Manh Khứu Tường Vi

Chương 4


2 tháng

trướctiếp

“…” Nhìn quý ngài cây rụng tiền mặt đầy quyết tâm muốn “quy tắc ngầm” người ta, Phương Dư lộ ra biểu cảm thương hại, “Cậu uống say đúng chứ? Sớm từ bỏ ý định đi, lúc nãy anh còn chưa kịp nói cho cậu biết, anh nghe ngóng được, cái tên Khương Xuyên kia là —— “

Cẩn Nhiên: “Em không quan tâm, em muốn quy tắc ngầm cậu ta —— có một người mới cũng không quy tắc ngầm được, em đi đến vị trí này còn có ý nghĩa gì?”

Phương Dư: “…”

Cậu trèo lên vị trí này vì cái thứ ấy sao Thế xin hỏi cậu dự định lúc nào sẽ té xuống chết hả? … Nhìn gương mặt cực kì cố chấp của người phía trước, Phương Dư hít sâu một hơi, muốn nói gì, bỗng nhiên cánh cửa sau lưng bọn họ bị người ta mở ra, đạo diễn Giang Lạc Thành thò đầu ra, thấy Cẩn Nhiên đứng ngoài cửa liền nở nụ cười: “Tiểu Nhiên, em tới rồi.”

Giang Lạc Thành, đạo diễn lớn thế hệ mới, tầm ba mươi, mấy năm gần đây bắt đầu nổi tiếng đến mức chạm tay liền bỏng, phim truyền hình hay điện ảnh cái gì cũng quay, ngẫu nhiên còn đạo diễn sân khấu kịch, có thể nói là nhân tài kiểu toàn năng —— Tiếng tháng năm trôi chính là tác phẩm của anh ta, cũng nhờ bộ phim này mới kéo anh lên vị trí cao nhất ở giới gải trí trong nước, trong một đêm, có thể cùng bàn ăn với những đạo diễn bậc thầy.

Cá nhân Giang Lạc Thành trước kia cũng xuất thân từ một ngôi sao nhỏ tuổi, tự nhiên có một khuôn mặt không tồi, cho nên chuyện lên giường Giang đạo sau đó vào phim Giang đạo, cơ hồ trở thành mục tiêu phấn đấu của mấy sao trẻ trong giới.

Nhưng mà nhìn thấy người này, biểu tình trên mặt Cẩn Nhiên liền hơi mất tự nhiên.

Sau đó anh xỏ hai tay vào túi áo, khẽ xoay đầu, không mặn không nhạt lên tiếng —— phản ứng lãnh đạm như vậy đối với người thích vờ hiền lành như Cẩn Nhiên cũng không bình thường… Quay đầu qua thấy trên mặt Giang Lạc Thành thoáng lướt ngang biểu cảm xấu hổ, Phương Dư cảm thấy hình như anh vừa ngửi được một thứ gì đó bất thường trong bầu không khí này.

Giang Lạc Thành ra khỏi phòng họp, trong tay còn cầm bản kế hoạch cho bộ truyền hình tiên hiệp kia, nhìn người tóc đen trẻ tuổi trước mặt, cái gương mặt vì chăm sóc rất tốt nọ lại treo lên nụ cười —— vị đạo diễn mà mọi người mới đều cho là nghiêm khắc quá mức kia giờ lại dùng giọng nói gần như cực kì ôn hòa nói: “Vừa rồi nói gì với đại diện của em mà vui vẻ thế?”

Đầu Cẩn Nhiên thoáng quay qua một ít, ánh mắt không hề che giấu mà không kiên nhẫn liếc xéo Giang Lạc Thành một cái: “Mắc mớ gì tới anh.”

Phương Dư: “…”

Oa.

Chuyện ma? !

Bị Cẩn Nhiên sặc một câu, Giang Lạc Thành vẫn mặt không đổi sắc, như là sớm biết hay thậm chí là đã quen tính tình của người trẻ tuổi trước mặt rồi, bình tĩnh nói hết lời: “Phương Dư nói em đã xem kịch bản với kế hoạch rồi, cho nên hôm nay chúng ta trực tiếp thử vai, chút nữa phiền em diễn thử với mấy người mới —— nơi đó cơ bản đều là lính mới, nhìn thấy em khẳng định sẽ có chút khẩn trương, em đừng mất kiên nhẫn, cố gắng kéo bọn họ ——”

Cẩn Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Lạc Thành trong chốc lát, thật lâu sau, thẳng đến khi Phương Dư – đứng một bên quan sát nãy giờ – cảm thấy không khí quanh mình sắp đọng lại, người tóc đen trẻ tuổi mới chậm chạp gật đầu, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cố, còn có chuyện khác sao?”

