Lúc xe đến dưới lầu tổ chế tác, Phương Dư cũng đã đấu tám trăm hiệp cùng quý ngài cây rụng tiền nhà mình rồi. Lúc xuống xe đem bản thân so sánh với ngài cây rụng tiền – đang tinh thần chấn hưng – thì anh – thân thể lẫn trái tim đều thua thê thảm – không muốn nói lời nào nữa. Tuy nhiên anh vẫn bị người kia vỗ vai từ phía sau, nghe người xuống xe sau anh đóng cửa xe “rầm” một tiếng đồng thời nói: “Tinh thần một chút, làm gì mà trưng ra khuôn mặt bị ức hiếp thế, bị kẻ khác thấy sẽ tưởng là em làm gì với anh lúc ở trên xe đó.”

Phương Dư: “…”

Cẩn Nhiên: “Em là trai thẳng.”

Phương Dư quay đầu lại, hai mắt trống rỗng nhìn người tóc đen trẻ tuổi sau lưng mình, chỉ thấy tên kia chậm rãi lấy kính ra khỏi túi, đeo vào, lại cúi đầu mở ra di động, bật camera trước sửa sang lại đầu tóc ngủ đến rối bời lúc ngồi xe, cuối cùng vuốt phẳng cổ áo, xoay đầu lại mặt không đổi sắc hỏi: “Anh Phương, em có anh tuấn không?”

Phương Dư: “… Tuấn.”

Cẩn Nhiên: “Đáng tiếc em là trai thẳng, không thể đáp lại tình cảm nóng bỏng của anh.”

Phương Dư: “…”

Phương Dư nghe thấy trong đầu mình có một tiếng “ầm vang”, theo sau hình như có cái gì sập đổ rồi. Tuy là không biết đó là cái gì, nhưng mà theo sự vận hành của lòng anh mà nói, anh cảm thấy cái vừa mới sập đổ chính là cái gọi là “ham muốn cầu sinh” mà bản thân cố lấy dũng khí để sống tiếp trên thế giới này —— giờ này khắc này, đại khái chỉ có anh mới hiểu là bản thân muốn ôm lấy quý ngài cây rụng tiền trước mắt mình cùng bay xuống đất từ tòa nhà cao bốn mươi tầng này đến mức nào.

Bẹp một tiếng, ngã tới tan xương nát thịt, máu me be bét.

Mà giữa lúc suy nghĩ máu me bạo lực của người đại diện mở ra đến đóng không được thì, cái vị trẻ tuổi vốn đứng sau lưng anh đã dẫn đầu bước lên trước anh, Phương Dư sửng sốt một chút cũng nhanh chân đuổi kịp, vì thế anh cũng không bỏ qua hình ảnh Cẩn Nhiên mỉm cười nói “Cảm ơn” với vị bảo an giúp họ mở cửa.

Trong hành lang trống rỗng, Cẩn Nhiên đi ở phía trước, Phương Dư đi theo sau mông anh, nghĩ nghĩ nói: “Bố hầu hạ cậu bảy năm, đừng nói là mở cửa, ngay cả lúc cậu quên đem chìa khóa cũng đã từng phá cửa cho cậu vào, cậu cũng chưa bao giờ nói “cám ơn” tôi như vừa rồi.”

