May là đoạn sau đó Cẩn Nhiên không cần diễn cùng Khương Xuyên nữa, anh mất tập trung mà diễn chung với vài diễn viên dự bị khác —— nhìn những người phía sau mới thật sự thấy ra được đây là người mới được thiên vị nhét vào đoàn phim, đơn giản mà nói là bọn họ không hề cảm được trước ống kính. Tỉ như Diệp Thần kia kìa, đứng đó mà tròng mắt cứ lức la lức láo nhìn khắp nơi không dừng lại được, một thằng nhóc lớn lên đẹp trai thế mà lại làm người khác có cảm giác lấm lét, khiễn Cẩn Nhiên có loại ảo giác rốt cuộc thì hai người bọn họ ai mới diễn chuột tinh đây.
Đến cuối cùng, cái màn mà đạo sĩ kéo chuột tinh lên lại càng say: Cẩn Nhiên còn phối hợp nhảy lên một chút, ai ngờ đâu cái tên nằm tựa vào trên đệm bị anh kéo ngã xuống —— staffs xung quanh cười ngả cười nghiêng, ngay khi người mới kia tay chân luống cuống mặt đỏ phừng đứng dậy khỏi người anh, Cẩn Nhiên cuối cùng không nhịn nổi mà hỏi: “… Tôi cần phải giảm béo rồi đúng không?”
“Không không không không không,” Diệp Thần trông như túng quẫn đến sắp lên cơn sốc, “Anh rất nhẹ, thật đó, là do em yếu quá.”
Cẩn Nhiên muốn nói ai là anh mi, nghĩ nghĩ lại thôi, phải giữ hình tượng.
Gì mà hòa ái dễ gần.
Vì thế người tóc đen trẻ tuổi đứng dậy rồi thuận tiện kéo Diệp Thần dậy, tùy tiện trấn an vị người mới quính đến sắp hít thở không thông này mấy câu, Cẩn Nhiên cảm thấy bản thân quả thật nhìn được nước trong mắt đối phương rồi —— biết mình lại vinh dự được kéo vào “danh sách người tốt” của người trước mặt, Cẩn Nhiên cảm thấy rất vừa lòng… Tiếp sau đó cả hai lại mơ mơ hồ hồ mà diễn lại một lượt, lại thêm hai diễn viên dự bị khác, ép buộc cả buổi chiều mới diễn xong cảnh quay ngay vách núi kia, lại như là không trâu bắt chó đi cày mà cùng tất cả mọi người chụp vài hình, mặt Cẩn Nhiên đã cười đến sắp xơ cứng rồi, lúc này Giang Lạc Thành mới tuyên bố hoàn thành công việc.
Cẩn Nhiên vừa tháo trang sức, vừa đùa giỡn cô nàng chuyên viên trang điểm: “Em gái à, cô cảm thấy mấy người diễn chung hôm nay ai hợp với tôi nhất?”
“Ya, anh Nhiên, anh hỏi thế không phải là ép em đắc tội người khác sao?” Cô nàng chuyên viên hóa trang cười tới cong mắt, “Chuyện này sao em biết, anh phải hỏi giám chế đại đại chứ.”
“Nhắc tới thầy giám chế tôi lại có chuyện để nói. Thầy ấy cũng gần sáu mươi rồi, gươm báu chưa mòn vốn là chuyện tốt, vậy mà… Tôi hôm nay thấy thầy ấy ngồi bên cạnh Giang Lạc Thành, nhìn tới tái cả mặt, liên tiếp hỏi cái kịch bản này viết thế nào mà cảm giác hoàn toàn khác với câu chuyện trước thế —— đây rõ là tình tiết yêu đồng tính mà…” Cẩn Nhiên lắc đầu, cảm khái: “Cũng là say, thầy vốn là một tiền bối khá đứng đắn, làm xong bộ phim này tôi có cảm giác như thầy ấy tuổi già thất tiết ấy… Tiết trong tiết tháo*.”