“Có, chuyện lần trước anh nói với em em có —— “

“Tôi nói chuyện công.”

“Không có.”

“Thế không còn gì để nói .” Cẩn Nhiên dừng một chút, lại bổ sung cái chủ ngữ cho câu, “Chúng ta.”

Sau đó Giang Lạc Thành đã bị staff gọi đi.

Hẹn với staffs phòng thu sau nửa giờ sẽ gặp trong, Phương Dư theo Cẩn Nhiên đến phòng thay đồ lấy đồ diễn, dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc, Cẩn Nhiên sầm mặt cũng không đề cập đến chuyện muốn quy tắc ngầm cậu người mới kia nữa —— tuy rằng người này thi thoảng sẽ lén lút phun ra một câu sặc chết người, nhưng thối mặt thế này thật hiếm thấy… Phương Dư nhịn rồi lại nhịn, đến khi hai người một lần nữa trở lại phòng thay đồ không một bóng người, nhìn chằm chằm Cẩn Nhiên đang yên lặng thay quần áo, cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa.

Anh nhìn cái vị tóc đen kia không thèm để ý đến mình, chỉ đứng đó nghiêm túc thay đồ: “Aiz, đại thần à, xin hỏi trong lúc thằng đại diện cộng trợ lý phụ trách sinh hoạt của cậu không biết chuyện gì, rốt cuộc cậu với đạo diễn Giang đã xảy ra câu chuyện bi hài gì vậy?”

Lúc Phương Dư nói, Cẩn Nhiên đang ghé vào cái rương trước mặt để tìm vài món dùng được trong đống trang sức phụ kiện kia, nghe thế liền khựng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, anh chỉ đứng trước gương, để cái bóng trong gương đối diện với đại diện đằng sau. Trong lúc điện quang hỏa thạch* ấy, ngay khi Phương Sư cho rằng giây tiếp theo người này sẽ quay lại xé nát anh, không ngờ rằng ánh mắt đối phương bỗng dưng mềm xuống, dừng một lát rồi thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là có cặp qua.”

*Điện quang hỏa thạch 电光火石, gốc là 电光石火 (Điện quang thạch hỏa), chỉ ánh sáng của điện và lửa của đá, hai cái này có đặc điểm là nhanh, nên câu này ý chỉ về thời gian, ngắn, trong chớp mắt,… nói chung là sự việc gì đó diễn ra cực nhanh xẹt qua như ánh sáng của điện và tia lửa chớp ra từ đá

“…”

Phương Dư “soạt” một cái, đứng dậy.

Cẩn Nhiên nhướng mày.

Phương Dư lại ngồi “bộp” trở về.

“Cậu cậu cậu —— Đậu! Đậu! Đậu!” Phương Dư che ngực, vẻ mặt “bất ngờ nhưng cũng hợp lý”, chỉ vào người tóc đen trẻ tuổi đang chống hai tay vào bàn trang điểm, biểu cảm sập đổ: “Chuyện lớn vậy mà cậu không nói với anh!”

“Cũng tính nói cho anh rồi,” Cẩn Nhiên xoay người, mặt không đổi sắc nhìn người đại diện nhà mình, nói, “Nhưng trước khi em kịp nói, thì chia tay.”

“Bắt đầu khi nào?”

“Một tuần sau khi vào đoàn làm phim Tiếng tháng năm trôi.”

“Thế chấm dứt khi nào?”

“Lần trước, hôm tổ chức tiệc chúc mừng.” Cẩn Nhiên trưng ra khuôn mặt trào phúng, “À, cũng là cái lần anh nói “Viên Cẩn Nhiên và Giang Lạc Thành ôm nhau hận không cùng đi nhảy lầu” ấy.”

“…”

“Lên giường chưa?”

“Chưa kịp.”

Tiếng tháng năm trôi quay hơn nửa năm đấy… Hai cũng nhịn giỏi thật —— thế sao hai người bai bai?”

“Anh ta nhịn không nổi.”

