Chương 2
Lần này Cẩn Nhiên về thành phố G là để gặp đạo diễn bộ phim tiếp theo.
Phương án sơ lược có rồi, nhân vật còn chưa quyết định, nhưng mà chỉ cần Cẩn Nhiên gật đầu một cái thì bộ phim này sẽ là của anh —— tuy rằng nói như vậy không có gì sai, nhưng Phương Dư vẫn cảm thấy: xuất phát từ sự tôn trọng, bản thân không thể mang một tên còn đang ngái ngủ mơ màng, mắt còn có vết hằn do đeo kính ngủ đến gặp đạo diễn đại đại, cho nên lúc sắp sửa đến nơi, anh tàn nhẫn đẩy cái kẻ đang ngủ đến hôn thiên ám địa kia dậy.
Cẩn Nhiên mơ mơ màng màng hất tay anh ra, lật người đưa lưng về phía Phương Dư: “Gì đây, tốt nhất là chuyện quan trọng, nếu không liền cho anh biết lúc em ngủ không đủ mà bị gọi dậy đáng sợ cỡ nào.”
“Cái vị đại diện số dư tài khoản tháng này sắp cháy sạch cũng rất đáng sợ.” Phương Dư mạnh tay vỗ lên lưng người tóc đen tuổi trẻ nọ, “Cậu dậy cho anh, kịch bản phim tháng trước anh để trên bàn vi tính, dặn rảnh thì đọc rồi cậu đọc chưa? Là cái kịch bản phim tình cảm, cận đại, tiên hiệp ấy.”
“Phim gì cơ?” Cẩn Nhiên hừ một tiếng, “Em giờ là diễn viên lão làng rồi, không diễn mấy thứ hạ giá đó đâu.”
“Cẩn Nhiên.”
“Lại gì nữa?”
“Cậu có muốn chết không hả!!!!!!!!!!!!!!”
Cẩn Nhiên bị rống đến ong tai, bị nước bọt mang mùi socola phun đầy mặt, lúc bấy giờ anh mới kéo bịt mắt xuống, mờ mịt nhìn Phương Du một cái liền đụng phải một ánh mắt nghiêm nghị. Khuôn mặt không đổi sắc của Cẩn Nhiên thoáng run lên một chút, ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại, anh tiếp tục trưng ra khuôn mặt thờ ơ, nói: “Kịch bản nào, anh chưa đưa em, anh nhớ lầm rồi.”
Phương Dư hít sâu một hơi, cố nén ý muốn đập cho thằng trước mặt một trận tơi bời: “Vờ vịt cái gì! Mặt sắp rút thành con rùa rồi, ông hầu hạ mày bảy năm còn lạ gì cái mặt mày nữa…”
Sắc mặt Phương Dư cứ như người bị bệnh tim, Cẩn Nhiên cũng không vờ vịt nổi nữa, thành thật nói: “Chuyện phải kể từ việc lần trước anh đi Châu Âu về mua cho em một hộp cà phê, anh cũng biết em không thích uống cà phê mà, nhưng nghĩ đây là của anh Phương đem tặng nên em không thể nào phí hoài tấm lòng của anh được, hôm đó em pha cho mình một tách cà phê… không khéo là cái bàn của em mới mua, gỗ sưa Hải Nam đắt cực, mà cà phê nóng thế…”
Phương Dư nháy mắt phát điên: “Sau đó cậu lấy kịch bản lót tách rồi cậu làm ngã ly nên tạt hỏng kịch bản chứ gì!!”
Cẩn Nhiên: “Vâng.”
Phương Dư: “Cậu ngu à!! Bao biện nhiều quá vậy!”
Cẩn Nhiên vươn tay vỗ vỗ vai vị đại diện nhà mình: “Kịch bản anh cũng đọc rồi, nói sơ cho em nghe đi.”
Phương Dư lau mặt, thở dài.
Cẩn Nhiên: “Nói đi chứ.”
Phương Dư: “Cho anh một lý do để nhịn không đập mày đi.”
Cẩn Nhiên: “Em là cây rụng tiền.”
Phương Dư: “Nội dung phim kể về một con hamster đực tu luyện thành tinh vào ngày ba mươi tháng chín năm chín trăm bốn chín…”
Cẩn Nhiên: “Ể?”
Phương Dư: “Theo quy định mới của bộ văn hóa, sau khi Thiên triều thành lập, yêu quái không được tu luyện thành tinh.”
Cẩn Nhiên: “Ầy.”