*khí tiết vững vàng, chí khí kiên trực và trong sạch, đứng đắn.
Cẩn Nhiên vừa nói xong, cô nàng hóa trang đã cười đến không thể khống chế.
Cẩn Nhiên tự mình cầm bông trang điểm chà chà mặt, cũng không quay đầu lại mà hỏi ngài đại diện sau lưng mình: “Này, này này, anh thấy hôm nay thế nào?”
“Khương Xuyên nha, còn có thể là ai.” Phương Dư cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Tuy rằng đoạn trước cậu ta cũng diễn chả ra sao hết, nhưng mà so với người khác thì dẫu gì cậu ta cũng kéo cậu lên được… Hơn nữa câu “thật sự bị ngươi làm tức chết rồi” cuối cùng kia, cái ngữ khí đó, quả thật là chiều chuộng làm người đại diện đây mềm nhũn cả xương luôn.”
Cẩn Nhiên nghe xong, trầm mặc ba giây.
Sau đó cảm khái: “Đây quả là một bộ phim đồng tính mà.”
Cô nàng hóa trang: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
…
Lúc Cẩn Nhiên tẩy trang xong ra ngoài trời đã sập tối, anh đói bụng đến mức trước ngực dán sau lưng, hơn nữa cái mặt cười nguyên ngày cũng cứng đơ rồi, lúc này không chút biểu cảm bước đi ra gió tiến về phía trước, đồng thời lảm nhảm: “Tiết vịt nấu miến bánh bao hấp xửng lẩu cay cơm sườn gato black forest trà sữa earl grey…”
Phương Dư: “… Khụ, cậu ăn nữa thì cả Khương Xuyên cũng không kéo nổi đâu.”
Cẩn Nhiên: “Sức cậu ta khỏe lắm, hôm nay kéo em dễ như kéo bao tải ấy, trước kia cậu ta nuôi voi ở Đức đúng chứ?”
Phương Dư: “Cậu rõ ràng biết đây không phải mấu chốt.”
Cẩn Nhiên: “Bây giờ em đã đói tới nhũn não luôn rồi, không có sức để nói nhiều với anh đâu, mau câm mồm nếu không trừ —— “
Cẩn Nhiên nói chưa xong, bỗng nhiên phanh gấp, Phương Dư đang kì quái không rõ cái thằng này bị gì, vừa nhấc đầu đã thấy cái mặt vốn đói tới đen thui của người kia giờ đã thành bao công rồi —— nhìn theo ánh mắt giết người của Cẩn Nhiên, Phương Dư nháy mắt liền hiểu xảy ra cái gì: bởi vì anh thấy được Giang Lạc Thành.
Lúc này đạo diễn Giang xong việc vẫn chưa đi, chuyên môn tới ngồi xổm chờ ngay lối đi đặc biệt ít người biết tới, rõ ràng là tới cắm cọc canh chừng —— mà đối tượng cũng là Cẩn Nhiên… Lúc này anh ta đang đứng dựa vào cạnh cửa, đèn đường phía ngoài kia chẳng biết vì sao tối tăm không chịu sáng, chỉ có ánh trăng rọi vào làm nửa thân anh ta chìm vào bóng tối, nửa tỏ nửa mờ, chóp mũi cao thẳng của người đàn ông nọ ngả xuống thành cái bóng nho nhỏ trên gò má, mắt anh ta rủ xuống, chỉ có điếu thuốc trong tay ánh lên tia đỏ.
Nếu xung quanh không ngập tràn loại không khí như sắp lao vào cắn xé nhau, thì cá nhân Phương Dư sẽ cảm thấy hình ảnh này rất đẹp —— bởi vì Giang Lạc Thành thật sự rất bảnh.