“A?”

“Ngoại tình.”

Phương Dư vỗ đùi, nghĩ thầm rằng cậu mà cũng có lúc bị xỏ mũi, thật sự là đất trời khoan dung —— khó khăn che đi cái biểu cảm hóng chuyện trên mặt, lại hỏi: “WITH WHO?”

“Từ Thiến Thiến.”

Từ Thiến Thiến, nữ số 1 trong Tiếng tháng năm trôi, trưa kia là một hoa đán nho nhỏ trong phim truyền hình, rốt cục vào năm ngoái nhờ vào bộ phim này mới chen được vào hàng ngũ gạo cội trong làng điện ảnh, 9x, trẻ tuổi, xinh đẹp, có thể nói —— so với gương mặt người chết của Cẩn Nhiên, cô nhóc này quả thật… Phương Dư gật gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được lựa chọn của đạo diễn Giang, nghĩ nghĩ bỗng lại nghĩ đến có chỗ nào không đúng, biểu cảm trên mặt bỗng thay đổi, nắm cuốn kế hoạch bị mình nhét vào túi áo sau mông ra lật mấy lật, lúc lật đến một trang kia, anh như là đang tìm cái gì mà nhìn một lúc lâu vào một góc sách, sau đó liền im lặng.

Sau một lát, anh cảm thấy không khí chung quanh hơi hơi lạnh.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Cẩn Nhiên đang ôm tay đứng ở cách đó không xa, lạnh mắt nhìn mình —— anh run mạnh một cái, đang định điều chỉnh biểu cảm vì sơ ý mà lộ ra một lượng tin tức lớn —— mà hiển nhiên lúc này mới nhớ ra đã là quá muộn màng, Cẩn Nhiên bước nhanh tới, một tay lấy cuốn kế hoạch trong tay anh lật lật, trực tiếp lật đến danh sách diễn viên, nhìn thấy ba chữ “Từ Thiến Thiến” to oành đang nằm gọn lỏn ngay chỗ tên người đóng vai nữ nhân vật chính xui xẻo nọ, chủi bậy một tiếng, sau đó xé luôn sách kế hoạch.

Này quả thật con mẹ nó máu chó.

Phương Dư nghĩ đến mớ máu chó trong mối dây dưa thù mới hận cũ này, cân nhắc đến chuyện gió tanh mưa máu sau này —— chỉ cần một trong ba người: Từ Thiến Thiến, Giang Lạc Thành, Cẩn Nhiên chỉ cần có ai không thể kìm nén cảm xúc của mình mà bị staffs trong đoàn nhìn ra, tha lên X Nhai 818*, liền có thể thấy trước sẽ là một tòa nhà cao tầng*.

*Gần âm “Bác nhất bác”, bác = lột = xé, tức là lật tẩy cái gì.

*Khi lập topic ở trung quốc sẽ có lâu (tầng), mỗi bình luận là một tầng, ý chỉ một chủ đề nóng hổi, nhiều bình luận

Đến lúc đó lại mò ra chuyện Cẩn Nhiên là gay…

Hình ảnh ấy thật đẹp.

Làm người đại diện – tức kẻ có khả năng sẽ lao vào tiền tuyến chùi mông đầu tiên, Phương Dư liền bất an —— cứ cái kiểu trong ngoài hai mặt, giỏi vờ vịt như Cẩn Nhiên thì anh cũng không cần phải lo nhiều, nhưng mà Từ Thiến Thiến là con gái, nhỡ sai lầm cái gì gây phiền phức Cẩn Nhiên liền khó có thể nói trước… Càng nghĩ, Phương Dư vẫn ngẩng đầu lên nhìn Cẩn Nhiên: “Nếu không chúng ta bỏ không đóng nữa?”

“Gì nữa?”

Lúc này Cẩn Nhiên đã xả giận xong, đang bận rộn ở bên kia, nhét bản kế hoạch mình vừa xé nát vào trong máy nghiền giấy ——

“Diễn chứ, việc gì phải bỏ.”

“Vậy còn Giang Lạc Thành với Từ Thiến Thiến —— “

“Người em ghét thiếu gì,” Cẩn Nhiên liếc xéo vị đại diện một cái, “Nếu cứ muốn tránh né vậy, chúng ta hẳn là rời giới quách cho xong, đây là ngày đầu anh làm người đại diện à?”

