18. 

Nếu không phải tôi bị ảo giác, vậy tôi thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của Tống Trừng Miên. 

Từ tiếng lòng của anh tôi có thể biết rằng, anh ấy cũng thích tôi. 

Nhưng tại sao anh ấy lại từ chối tôi, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu. 

Mỗi lần anh ấy từ chối, tôi lại rất đau lòng. 

Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, tôi không kiên nhẫn nghe máy. 

Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói ồn ào của em họ: “Chị, vài  ngày nữa em sẽ tới, chị nhớ đón em nhé, em đã nói với bác rồi.” 

“Biết rồi.” 

Tôi bực bội cúp máy, ném chai bia rỗng vào trong thùng rác. 

Có lẽ do lâu rồi không uống nên lúc đứng lên có chút chóng mặt. 

Một giây sau tim đập kịch liệt liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mắt trở nên tối sầm lại. 

Như không hề biết cảm giác khi ngã xuống đất, tôi loay hoay lấy chiếc kẹo trong túi ra nhét vào miệng. 

Tôi biết mình bị hạ đường huyết. 

Cho đến khi tiếng tim đập đinh tai nhức óc qua đi, tôi mới chậm rãi đứng dậy. 

Lòng bàn tay bị cát sỏi cào xước, máu đỏ từ từ rỉ ra. 

Tôi không quan tâm, chậm rãi đi bộ về nhà. 

Khi về đến nhà, màn đêm đã buông xuống, từng dãy đèn đường lần lượt được thắp sáng.

19. 

Tống Trừng Miên hiếm khi không nằm trên giường, nửa ngồi dậy nhìn ra cửa.

Sau khi nghe thấy tiếng của tôi lại vội vàng nghiêng đầu. 

Tôi nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Tống Trừng Miên, chợt nhận ra cả ngày hôm nay anh ấy vẫn chưa ăn gì. 

Tôi đỡ trán, xin lỗi anh: “Xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, quên mang cơm tới cho cậu.” 

Tống Trừng Miên trầm mặc không nói. 

Trong không khí yên tĩnh chỉ có tiếng thở của tôi và anh ấy, không hiểu sao lại có chút lạnh lẽo. 

“Tay…của cậu, làm sao vậy?” 

Tống Trừng Miên phá vỡ sự yên tĩnh, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay tôi. 

“Ngã bị thương, không có chuyện gì lớn.”  

Tôi xoay người lảng tránh ánh mắt anh: “Cậu muốn ăn cái gì, tôi làm cho cậu.” 

Tống Trừng Miên không nói gì, tôi cũng không nghe thấy tiếng lòng của anh ấy. 

Sau bữa tối, tôi đi tắm, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Tống Trừng Miên rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì. 

Tôi bắt đầu sấy tóc, đúng lúc này anh ấy lên tiếng: 

“Có phải cậu…bị hạ đường huyết đúng không?” 

“Cậu…cậu lúc trở về…có phải còn uống rượu hay không?” 

“Là…là bởi vì lời của tôi nói sao?” 

Tôi dừng lại, đặt máy sấy sang một bên, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, hy vọng có thể từ đó tìm ra một chút sai sót. 

Một chút sơ hở động tâm với tôi. 

Tôi khẽ thở dài, sau đó bò lên giường ôm anh vào lòng. 

Nếu tiếng lòng không thể kết luận Tống Trừng Miên có yêu tôi hay không, vậy thì dùng sự thật chứng minh đi. 

“Ngày mai chúng ta đi mua quần áo mới đi, sau đó đi xem phim, dạo phố.” 

Tống Trừng Miên kinh hãi nhìn tôi: “Cậu…cậu đồng ý để tôi ra ngoài sao?” 

Tôi cùng anh bốn mắt nhìn nhau, ngón tay tôi khẽ vuốt ve má anh.

“Tất nhiên rồi, nhưng nếu như cậu muốn chạy trốn, lần sau gặp mặt tôi sẽ đánh gãy chân cậu lại.” 

Thanh âm của tôi mềm mại, ai không biết còn tưởng rằng tôi đang thì thầm nói lời yêu.logo

20. 

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thấy lòng bàn tay của mình đã được băng bó. 

Tôi theo bản năng nhìn về phía Tống Trừng Miên đang ngủ bên cạnh. 

Anh ấy dường như cảm nhận được cái nhìn của tôi, lông mi bắt đầu run lên.

 Tôi biết anh ấy không muốn tôi hỏi tại sao lại xử lý vết thương cho tôi. 

Tôi cúi xuống, hôn lên khóe môi Tống Trừng Miên: 

“Mau dậy đi, hôm nay chúng ta ra ngoài.” 

Tôi cởi dây thừng trên cổ tay anh ra, lần đầu tiên cho anh ấy một ngày tự do như vậy. 

Tôi nhìn Tống Trừng Miên ăn mặc chỉnh tề, trong lòng hoảng loạn giống như bị sâu bọ cắn xé, tôi cố gắng không để ý tới, điều chỉnh tâm trạng rồi mới mở miệng:  

“Nếu cậu dám chạy trốn, tôi thật sự sẽ đánh gãy chân cậu đấy.”

 Lời đe dọa là bằng chứng cho sự bất lực của tôi. 

Tôi không biết liệu anh ấy có còn thuộc về tôi sau khi ra khỏi cánh cửa này hay không, hoặc có lẽ đêm nay anh ấy sẽ tống tôi vào đồn cảnh sát. 

Tôi tự hỏi liệu mình có nên mạo hiểm như vậy hay không, nhốt anh lại cả đời thì có làm sao đâu chứ. 

Tiếng lòng của anh giống như con dao hai lưỡi, tôi cảm nhận được sự ngọt ngào, nhưng lại không thể chấp nhận nỗi đau. 

Tôi nắm chặt tay Tống Trừng Miên, đi ra khỏi nhà.

21. 

Ánh sáng chói lóa chiếu lên mặt, tôi theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tống Trừng Miên. 

Anh ấy ngửa đầu nhìn lên trời, không hề tránh né, tôi cảm thấy trong lòng đau nhói. 

“Chúng ta đi thôi, đi mua sắm.” 

Tôi và Tống Trừng Miên đan mười ngón tay vào nhau, dạo bước trong trung tâm thương mại. 

Đây là cảnh tượng mà tôi đã nghĩ ra vô số lần, chúng tôi sẽ ở trong đám người như hàng nghìn các cặp tình nhân khác. 

Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ, tôi sẽ hỏi anh ấy xem tôi mặc bộ quần áo này có đẹp không. 

Anh ấy sẽ quan sát một cách nghiêm túc sau đó trả lời tôi. 

Sau khi Tống Trừng Miên nói ra hai chữ rất đẹp, tôi liền lấy xuống mang đi thanh toán. 

Nhân viên thu ngân đem quần áo đóng gói kỹ đưa cho tôi: “Bạn trai cô đối với cô thật tốt, tôi rất hiếm khi gặp ai nghiêm túc như anh ấy, đại đa số người đều ngồi ở một bên xem điện thoại di động.” 

Tôi nghiêng đầu nhìn Tống Trừng Miên, anh ấy cũng không phản bác. 

Tôi thấp giọng nói mấy lời cảm ơn rồi nhanh chóng kéo anh ấy rời đi. 

Lời nói của nhân viên bán hàng khiến tôi vui như mở cờ trong bụng. Cho đến khi màn đêm buông xuống, báo cho tôi biết mình nên phải đối mặt với cái gì. 

“Chúng ta đi xem phim đi.” 

Tống Trừng Miên không có ý kiến gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play