Lúc này nghe được tiếng động, Giang Lạc Thành xoay đầu lại, nhìn thoáng qua Cẩn Nhiên, lại lia mắt nhìn Phương Dư đứng sau Cẩn Nhiên một cái, Phương Dư liền vỗ ót nói: “Cẩn Nhiên, chìa khóa phòng trọ của cậu anh để quên trong phòng hóa trang rồi.”
Cẩn Nhiên bùng nổ: “Anh làm gì thế?!”
Phương Dư tè ra quần thoát khỏi hiện trường, theo tiếng “cộp cộp” “cộp cộp” khi anh chuồn đi xa dần, lúc này ở đây chỉ còn có hai người Cẩn Nhiên và Giang Lạc Thành, chung quanh chẳng còn ai nữa, cũng không có công nhân tan sở đi ngang qua, Cẩn Nhiên còn đang cảm thấy kì quặc, liền nghe thấy Giang Lạc Thành dùng giọng hơi khàn nói: “Cao ốc sau văn phòng đang thi công, vì vấn đề an toàn nên mấy hôm nay chẳng có ai đi qua cả, mà nếu đi cũng phải vòng một quãng rất xa mới tới được gara —— anh biết em thích đi bên này, nên tới báo cho em một câu.”
“…” Ánh mắt Cẩn Nhiên dừng hình trên sườn mặt Giang Lạc Thành ba giây, sau đó gật gật đầu, nói, “À.”
Giang Lạc Thành thấy phản ứng này của anh, xoay đầu lại nhìn anh một cái —— chút ánh sáng từ tàn thuốc chiếu rõ chút mất mát lướt qua trong đáy mắt anh ta, anh ta cất tiếng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Tiểu Nhiên, chúng ta thật sự không thể sao?”
“Người không quản được nửa thân dưới sẽ không quản được cuộc đời.” Cẩn Nhiên mặt không đổi sắc nói, “Có lần đầu tiên liền có lần thứ hai, anh đã thành thói rồi.”
Một câu “anh đã thành thói” quả thực trở thành một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào tim Giang Lạc Thành —— anh ta không thể không bội phục sự thông minh của người trước mắt, hiểu được làm sao yên lặng giữ chặt tử huyệt của kẻ khác sau đó số chết mà nhấn, hơn nữa nếu không đâm đến máu me dầm dề sẽ không buông tay… Biểu cảm trên mặt khựng một chút, cuối cùng hóa thành chua xót, Giang Lạc Thành cúi đầu hung hăng rút ra hai điếu thuốc, ném xuống lòng bàn chân rồi chà nát, thấp giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”
“Không có việc gì, qua cả rồi.” Cẩn Nhiên gật gật đầu, “Tôi không thèm để ý.”
“…”
“Cho nên những lời anh nói cũng không ý nghĩa là bao. Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, thật ra xa bãi đỗ xe cũng chẳng sao cả, vòng vèo cũng được —— nhưng mà anh cũng biết, con người tôi không thích quay trở về.”
Cẩn Nhiên điều chỉnh biểu cảm trên mặt, vừa nói vừa đi ra ngoài, không ngờ lúc lướt qua Giang Lạc Thành, lại bị đối phương kéo tay, người tóc đen trẻ tuổi sửng sốt, bản năng muốn giật ra nhưng vì sức Giang Lạc Thành quá lớn, chết sống không chịu buông tay. Lúc hai người đang đẩy đẩy kéo kéo, anh nghe thấy giọng Giang Lạc Thành vang lên gần kề: “Anh biết, em nhìn trúng Khương Xuyên kia phải chứ? ——”
Lời Giang Lạc Thành vừa ra khỏi miệng, Cẩn Nhiên ngây ngẩn cả người, bản thân anh ta cũng ngây ngẩn.
Động tác đẩy kéo của hai người ngừng lại, giống như bị ấn nút tạm dừng vậy.