“…”

“Thiếu bình tĩnh thế.”

“…”

Trong lúc nói, Cẩn Nhiên đã thay xong đồ diễn —— một bộ đồ tơ lụa thời Đường vận trên người anh, nháy mắt liền đem người đang sống ở thời hiện đại biến đổi thành người bước ra từ tranh vẽ, khí khái thời đại cứ thế mạnh mẽ ập lại. Cẩn Nhiên đứng trước gương dò xét, hình như rất là vừa lòng bộ dạng của bạn thân, thế nên liền ném vị đại diện đang sững sờ kia lại đó để anh tự mình tiêu hóa đống tin tức khổng lồ, bản thân lại chạy sang bên cạnh tìm chuyên viên trang điểm hóa trang cho.

Sắc mặt lại nhìn qua cực kì bình thường.

Tựa như là cuộc trò chuyện vừa rồi của cả hai chưa từng xảy ra.

Chờ Phương Dư kịp phản ứng lại, xám xịt chạy vào phòng hóa trang bên cạnh, liền nhìn thấy cây rụng tiền đại đại nhà mình đã cô một câu tôi một câu nói nói cười cười với cô thợ hóa trang, so sánh với bộ dạng dữ tợn lúc tay không xé toạc bản kế hoạch kia thì người tóc đen trẻ tuổi này có bộ dạng rất gần gũi bình dị. Mặt treo nụ cười ôn hòa, lúc Phương Dư đi vào, anh còn đang hạ giọng dùng tiếng nói dễ nghe kia nói: “Cơm hộp trong đoàn phim của mọi người ít thịt à, vậy hẳn là do Giang đạo quá bủn xỉn rồi, chốc nữa tôi sẽ mắng anh ta hộ cho, bảo anh ta thêm thịt cho mọi người ——”

Cô thợ hóa trang trẻ phì cười.

Phương Dư đứng ngoài cửa nhìn mà run rẩy khóe miệng, cũng khi lúc đó, anh nghe được sau lưng có người nói anh “cho qua” —— theo bản năng quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái cổ thon dài —— người đến rất cao, Phương Dư thì rất lùn, vị đại diện hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trên, sau khi ánh mắt lướt qua một loạt ngũ quan cấu tạo hoàn mỹ, anh đối diện với một đôi con ngươi xanh thăm thẳm.

Giờ này khắc này, người kia đang hạ mắt nhìn anh, trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Phương dư sững sờ tại chỗ, trong mắt cậu ta có chút bất mãn, hơi hơi nhíu mày nhắc lại: “Xích qua chút.”

Người tới là Khương Xuyên.

Lúc này cậu đã hóa trang xong, hẳn là quên gì trong phòng mới về lại lấy —— nhìn thấy mặt của Khương Xuyên, Phương Dư xem như đã hiểu vì sao Cẩn Nhiên khi nãy lại có biểu cảm như chó thấy chân giò hun khói rồi; mặt anh trống rỗng, nhích qua chừa cho cậu một khoảng đi vào, lại nhìn cậu ta mặc đồ diễn đi vào trong, nhìn thoáng qua Cẩn Nhiên đang ngồi cho nhân viên hóa trang kẻ mày ——

Thật ra còn có vài người tham gia thử vai đạo sĩ nữa —— nhưng mà ngay thời khắc Phương Dư nhìn thấy bóng dáng Cẩn Nhiên và Khương Xuyên cùng hiện ra trong gương trang điểm, anh chỉ biết, nếu đầu óc hay ánh mắt Giang Lạc Thành không có vấn đề gì, thì hai nam chính trong phim này coi như đã định được rồi.

Bên này, Cẩn Nhiên cười tủm tỉm chào Khương Xuyên —— người sau nghe thấy có người gọi tên mình, đầu tiên là hơi sửng sốt, xoay đầu lại nhìn chằm chằm người tóc đen trẻ tuổi kia một lúc, sau một lát mới đơ mặt nói: “Là anh à.”

Mọi người: “…”

Chưa từng có người mới nào gặp đại minh tinh mà bình tĩnh được như vậy —— vì thế lúc này, nhất thời không khí trong phòng hóa trang chợt đọng lại.

Nụ cười trên mặt Cẩn Nhiên vẫn không thay đổi, gật gật đầu nói: “Là tôi.”