Phương Dư: “Dưới sự dẫn dắt vĩ đại của Đảng, thân làm con hamster cuối cùng khắp nước tu luyện thành tinh, tính nết của con hamster đực này cực kì ôn hòa, không thích giết chóc, thích gần người, vào một chuyến du lịch, nó gặp cô cả nhà họ Trương làm nghề buôn tơ lụa, hai người vừa gặp đã thân, quyết định đi tới hôn nhân.”
Cẩn Nhiên: “Xời, tục thế, không diễn, dẹp.”
Phương Dư nổi điên: “Mịa, anh còn chưa nói xong!”
Cẩn Nhiên nhăn mày, trên khuôn mặt than đáng đấm kia hiếm khi có biểu cảm nghiêm túc: “Tính cách nhân vật này giống hệt tính cách nhân vật chính “Tiếng tháng năm trôi”, gì mà ôn hòa thích gần người, cứ lặp lại loại vai diễn này chỉ làm con đường diễn xuất sau này của em đi vào lối mòn, anh Phương, anh đâu phải lính mới, chắc cũng hiểu đạo lý này.”
Lời Cẩn Nhiên cũng không phải hoàn toàn vô lý, Phương Dư làm đại diện nhiều năm như vậy đương nhiên cũng hiểu, nhưng suy nghĩ một hồi cũng vẫn muốn khuyên bảo chút: “Đây là xu hướng bây giờ, lúc này đang lưu hành loại nhân vật này, cho nên kịch bản gần đây toàn là… gọi là gì nhỉ, ấm nam đấy.”
Cẩn Nhiên: “Anh nói có lý ghê em hết đường cãi á… nhưng vẫn không diễn, đẩy.”
Phương Dư tung đòn sát thủ: “Đạo diễn là Giang Lạc Thành!”
Cẩn Nhiên: “Anh ta thì sao? Bị bệnh nan y? Là vị đạo diễn thân tàn mà chí không tàn, đấu tranh với bệnh tật cố gắng đạo diễn một bộ phim cuối cùng sao?”
“Không phải… mồm miệng cậu sao mà ác vậy.” Phương Dư “phủ phui” hai tiếng, nói: “Trong tiệc lần trước cậu với thầy Giang dính thành một đoàn vỗ vai nhau nói là bộ phim tiếp theo nếu không hợp tác liền nhảy lầu chung, tình nghĩa như thế cậu đã quên rồi?!”
Cẩn Nhiên nghe thế cũng sửng sốt, nhớ ra hình như là có chuyện như vậy, nhẹ nhàng “sax” một tiếng, mặt kinh bỉ: “Gặp dịp thì chơi anh cũng tin.”
“Ai quan tâm mày tin hay không, dù sao bố đây tin!” Phương Dư không để tâm tới bộ mặt xem thường của anh, cũng trào phúng vỗ đùi nói: “Thầy Giang Lạc Thành cũng tin, ảnh không giống lũ oắt con thiếu nghĩa khí các cậu, người ta là tiền bối trong giới! Tiền bối! Tiền bối nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Mày mà đắc tội anh ta thì lần sau đừng có mà đóng phim của anh ta!”
“Tiền bối có thể cùng em nhảy lầu á? Con mẹ nó anh đừng có chụp mũ cho anh ta.” Cẩn Nhiên lau mặt, ném bịt mắt Hoa vương trong tay đi, thở dài như là thỏa hiệp mà nói: “Anh nói tiếp đi, kịch bản này nếu không ghê tởm em thì em sẽ mắt nhắm mắt mở đến diễn một bộ cho có tình cảm.”
Phương Dư vừa thấy con rùa chết tiệt này chịu nhả ra, cũng không kịp phỉ nhổ nữa, vội nói tiếp nội dung kịch bản: “Ngay lúc lập gia đình, gặp phải anh chàng đạo sĩ không có yêu quái để bắt, chàng trai này là độc tôn mấy đời của nhà họ Lâm, xa xa liền thấy được yêu khí tận trời từ nhà họ Trương, mới muốn đến thu yêu, còn coi tiểu thư nhà họ Trương là hồ yêu…”
Cẩn Nhiên: “Xùy.”
Khóe mắt Phương Dư giật giật, sờ sờ ngực không tìm được thuốc trợ tim cấp tốc, đành phải vuốt vuốt ngực thuận hơi, giả vờ không thấy được vẻ mặt trào phúng của tên bên cạnh, nói tiếp: “Tiểu thư nhà họ Trương bị đạo sĩ đâm chết, chuột đực thành tinh thề sẽ vì vợ sắp cưới của mình báo thù, liền đối đầu với đạo sĩ kia. Sau này hai người lại trải qua nhiều chuyện nữa… đây coi như là phim sitcom, cái loại có nhiều câu chuyện nhỏ ấy… sau đó giữa nhiều trắc trở mới từ từ phát triển ra tình nghĩa vượt nghề nghiệp.”