Thấy Cẩn Nhiên cúi đầu không nói lời nào như là ngầm thừa nhận, trong đầu Giang Lạc Thành như đánh ngã bình ngũ vị, đắng cay chua ngọt mặn nhất thời tuôn ra chẳng biết nói gì mới tốt, vừa giận vừa thấy xót xa, mấp máy môi mãi muốn nói gì đó nhưng ra đến môi lại phanh gấp lại, điều chỉnh giọng điệu, cuối cùng lời nói ra khỏi miệng lại bất đắc dĩ đến mức chẳng thể thuyết phục cả bản thân mình: “Tiểu Nhiên, em đừng đi trêu chọc Khương Xuyên, cậu ta không phải người mới bình thường, lúc trước ở Đức ——”
“Là tội phạm truy bã?”
“… Không phải.”
“Là kẻ cuồng sát?”
“Không phải.”
“Là cặn bã?”
“… Không rõ lắm.”
“Ưm, cặn bã cũng không thể nào định vị được đồng loại, câu này tôi hỏi sai rồi.” Cẩn Nhiên lộ ra biểu cảm trào phúng, thuận thế hất tay Giang Lạc Thành ra, lui về phía sau một bước đụng phải cạnh cửa ——
Lúc này trên đỉnh đầu người tóc đen trẻ tuổi là chân giá gỗ lúc thi công, treo cao đến phía sau nửa văn phòng đang phá bỏ, một loạt phòng bên cạnh đã ngừng sử dụng, tối như mực không thấy được cái gì, duy nhất chỉ có thể nhìn thấy một nửa bảng quảng cáo hỏng đang treo ở đó, lung lay sắp đổ trong gió rét.
Trời đang vào đầu đông, mưa buông xuống trong thành thị phương nam lạnh chết người.
Người tóc đen trẻ tuổi bị lạnh mà run một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lạc Thành đang trưng ra biểu cảm ảo não kèm hối hận, dạ dày run mạnh —— đầu tiên là xót trong lòng, sau đó là cảm giác ghê tởm trào lên ngực… Rũ xuống mắt lười nhìn kẻ kia thêm lần nào nữa, Cẩn Nhiên xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa đi hai bước chợt nghe Giang Lạc Thành kêu tên mình.
Cẩn Nhiên khó chịu trong lòng, bước nhanh hơn nữa, cùng lúc đó, anh nghe thấy một tiếng vang “kẽo kẹt” kì quái —— nhưng mà lúc này, Giang Lạc Thành gọi anh cứ như khóc tang khiến anh không tài nào phân tâm để ý tới thứ khác nữa, chỉ vùi đầu tiến về phía trước, lại đi ra thêm mấy mét liền nghe được Giang Lạc Thành căng thẳng nói anh nhìn lên trên đầu.
Chân Cẩn Nhiên khựng lại một chút, bản năng quay đầu lại, sau đó liền thấy Giang Lạc Thành đang điên cuồng nhào về phía mình.
Lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy cái bảng quảng cáo trước đó vốn lung lay sắp đổ… Thật sự rơi.
Hướng về mặt anh mà đập tới.
Khi con người ta kinh ngạc cùng với kinh hoảng tột độ, sẽ hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động , mọi người sẽ phát hiện tại thời điểm ấy, ngay cả hét to ta cũng không thể làm được, cũng như Cẩn Nhiên lúc này đây ——
Hình ảnh trong ký ức lúc này chỉ còn có Giang Lạc Thành đang lo lắng nhào đến, slogan “làm cuộc sống rực rỡ lên” trong bảng quảng cáo sản phẩm dưỡng da do Từ Thiến Thiến làm đại diện, sau đó, liền là “ầm” một tiếng, thậm chí còn chưa kịp thấy đau thế giới đã tốt sầm lại —— cái chết có lẽ là như vậy, cứ như máy tính ngắt nguồn.
Cẩn Nhiên bình tĩnh mà nghĩ.
Con mẹ nó tôi cứ thế mà chết á.
Con mẹ nó tôi vậy mà chết thật.