Cẩn Nhiên nghe vậy, khó được không phản bác ngay, ngược lại là “A” một tiếng, gật gật đầu rồi im lặng. Đang lúc Phương Dư cho rằng người này thật sự đang tự kiểm điểm, không ngờ tên đằng trước chẳng quay đầu lại mà đột nhiên mở miệng nói: “Anh Phương, đừng đặt nặng cái được mất như vậy, sẽ bị mất đi trái tim tốt đẹp ban sơ —— nhớ đi lúc em anh gặp nhau ngoài đường, anh thề sẽ làm em nổi tiếng… Anh cũng có thể tìm nhiều cách, bỏ ra nhiều công sức cố làm cho mấy tên trong suốt khác nổi tiếng, bọn họ tuy là IQ lẫn EQ đều thấp nhưng cho dù anh có ném kịch bản vào mặt họ họ cũng sẽ nói “cảm ơn” hay “xin lỗi” với anh, nhưng dẫu thế thì không biết đóng phim cũng hoàn không biết đóng phim —— vậy nên vấn đề bây giờ là, anh muốn cái loại trong suốt IQ EQ đều thấp kéo mãi chẳng lên, hay muốn có một Viên Cẩn Nhiên không nói “cảm ơn” anh nhưng lại khoan dung để anh chèn ép cậu ta đến ra một căn biệt thự nội thành, xe thể thao đời mới cùng với cuộc đời thành công đây?”

Phương Dư: “…”

Cẩn Nhiên: “Anh xem, anh đã có đáp án rồi đấy.”

Phương Dư: “…”

Phương Dư cảm thấy mồm mép bản thân đừng nên bậy bạ vậy, Cẩn Nhiên nói đúng, lòng được mất đáng ra đừng để nặng thế —— nếu không thì sao báo ứng đến nhanh được vậy chứ: giờ đây ý muốn tự tử trong anh chẳng hiểu sao còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy nữa!

Giữa lúc Phương Dư trầm mặc, lại nghe thấy Cẩn Nhiên thản nhiên sắp xếp: “Chốc nữa anh tìm Giang Lạc Thành thảo luận về kịch bản, em đi kiếm người khác lấy kịch bản, sau đó đến sau phòng thay đồ chờ anh.”

Phương Dư gật gật đầu, vốn định đồng ý theo quán tính, ngẫm lại thì thấy không đúng lắm, lập tức lắc đầu: “Cái quỷ gì, cậu tới nơi ít gì cũng để Giang đạo thấy mặt một chút chào hỏi rồi mới đi chứ —— còn chưa chào hỏi đã nhảy lên thử vai? Cẩn Nhiên, cậu cũng không phải người mới, nếu không biết ý tưởng của đạo diễn với biên kịch thì làm sao biết được nội dung nhân vật rồi mấy cái để đắp nặn linh tinh khác, thế sao mà diễn được…”

Cẩn Nhiên xùy cười một tiếng: “Đạo lý em hiểu cả, nhưng những gì anh nói cũng không quan trọng.”

“Ai nói không phải chỗ quan trọng?!” Phương Dư nghiêm túc nói: “Tình cảm, anh cảm thấy đây là điểm quan trọng nhất để cấu thành một bộ phim.”

“Không đó đâu,” Bước chân người tóc đen trẻ tuổi kia khẽ khựng lại, sau đó cực kì quen thuộc mà xoay người đi về phòng thay đồ, trước khi đi còn lười biếng mà liếc người đại diện một cái, “Quan trọng là, Khương Xuyên rốt cuộc trông thế nào.”

“…” Biểu cảm trên mặt Phương Dư dừng hình ba giây, trở lại thêm ba giây, sau đó nói, “Xong lần này anh từ chức.”

“A,” Cẩn Nhiên nói, “Anh tính đi nâng đỡ mấy tên trong suốt kéo mãi chả nổi lên kia sao?”

“…” Đối diện gương mặt thăm dò cực kì tỉnh táo của cây rụng tiền nhà mình, cố nén xuống cái xúc động quạt cho nó một bàn tay, Phương Dư đem tay đặt lên khuôn mặt không hề đáng giá của mình, cào điên cuồng: “… A a a a a a a a a a!”

Cùng lúc đó anh cảm thấy bả vai bị vỗ vỗ.

“Đừng làm mất tấm lòng tốt đẹp ngày xưa.”