“Khi nãy anh chạy làm gì?” Khương Xuyên lấy điện thoại cùng với chìa khóa xe trên salon, thuận tay nhét vào túi áo, “Sợ tôi?”

Mọi người: “…”

Cẩn Nhiên: “?”

Khương Xuyên đứng phía sau Cẩn Nhiên, từ trong gương đánh giá Cẩn Nhiên đang ngồi trên ghế dựa, ánh mắt lại lại một lúc trên đôi môi đang cười của anh, đột nhiên hỏi: “Còn nhớ rõ câu chuyện tôi vừa kể không?”

Cẩn Nhiên sửng sốt: “Hửm?”

“Không vui thì ép mình cười làm gì? Ngoài cười mà trong không cười khó coi lắm, ” Khương Xuyên mặt không chút biểu cảm, “Long vương.”

Cẩn Nhiên: “…”

Nụ cười trên mặt Cẩn Nhiên vặn vẹo một lúc, thiếu chút nữa không giữ nổi.

Sau đó di động trong túi áo Khương Xuyên bỗng reo lên, cậu móc ra, nhìn màn hình mà nhíu mi, đi ra ngoài nghe —— giọng anh không quá cao cũng chẳng quá thấp dễ nghe vô cùng, đặc biệt là lúc anh dùng cái giọng đó đối thoại bằng tiếng Đức… Cẩn Nhiên hiểu một chút tiếng Đức, anh nghe được Khương Xuyên hỏi đối phương gọi làm gì, cũng tỏ vẻ bản thân đang bận —— ngữ điệu, dùng từ đều cực kì không khách khí.

Sau đó Khương Xuyên tiện tay đóng cửa, anh cũng không nghe được những lời phía sau.

Khương Xuyên đi rồi nhưng người trong phòng hóa trang vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngược lại là cô gái hóa trang cho Cẩn Nhiên dẫn đầu phá tan cục diện bế tắc lúc này, cô nói với Cẩn Nhiên, Khương Xuyên người lai Trung Đức, bà cố lại là người Nga, mới về nước không lâu… Ngụ ý trong câu này cũng rõ ràng, tuy rằng Cẩn Nhiên cũng có chút nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng cũng chưa nổi danh được như Lý Tiểu Long đại đại, cho nên người ta đôi khi có mắt như mù một tí, cũng là bình thường .

Cẩn Nhiên nghe vậy, cũng tỏ ra không để ý chuyện đó, liền cười mà pha trò.

Không khí xấu hổ trong phòng hóa trang dưới sự dẫn dắt của anh, rốt cục lại thả lỏng trở lại.

Thời gian hóa trang hài hòa trôi đi, không biết vì sao trong đoàn phim có người tới thông báo do Cẩn Nhiên đột nhiên có ít chuyện đột xuất nên phải kéo dài thời gian quay nửa giờ, vì thế Cẩn Nhiên liền lôi kéo vị đại diện nhà mình đến phòng bên đóng cửa mở cuộc họp nhỏ —— đơn giản mà nói, đây là lúc Viên Cẩn Nhiên tiên sinh bùng nổ trong bí mật ——

“Đậu cha nó! Một người mới cỏn con, là cái thá gì! Vậy mà không biết trời cao đất dày cười nhạo bố! Mi mới khó coi, bố đây anh khí bức người! Mi mới ngoài cười nhưng trong không cười! Mi mới không vui vẻ! Quả thực là ăn gan hùm mật gấu —— không được, phải để nó biết sự lợi hại của bố đây!”

“…‘Long vương’ rốt cuộc là ý gì?” Phương Dư nhìn người tóc đen trẻ tuổi đang cào đệm khủng bố như mới bị ném mìn, ghét bỏ nói, “Cậu điên rồi à.”

“Đẩy ngã cậu ta, cưỡng gian cậu ta, để cậu ta nằm dưới thân em rên rỉ khóc lóc van vỉ em giúp cậu ta không bỏ rơi cậu ta ——”

“…”

“A a a a a!”

“… Kích động cái gì, loại người mới nào chả có, huống chi người ta là… Aizz, đây là ngày đầu tiên cậu vào giới giải trí à?”

“…”

“Thiếu bình tĩnh thế.”

“Grào!”

“Chuột không có kêu như vậy.”

“Câm miệng!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp