, đại diện của Cẩn Nhiên ra mặt phát biểu công khai: loại chuyện phải đổ tiền lãng phí như thế, Cẩn Nhiên sẽ không làm. —— Trước lời này, quần chúng nhân dân kinh hô: Cẩn Nhiên thật thẳng thắng, thật ham tiền, thật đáng yêu…”
“Viên Cẩn Nhiên nói tạm thời chưa định tiến quân giới âm nhạc, chỉ muốn làm một diễn viên an tĩnh thôi.”
“Viên Cẩn Nhiên từ khi ra mắt đến nay đã bảy năm liên tục nắm ngai vàng của ‘X nhai tứ mỹ’* không hề lay chuyển, hình tượng ôn nhuận như ngọc, bình dị gần gũi,… được các thiếu niên gọi là ‘người đàn ông muốn bẻ cong nhất’, được các thiếu nữ gọi là “người đàn ông mà mới nhìn anh mỉm cười đã muốn gả”…
*mình nghĩ tác giả muốn đề cập đến Thiên nhai tứ mỹ nhưng ở đây là tiểu thuyết giả tưởng nên không dùng thiên nhai để khỏi dính liếu đến nghệ sĩ hay chương trình, diễn đàn.
Ngày 1, tháng 1, năm 2015.
Sân bay thành phố G.
Sân bay đông nghịt người đến kẻ đi, thế mà những người đi ngang qua ai cũng không nhịn được muốn quay đầu nhìn đoàn người tấp nập đang đứng canh ngay cổng VIP, trong tay bọn họ cầm hoa tươi, bao bì quà cáp đóng gói đủ kiểu, đứng ngay ngắn ở hai bên lối đi, kiễng chân yên lặng chờ. Trên mặt mỗi người đều ngập tràn sự chờ mong cùng hưng phấn, nhìn kĩ vào, liền thấy trong biểu ngữ cùng với bảng hiệu của họ đâu đâu cũng viên những chữ như: “Nhiên cục cưng vất vả rồi”, “Cẩn Nhiên LOVE”, “Cẩn Nhiên, chúng em đã theo anh bảy năm rồi”…
Bỗng nhiên, không biết ai trong đám người nói một câu “Tới–“.
Sức chiến đấu của đám đông fans hâm mộ vốn đang đứng yên chờ đợi nháy mắt liền cháy bừng lên đến trăm phần trăm: bọn họ sôi nổi giơ những tấm bảng, hoa hay quà tặng của mình lên, khuôn mặt mỗi người đều bừng đỏ vì háo hức, bọn họ đang rì rầm nói nhỏ, muốn thét to lại sợ ảnh hưởng trật tự đoàn người nên cũng chẳng dám hét, mấy trăm đôi mắt cứ thế nhìn chăm chăm vào cổng VIP –
Ước chừng ba phút sau, từ trong cổng có một người mặc đồ thể thao đi ra, là một người trẻ tuổi có vóc dáng thon dài, đuôi mắt anh ta hơi hơi ngả ngớn, dù mặt không có biểu tình gì nhưng môi lúc nào cũng thoáng nhếch lên như đang mỉm cười. Nghiêm khắc mà nói, gương mặt này trong giới giải trí cũng không tính là vô cùng nổi bật, nhưng mà, có một số người bản thân mang theo loại ma lực rất đặc biệt: lúc bạn bị một đôi mắt đen giống như vĩnh viễn đều bị phủ kín một tầng hơi nước, còn mang theo một chút ý cười dịu dàng như ánh sáng ấy nhìn chăm chú, bạn liền vô giác muốn mở bắp đùi.
“Cẩn Nhiên, Cẩn Nhiên!”
“Cẩn Nhiên anh giỏi quá, bảy ngày “Tiếng tháng năm trôi” chiếu em liền có mặt cả bảy! Mỗi ngày xoát* một lần! Xoát tới qua màn luôn!”
*bạn ấy chơi chữ, kiểu xoát quái, đánh quái, lần nào có bạn ý cũng me như đi me đánh boss đánh quái ấy mà.
“”Ai đang nghe” em cũng phát tuần hoàn!”
“Nhiên nhi! Nhiên nhi!!!!”
Rõ ràng là đại minh tinh, lại không thèm đeo kính râm như các minh tinh nổi tiếng khác, cứ thoải mái giơ lên di động trong tay mỉm cười chào hỏi với fans, lúc các staffs đi cùng định đẩy bớt fans ra tạo một lối đi cho anh, thậm chí anh còn khẽ giọng nhắc: “Nhẹ một chút, đừng thô bạo vậy.”
Chất giọng dịu dàng đầy từ tính lại tạo ra một mảng thét chói tai.