Đuổi cổ tên đại diện lằng nhằng Phương Dư đi, mặt không đổi sắc mà nhìn theo bóng lưng anh, mãi đến khi cái dáng người quen thuộc đó biến mất tại góc ngoặc trong hành lang, lúc này Cẩn Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về xung quanh để xác định bốn hướng đều vắng hoe, mới trầm tĩnh lại, cẩn thận ngáp một cái. Trong đôi mắt đen láy kia thoáng hiện một tia mỏi mệt —— tối hôm qua xem một bộ kịch bản đã sớm quyết định đến quá khuya, giờ có chút mệt mỏi rã rời.

Lát nữa còn phải thử vai.

Ngộ nhỡ đang đọc thoại mà ngáp một cái lại không hay.

Nghĩ như vậy, người tóc đen trẻ tuổi bắt đầu đi lòng vòng khắp tòa nhà tìm máy pha cà phê miễn phí cho công nhân. Trong quá trình tìm cà phê anh còn gặp không ít nhân viên công tác trước kia từng hợp tác, những người đó đều rất nhiệt tình cùng anh chào hỏi, Cẩn Nhiên cũng mỉm cười đáp lại từng người. Cho nên trong quá trình tìm cà phê, anh còn thuận tiện giải quyết luôn việc tìm biên kịch lấy kịch bản.

Nửa giờ sau.

Đại minh tinh chạy loạn tìm cà phê khắp sảnh lớn đang bưng một tách cà phê trong tay, dưới nách kẹp một cuốn kịch bản mỏng dùng để thử vai, đi theo sau mông một vị nhân viên, được hộ tống thẳng đến phòng nghỉ ngơi thay quần áo cao cấp.

Sau đó mỉm cười nói cảm ơn với người ta.

Cuối cùng mỉm cười nhận lấy vẻ mặt sợ hãi liên tục xua tay cùng với câu “Ngài khách khí quá” từ người đó.

Phất tay tạm biệt, đóng cửa.

Trong phòng nghỉ không một bóng người.

Người tóc đen trẻ tuổi đưa tay lên vò rối mái tóc vừa chỉnh chu của mình, trên mặt lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, không chút hình tượng mà ngã ngửa xuống cái salon mềm mại kia —— im lặng một lúc mới như là nhớ đến cái gì mà đưa tay rút kịch bản kẹp dưới nách ra, lật lật, thế mới phát hiện thứ biên kịch kia tùy tay đưa cho mình là phần về sau của kịch bản, vừa lúc là phân đoạn hamster tinh diễn chung với đạo sĩ. Nhìn bộ dạng đạo sĩ vì cứu hamster mà thân mang trọng thương, nguyên bản đây là thời cơ tốt để chuột tinh ra tay báo thù cho vợ, nhưng đến lúc nó đối diện đạo sĩ, lại phát hiện ra trước khuôn mặt người kia, mình làm sao cũng không thể xuống tay.

Thật là con mẹ nó hủ.

Quả thực hủ đến quang minh chính đại, đơn giản thô bạo.

Cẩn Nhiên mắt không chút biểu cảm lật nhanh kịch bản, hắng hắng giọng, đổi thành chất giọng có chút khàn khàn, mơ mơ hồ hồ mang theo một tia đau lòng mà thì thầm: “‘Nương tử của ta vì ngươi mà chết, mà ngày này giờ này, ngay lúc ngươi hấp hối nằm trước mặt ta, ta lại phát hiện, chấp niệm từ trước tới nay của ta bất quá là một hồi si niệm mà thôi ——’

“…” Cẩn Nhiên dừng một chút, “Người viết kịch bản quả thực không hề bận tâm xem tam quan của mấy đóa hoa – tương lai tổ quốc – có thể nào vì thế mà vỡ nát hay không mà.”

Xoay người, tiếp tục.

Lần này lại đổi giọng, biến thành chất giọng nam trường thành, trầm thấp đầy từ tính ——

‘Niệm nhiên, ngươi tới đây, ta kể cho ngươi nghe một cây chuyện, được không?’

