22.
Bộ phim hôm nay xem là do tôi chọn ngẫu nhiên.
Đến khi ngồi xuống mới biết, thứ tôi chọn là một bộ phim về nghệ thuật.
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra trong phim, mọi sự chú ý đều đặt trên người Tống Trừng Miên.
Ánh sáng của màn hình chiếu rọi lên khuôn mặt anh, khiến anh trở nên lạnh lùng và khó nắm bắt.
Anh ấy giống như một làn sương mù, mặc kệ tôi vươn tay ra thế nào cũng không thể chạm vào được.
Điện thoại rung lên đúng lúc, tôi khẽ thở ra một hơi.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Tôi kìm nén mọi cảm xúc, bình tĩnh nói với Tống Trừng Miên, sau đó đứng dậy rời đi.
Khi bước đến cửa, tôi quay lại nhìn anh, anh ấy vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn.
Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước ra ngoài.
Không biết ngoài trời bắt đầu mưa từ lúc nào, những hạt mưa đập vào cửa kính khiến tôi càng thêm bất an.
Tôi đi tới đi lui, bắt đầu tưởng tượng Tống Trừng Miên đang làm gì bên trong.
Có phải đang cầu cứu người khác hay không hoặc thậm chí gọi cảnh sát chưa.
Mỗi phút mỗi giây đều khiến tôi đau khổ, tôi gục đầu xuống, không còn sức để nói chuyện.
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, tôi mới chậm rãi đứng dậy, bước vào rạp chiếu phim lần nữa.
Mọi người phần lớn đều đã đứng dậy rời đi, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy Tống Trừng Miên vẫn đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Mỗi bước tôi tiến về phía anh đều như đang dẫm lên nhịp tim của mình.
“Phim kết thúc rồi, chúng ta…đi thôi.”
Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy.
Tống Trừng Miên ngồi im, yên lặng nhìn tôi.
【Em ấy gọi cho ai vậy, phim kết thúc rồi mới quay lại, thật tức giận!】
【Tất nhiên nếu em ấy bằng lòng dỗ dành mình, mình sẽ miễn cưỡng tha thứ cho em ấy.】
Tôi lại nghe được tiếng lòng của anh ấy, sau đó nắm lấy ngón tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau:
“Đừng buồn, chúng ta về nhà thôi.”
【Đại khái là vậy đó!】
Đêm nay, tôi đã xác nhận được rằng Tống Trừng Miên cũng yêu tôi.
23.
Buổi tối trở về, tôi nằm nghiêng bên cạnh Tống Trừng Miên, hỏi anh ấy một vấn đề.
Tôi áp tai vào ngực anh ấy, lắng nghe nhịp tim của anh.
“Trừng Miên, cậu có biết tại sao một người lại không thừa nhận mình thích người khác không?”
“Rõ ràng cậu ấy rất thích nhưng luôn từ chối, sự từ chối của cậu ấy khiến tôi rất buồn.”
“Cậu nói xem tại sao, tôi rất muốn biết đáp án.”
Tống Trừng Miên cúi đầu nhìn tôi, từ đầu đến cuối không nói gì.
Tiếng lòng của anh lại truyền vào bên tai tôi:
【Hinh Hinh, sao em ấy lại hỏi như vậy, chẳng lẽ em ấy thích người khác rồi?】
【Không thể nào, không thể được, chẳng lẽ Hinh Hinh chán ghét mình, đã thật sự thích người khác rồi?】
【Mình phải dập tắt ngọn lửa này!】
Sau đó, Tống Trừng Miên lạnh lùng mở miệng: “Người khiến cậu đau lòng…đều không phải người tốt, cho nên đừng thích cậu ta nữa.”
Tôi cười khẽ, nỉ non nói: “Nhưng tôi thật sự rất thích cậu ấy.”
Thích sự vụng về và cái miệng cứng rắn của anh ấy.
Tôi quyết định dùng cách khác, buộc anh ấy phải thừa nhận mình yêu tôi.
24.
Trời vừa lờ mờ sáng, tôi cởi dây thừng cho Tống Trừng Miên.
Tôi ăn mặc chỉnh tề nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, giả vờ thờ ơ mở miệng: “Cậu đi đi.”
Tống Trừng Miên nửa ngồi dậy, chăn trên người chậm rãi rơi xuống, để lộ ra da thịt trắng lạnh.
“Cậu…có ý gì?”
Tôi dựa vào mép giường, tùy ý để gió thổi qua.
“Tôi nói cậu có thể rời đi.”
Tôi dừng lại và nói thêm: “Tất nhiên, nếu cậu muốn có thể gọi cảnh sát, tôi sẽ luôn ở đây, nếu muốn chúng ta làm bạn, cũng có thể.”
“Cậu tự do rồi, đi đi, tôi sẽ không ép buộc cậu nữa.”
Nói xong câu đó, tôi đứng dậy rời đi trước.
Không chú ý đến bất cứ hành vi và vẻ mặt nào của Tống Trừng Miên.
Đến tối khi trở về, Tống Trừng Miên đã rời đi.
Anh ấy mặc bộ quần áo tôi mua cho trước đó.
25.
Ngày hôm sau, tôi còn chưa tỉnh ngủ đã nhận được điện thoại của em họ Ngụy Kiến Sinh.
Nói với tôi nó đã lên xe và đừng quên tới đón đúng giờ.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đón xe tới nhà ga.
Mới hơn mười giờ, Ngụy Kiến Sinh đúng giờ từ trong nhà ga đi ra.
Vừa mới gặp đã ôm tôi thật chặt.
Tôi vỗ nhẹ lưng Ngụy Kiến Sinh, khen em ấy lại cao lên rồi.
Ngụy Kiến Sinh vẫn nói nhiều như hồi nhỏ, lải nhải không ngừng.
Cho đến khi taxi dừng lại trước cửa nhà tôi, tôi mới có cơ hội ngắt lời: “Em còn chưa quen, trước tiên ở tạm nhà chị được không?”
Ngụy Kiến Sinh không phàn nàn, vui vẻ đồng ý.
“Ga giường, chăn mền đều mới, ở đây muốn làm gì thì làm, nhưng không được hút thuốc và thức khuya, nếu không chị sẽ nói cho mẹ em.”
Ngụy Kiến Sinh liên tục gật đầu, cam đoan sẽ không phạm sai lầm.
“Được rồi, tối nay muốn ăn cái gì, chị làm cho em.”
Ngụy Kiến Sinh cười đùa vỗ vai tôi: “Chị, không cần nấu cơm cho em, lần này em nấu cho chị ăn, chị cứ nói chị muốn ăn cái gì đi.”
Tôi nhíu mày, cẩn thận quan sát em họ đứng trước mặt tôi.
Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nó đã cao hơn tôi rất nhiều, không còn là đứa trẻ nghịch ngợm đi theo sau mông tôi nữa.
“Được, vậy nấu cho chị ăn đi, chị nếm thử tay nghề của em.”
“Chị cứ chờ xem!”