Đúng lúc này, đám đông dần dần mất khống chế, một cô gái đứng ở trong, tay ôm hộp quà gói cực kì tinh xảo bởi vì bị xô đẩy mà văng ra khỏi đám người, ngay lúc sắp ngã xuống đất bỗng có một bóng dáng đúng lúc đỡ lấy cô nàng —-
“Cám, cám ơn! Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý muốn ——” Cô gái nói được một nửa bỗng nhiên ngừng lại, mở to mắt như vừa nhận ra điều gì, hít một ngụm khí lạnh lại hít vào một mùi long thủy cực kì dễ ngửi… Khi ngẩng đầu liền, cô đối diện một ánh mắt đen mang theo ý cười.
Cẩn Nhiên: “Không sao, lần tới cẩn thận một chút.”
“Cẩn Cẩn Cẩn Nhiên!”
Cẩn Nhiên: “Tôi đây.”
Cố áp chế xúc động muốn thét chói tai xuống, giữa tiếng hô mang theo cảm xúc hâm mộ ghen tị của đám đông phía sau, cái cô gái “được phúc trong họa” này nhanh chóng lấy món quà được che chở cẩn thận trong ngực mình ra, nhét vào tay người tóc đen: “Tặng tặng tặng tặng anh! Đây là bánh quy em tự làm! Bỏ thêm gia vị đặc biệt nên ăn rất ngon! Mặc dù, mặc dù rất có thể sẽ gây phiền hà cho anh nhưng xin anh hãy nếm thử –“
Cô vừa nói xong liền cảm giác đám đông quanh mình chợt im ắng, tựa như không khí sắp ngưng tụ lại… Ngay lúc cô cảm giác mình sẽ bị từ chối, trái tim muốn nhảy lên tới cổ họng, không ngờ người trước mặt lại nhận lấy bánh trong tay cô, còn mỉm cười nói: “Thật thế sao? Cảm ơn, nhất định tôi sẽ nếm thử nga.”
Cái chữ “nga” cuối cùng kia.
“Nga” tới toàn trường đều không thể kiểm soát nổi.
“Mọi người đừng chen, phải chú ý an toàn —— đợi lâu như vậy tất cả mọi người vất vả rồi, về nhà nghỉ sớm cả đi, thật sự cảm ơn mọi người tới đón tôi, cũng cảm ơn mọi người giữ trật tự không làm nhân viên trong sân bay gặp rắc rối nga.
Lại một chữ “nga”.
“Nga” đến toàn trường rơi lệ đầy đất.
Giữa tiếng thét điên cuồng của đám fans, người tóc đen trẻ tuổi kia cũng không đưa hộp quà cho trợ lý cạnh mình mà cầm trong tay, như đang chăm sóc một vật báu vậy, bị staffs bao quanh thành một vòng hướng về chiếc xe việt dã chờ sẵn ở lối ra cổng VIP.
Anh vừa đi vừa quay đầu phất cao cánh tay về phía đám fans hâm mộ – còn đang nước mắt tuôn rơi, mỉm cười.
… Mãi đến lúc ra khỏi sân bay, nhốt hết tiếng thét của fans sau cánh cửa tự động.
Khuôn mặt cười tươi của người tóc đen trẻ tuổi kia nhanh chóng sụp xuống.
Đó là trò chơi chớp mắt lật mặt từ “^_^” đến “=_=”.
Từ lúc nhấc chân dài bước vào xe đến khi cửa xe bị đóng lại “rầm” một tiếng, hộp quà giây trước đó còn ôm vào lòng như tim gan bảo bối lập tức bị ném vào ngực người đại diện –– ngay lúc người sau còn đang luống cuống đón lấy, người tóc đen trẻ tuổi kia lười biếng ngã vào phía sau xe, lấy kính ngủ hiệu Hoa vương trùm lên, hai chân ngông nghênh xoạt ra, cái cằm với đường cong hoàn mỹ hếch lên, lười nhát nói: “Search, từ khóa weibo “tài liệu đặc biệt”, “bánh quy”, “Cẩn Nhiên”.
“…”
Nhìn cái tên Cẩn Nhiên mặt than la qua hét lại bên cạnh mình đến chẳng còn chút bộ dạng “ôn nhuận như ngọc” trước mặt fans, Phương Du – đã làm đại diện kiêm trợ lý bảy năm – tỏ vẻ cực kì đản đau*. Vốn anh đã hoàn toàn quen với cái kiểu niệu tính** của cậu ta rồi, kẹp hộp bánh quy đáng thương kia vào giữa hai đầu gối, cắn lưỡi lấy di động trong túi áo ra, dựa theo từ khóa Cẩn Nhiên đưa ra mà tìm trên weibo, sau đó –
*đản = trứng = bi, niềm đau con gái không bao giờ hiểu =)))
**Niệu tính (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giởi trong phương diện nào đó (ở đây là bảo CN giỏi trở mặt, giỏi sai khiến =])
Cẩn Nhiên: “Có không?”
Phương Dư: “Có, hình như là một master.”
Cẩn Nhiên rõ ràng giật mình, cái tư thế đang thong thong thả thả ôm tay tựa ghế cứng lại một chút, sau đó cất cái giọng lạnh lùng bình thản không chút nhấp nhô lên hỏi: “Share bao nhiêu?”