“…” Cẩn Nhiên trừng kịch bản, “Gần chết rồi sao không chia tài sản đi còn kể chuyện cái gì nha, làm đạo sĩ cuối cùng sau kiến quốc hẳn là trên người luôn có pháp bảo nha, nếu không có giấy hướng dẫn sử dụng thì cũng thừa dịp còn một hơi cuối cùng mà mau lẹ nói cách dùng cho tình nhân của mi đi, thế mới làm cho đời chuột của nó từ đó về sau đi lên cao trào, trở thành trong sách sử một con thượng đẳng nhất —— “

Giọng nói của Cẩn Nhiên bỗng im bặt.

Vì ngay lúc đó, anh bỗng dưng nghe thấy bên kia sô pha có tiếng ai đó đang bước đi, liền ngẩn người không biết phản ứng xem đây rốt cuộc là tình huống nào, bỗng cảm thấy kịch bản trong tay bị rút ra —— ngọn đèn chói mắt chiếu qua làm anh bản năng hơi hơi nheo mắt, vì vậy anh chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng rất cao lớn, bao phủ hơn nửa thân hình mình…

Cùng lúc đó, một chất giọng còn tự nhiên từ tính hơn cả giọng Cẩn Nhiên cố gắng đắp nặn – một tiếng nói trầm thấp cực kì dễ nghe vang lên ——

‘Long vương cùng ếch gặp nhau ven biển, sau khi chào, ếch mới hỏi long vương, Đại vương, nơi ngài ở trông thế nào ? —— Cung điện xây bằng trân châu*, lầu khuyết từ vỏ sò, mái hiên khí khái hoa lệ, trụ chống kiên cố cùng lộng lẫy. Long vương hỏi lại một câu, mi thì sao? Nơi mi ở như thế nào? Ếch nói, nơi con ở rêu xanh như thảm, cỏ cao như người, nước suối xanh róc rách. Nói xong, ếch lại hỏi Long vương một câu, Đại vương, ngài lúc vui vẻ sẽ ra sao? Lúc tức giận lại như thế nào? Long vương nói, ta nếu vui, liền ban cam lộ, làm mặt đất thoải mái, để ngũ cốc được mùa; nếu tức giận, thì trước tiên gió lớn, rồi phóng sét, tiện tay thêm chớp, khiến ngàn dặm hoang tàn. Như vậy, mi thì sao? Ếch! Ếch nói, lúc con vui, liền ngắm gió mát trăng thanh, vui vẻ một hồi; khi tức giận, đầu tiên là trừng mắt, rồi lại phình bụng, hết giận thì xẹp bụng, mọi sự chấm dứt.’

“…”

“Câu chuyện của người tu đạo, đại khái là nói, người sống đừng để dây thừng thế tục ràng buộc, nghe theo tiếng gọi chân thành của lòng mình, liền có thể hưởng thụ niềm vui sướng của riêng mình.”

“…”

Giống như là chuột tinh trong kịch bản, ngốc ngốc nằm trên ghế sa lông, an tĩnh nghe người nọ kể ra toàn bộ câu chuyện, sau đó tổng kết ý nghĩa.

Người tóc đen trẻ tuổi nháy mắt mấy cái, một lúc sau mới phản ứng lại là có chỗ nào không đúng —— vội xoay người ngồi xuống, lúc này mới phát hiện người ngồi ở đầu kia sô pha nhìn qua cũng đại khái hai mươi tuổi thôi, tóc đen, lại có được một đôi con ngươi xanh thăm thẳm như kế thừa từ một dòng máu khác, lọn tóc mềm mại rũ xuống, cánh mũi cao thẳng vạch xuống một mảnh bóng đen trên đôi gò má.

Đầu tiên, người này lớn lên rất xinh đẹp, cường điệu một chút, là thể loại xinh đẹp đến mức Cẩn Nhiên – đã từng thấy vô số siêu sao Hollywood – cũng cảm thấy xinh đẹp đến lệ rơi đầy mặt.