Cẩn Nhiên: “… Cho nên, vợ chưa cưới đâu?”
Phương Dư nghĩ nghĩ, xoay người lấy ra một xấp như là kịch bản, lật qua qua rồi nói: “Chết trong tập 5 rồi.”
Cẩn Nhiên lại “Ặc” một tiếng, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng lắm: “Tổng cộng mấy tập vậy?”
Phương Dư: “Sáu mươi tập.”
Cẩn Nhiên: “…”
Phương Dư tiếp tục từng bước khuyên nhủ: “Đây là xu hướng, giờ đang trend, nên kịch bản bây giờ toàn là cái… gọi là gì ấy nhỉ, bán hủ.”
Cẩn Nhiên: “Thẳng nam như em sao lại diễn cái thứ ghê tởm này chứ.”
Phương Dư: “…”
Cẩn Nhiên quay đầu, giơ tay lên chọt chọt eo vị đại diện nhà mình: “Sao anh không cười?”
Phương Dư: “Cười cái gì?”
Cẩn Nhiên: “Em vừa nói một câu đùa động trời mà.”
Phương Dư: “…”
Cẩn Nhiên nắm lấy cái kịch bản sắp bị Phương Dư bóp nát, nhanh chóng lật lật, đồng thời bất an hỏi: “Hamster tinh cùng tiểu đạo sĩ sau này có hôn nhau không?”
Phương Dư: “… Ngài Viên Cẩn Nhiên.”
Cẩn Nhiên: “Chuyện gì?”
Phương Dư: “Có phải là ngài đang trông mong khó nhịn, muốn làm một tên điên liều chết, để bộ văn hóa phong sát ngài?”
Cẩn Nhiên: “Em đùa một tí thôi mà kích động gì chứ… lại nói , còn chưa hỏi đạo sĩ sẽ do ai thủ vai đâu, nếu mà muốn tìm gì mà Vương Bảo Bảo này, Trương Mộc Lâm này, Trương Quốc Đảo hay Lục Hiểu Minh gì này,… có van vỉ em hôn em cũng không.”
Phương Dư: “Anh không biết, nhưng khẳng định không phải loại này, đã bảo đạo sĩ trẻ mà, mịa nó mấy ví dụ của cậu toàn tuổi cha đạo sĩ luôn ấy, lại nói tiếp, nếu cậu chịu hôn cậu nghĩ mấy vị lão tiền bối kia còn không thèm hôn cậu ấy… lần này hợp tác với cậu hình như là vài người mới mang theo tài chính vào đoàn phim, bên đầu tư có ý để cậu kéo xem có thể kéo nổi một, hai người không. Có một người tên là Khương Xuyên hình như bề ngoài cực kì được, ưm, là người diễn đạo sĩ đấy, không biết chừng hôm nay cậu sẽ gặp được.”
Cẩn Nhiên nghe thấy “Bề ngoài cực kì được” liền sáng mắt, thoáng dịu xuống: “Ồ, thế để xem xem, Khương Xuyên đúng không? Lỡ mà xấu thì đẩy cho em, không diễn… anh cho là thời buổi này ai cũng có thể qua cửa lọc phân của Viên Cẩn Nhiên này à!”
Phương Dư: “Cậu có thôi đi không! Anh cảnh cáo cậu, lát nữa gặp người mới cậu đừng có mà làm bừa…”
Cẩn Nhiên: “Không có việc gì, anh Phương, em nghĩ được lời kịch cho lần đầu gặp rồi, nếu Khương Xuyên xinh đẹp em liền nói với cậu ta: “Khương Xuyên chào cậu, anh là hamster nhà cậu, chít.”
Phương Dư bị anh ghê tởm, rồi nhịn không được mà tìm đường chết, hỏi thêm: “Lỡ đâu Khương Xuyên kia xấu thì sao?”
Cẩn Nhiên: “Thế thì dùng lời kịch gặp mặt cái đ*ỵt gì nữa, quay đầu đi thẳng luôn, thằng nào lôi lại thì đập thằng đó.”
Phương Dư: “… Sao mặt cậu lại dày vậy hả.”
Cẩn Nhiên nhấc chân lên bắt chéo, rung rồi lại rung, nghĩ một lúc rồi nghiêm trang đáp: “Tại nổi tiếng quá, tùy hứng.”