Phương Dư: “Tám ngàn, còn đang nhanh chóng tăng lên.”
Cẩn Nhiên nghe vậy, tháo cái bịt mắt hơi nước ra, mái tóc chỉnh chu tỉ mỉ hơi rối loạn, trên hai gò má trắng nõn còn in lớp hằn nho nhỏ: “Nhiều như vậy?”
Phương Dư: “Chắc là người post trực tiếp trường thuật cái màn cô ấy đụng vào cậu…”
Cẩn Nhiên nhanh chóng cướp lấy di động của Phương Dư, bắt đầu mặt không đổi sắc mà đọc ——
“‘A a a a quá kích động , vừa rồi không cẩn thận đụng phải Nhiên cực cưng, Nhiên cục cưng quả nhiên thật dịu dàng thật dịu dàng, còn bảo bọn tui sớm về nhà, còn nói là chúng tui vất vả rồi, còn nói nhất định sẽ ăn bánh quy tui làm, moah moah moah moah moah moah moah, cả đời làm fan.’ —— hết.”
Phương Dư: “…”
Cẩn Nhiên trầm mặc một khắc, rồi trả điện thoại di động cho Phương Dư, nói: “… Bánh quy là của anh, ăn đi.”
Phương Dư: “… Cái quỷ gì, người ta làm cho cậu.”
Cẩn Nhiên u u nói: “Anh đã nghe qua chuyện hồi trước có ca sĩ Hàn Quốc uống nước fan tặng mà…”
Phương Dư: “… Thế ngộ nhỡ anh ăn rồi chết luôn thì sao?”
Cẩn Nhiên nhìn Phương Dư cười xán lạn: “Đưa anh đi cấp cứu, cùng lắm thì chi phí em bao hết.”
Dưới nụ cười đó, Phương Dư cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông: “Anh hai à, lỡ tôi đây bất hạnh, không thể cứu về thì sao?”
Cẩn Nhiên: “Mua đất chôn anh, khu quý nhất, đủ thành ý chưa?”
Phương Dư phát điên: “Không ăn cũng không chết!”
Cẩn Nhiên đổi qua bộ mặt đương nhiên: “Nhưng mà em đã nói với người ta là sẽ ăn rồi á!”
Lại đổi sắc mặt: “Mới bảo tận tám ngàn lượt share! Tám ngàn! Tám ngàn người đang nhìn đấy!”
Phương Dư: “…”
Trên thế giới thật sự không thể tìm ra người nào ác liệt cộng thêm thối nát hơn cái tên được mệnh xưng là “ôn nhuận như ngọc”, “hòa ái dễ gần” trước mắt này.
Dưới ánh mắt thúc giục cộng tò mò của người trẻ tuổi tóc đen trước mắt, vị đại diện đáng thương nọ cực kì đau khổ mở hộp quà kia ra, ngay nháy mắt đó anh liền nghe tiếng than thở từ người bên cạnh: “Đòe mòe, nhìn cứ như phân mèo vậy”.
Phương Dư: “…”
Cẩn Nhiên: “Nhìn em làm gì, ăn đi nha.”
Dùng xong liền bỏ, lấy ánh mắt nhìn người chết liếc anh một cái, Phương Dư cầm lên một miếng bánh, nuốt vào.
Nhấm nuốt.
Cùng lúc đó, người bên cạnh đã móc di động ra, một tay cướp lấy hộp bánh quy trong ngực anh, giơ hộp cao lên để cạnh má, mỉm cười, sau đó ——
Tách tách.
Cẩn Nhiên: “Anh Phương, mùi vị bánh ra sao?”
Phương Dư nhai a nhai: “Vị socola, hình như có thêm chút bột matcha, không ngọt, khá là thơm.”
Cẩn Nhiên: “Ồ.”
…
Năm phút sau.
Phương Dư lại cúi đầu tra Weibo, liền nhìn thấy chủ tử nhà mình post Weibo ——
Hình ảnh: Cẩn Nhiên giơ lên hộp bánh đã mở, mỉm cười ngọt ngào, chụp ảnh đầu to*.
*Selfie trên xuống nhìn đầu to mặt V-line đó mà, chiêu sống ảo của hot gơn =]], cơ mà mình thích ảnh đầu to hơn, dễ thương
Thuyết minh: Nhận được bánh quy nhỏ dễ thương, không thể chờ được mà ăn ngay trên xe ~, ~ là vị socola, bất ngờ thú vị là còn có mùi matcha, không ngọt cho nên không quá ớn, ngon cực kì, yêu matcha nhất (≧▽≦)/! Xui xẻo là đại diện Phương Du nói không được ăn đồ ăn fans tặng, bị mắng QAQ! Để phòng lần sau bị mắng nữa, mọi người đừng tặng đồ ăn nữa nha! Cám ơn! [trái tim][trái tim][trái tim]
Phương Dư: “Này này sao cậu dám để anh gánh tiếng xấu thay —— “
Cẩn Nhiên: “Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz—— “
Chớp mắt đã ngủ rồi.
Phương Dư: “…”