Tiếp theo, cậu ta không có mặc quần áo.

Nhưng mà có vẻ như người nọ chẳng hề e lệ với chuyện này, hào phóng phơi ra đám cơ bắp săn chắc xinh đẹp của mình dưới ngọn đèn phòng nghỉ, dưới ánh nhìn chăm chăm của người tóc đen trẻ tuổi, tự nhiên nhét kịch bản trên tay trở về tay anh.

Cẩn Nhiên – đang hóa đá cầm kịch bản – rụt rụt khóe môi, định bụng nói gì đó với vị khốc ca không biết từ đâu chui ra này, không ngờ người này bỗng dưng đứng dậy —— vì thế tầm mắt của Cẩn Nhiên – đang ngồi ở trên ghế salon – cực kì tự nhiên đối diện với thân dưới của người kia.

Cẩn Nhiên: “…”

Lớn lên to như vậy, ngoại trừ mấy cái tượng nam khỏa thân đặt trong bảo tàng Đại Anh ra, đây là lần đầu tiên Cẩn Nhiên gặp được chíp chíp lớn tự mang thánh quang như này —— nó an tĩnh ngủ đông trong bộ lông rậm rạp, hình dạng, độ lớn, tốt đẹp mà dữ tợn.

Tốt đẹp mà dữ tợn.

Tốt đẹp.

Mà dữ tợn.

Đầu lưỡi Cẩn Nhiên chết máy, nháy mắt mấy cái, khóe môi gợi lên một nụ cười cứng ngắc: “… Chào, chào ngài? Xin hỏi, ngài là?”

Lúc này khốc ca đang đứng trước giá áo, đưa lưng về phía người tóc đen trẻ tuổi, tự nhiên không hay biết đối phương đang nhìn cái mông rắn chắc của mình đến nhỏ dãi. Động tác mặc đồ đạo sĩ của cậu ta khựng lại một chút, hơi nghiêng đầu, lông mày chợt nhăn lại, không nhanh không chậm nói: “Khương Xuyên, tới thử vai.”

Cẩn Nhiên: “…”

Khương Xuyên xoay người, chỉ chỉ cái thứu sắp bị vò thành dưa muối trong tay Cẩn Nhiên: “Hình như là cái trên tay anh cầm đó.”

Lời Khương Xuyên vừa dứt, liền nhìn thấy người tóc đen vốn ghé vào ghế salon, đầu tựa lên chỗ dựa lưng, đang mỏi mắt trông mong nhìn mình bỗng “vù” một cái đứng lên, mở cửa, sau đó dập cửa, chạy như điên.

Khương Xuyên: “?”

Mấy phút đồng hồ sau.

Phương dư – vừa cùng đạo diễn nói xong chuyện cuộc đời, địa lý, thơ từ ca phú – mới ra khỏi văn phòng, liền nhìn đến quý ngài cây rụng tiền đang ở cuối hành lang, chạy như điên về hướng mình.

Cuộc tiệt kia cứ như chó thấy chân giò hun khói ấy.

Phương Dư hai tay che ngực: “Anh là trai thẳng.”

“Lăn!” Cẩn Nhiên lập tức chụp được người đại diện, lắc lắc, “Anh đi nói với họ, em diễn! Thù lao dễ nói chuyện, bù tiền cũng diễn!”

Phương Dư: “… Nhìn thấy Khương Xuyên ?”

Cẩn Nhiên gật gật đầu: “Hình mẫu lý tưởng của em.”

Phương Dư: “Ha?”

Cẩn Nhiên mặt không đổi sắc: “‘Cái thứ thô to hoàn toàn tương phản với khuôn mặt xinh đẹp kia‘.”

Phương Dư: “…”

Cẩn Nhiên: “Em muốn quy tắc ngầm cậu ta.”

Phương Dư: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play