1.

Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng lòng của trúc mã.

Tôi không dám tin, một bước dài lao vào phòng ngủ.

Trúc mã Tống Trừng Miên bị tôi trói thành một hình chữ đại ở trên giường, đệm giường màu đen càng tôn lên da thịt trắng nõn của anh, khuôn mặt lạnh lùng như khắc một dòng chữ người sống chớ đến gần.

【Hinh Hinh thật sự đã quay trở lại, thật vui quá.】

【Nhưng mình phải kiềm chế, không thể quá kích động được.】

Tống Trừng Miên khẽ liếc tôi một cái: “Mau…cởi trói…cho tôi.”

Sau đó bắt đầu giãy khỏi sợi dây thừng trên cổ tay.

Tôi cẩn thận quan sát cường độ giãy dụa của anh ấy, quả thật nhẹ hơn bình thường không ít.

【Hinh Hinh làm sao vậy, sao hôm nay em ấy không ngăn cản mình?】

【Có phải em ấy chán mình rồi không?】

Tôi cười khúc khích.

Sau đó đặt ngón tay lên ngực Tống Trừng Miên: “Đừng vùng vẫy nữa, cổ tay sẽ bị thương.”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không.

Tống Trừng Miên hài lòng gật đầu, nhưng miệng vẫn cứng rắn:

“Không…không cần.”

2.

Bữa tối, tôi làm món cánh gà coca mà Tống Trừng Miên thích ăn nhất.

Sau đó cố tình hỏi anh ấy có muốn ăn không.

Tống Trừng Miên đương nhiên là nghiêm túc từ chối, dáng vẻ thà ch đói còn hơn ăn đồ tôi nấu.

Nhưng tiếng lòng lại nói:【Muốn ăn quá, món này chính là Hinh Hinh đặc biệt làm cho mình!】

“Cậu xác định không muốn ăn?” Tôi nhướng mày và hỏi lại.

Tống Trừng Miên vẫn kiên định lắc đầu.

“Được, vậy tôi sẽ đổ vào thùng rác.”

Dứt lời, tôi đứng dậy định rời đi.

Giây tiếp theo, Tống Trừng Miên liền túm lấy ống tay áo của tôi, tôi quay lại.

Anh ấy không được tự nhiên nhìn tôi: “Bỏ đi…thật…thật lãng phí.”

Tôi nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

Anh khẽ thở ra một hơi: “Tôi ăn.”

【Thật là ngon, may mà mình không để Hinh Hinh vứt nó đi.】

Tiếng lòng của Tống Trừng Miên lại truyền đến.

3.

Mặt trời khuất sau mặt trăng, bầu trời bị màn đêm chiếm giữ.

Lại đến lúc bắt Tống Trừng Miên nói yêu tôi.

Tôi nằm bên cạnh, đầu gối lên cánh tay anh ấy.

Liên tiếp ép Tống Trừng Miên nói ba lần — “Anh yêu em.”

Chỉ là đến lần thứ tư, anh ấy sống ch cũng không chịu mở miệng.

Tống Trừng Miên nhắm chặt mắt, hai má đỏ bừng, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội.

Tôi tưởng anh bị hành vi không biết xấu hổ của tôi làm cho tức giận.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

【A a a a, lời thật lòng cứ như vậy mà thốt ra, xấu hổ quá đi mất.】

【Không được, mình phải bình tĩnh, Hinh Hinh thích những chàng trai lạnh lùng.】

【“Anh yêu em” giữ lại, ngày mai lại nói.】

Một giây sau, Tống Trừng Miên mở mắt, ánh mắt trong veo, không hề có tình yêu.

Trước kia tôi đã bị vẻ ngoài của Tống Trừng Miên đánh lừa, cho rằng anh ấy thật sự không có hứng thú với tôi.

Bây giờ nhìn kỹ, tôi có thể thấy những gợn sóng trong mắt anh ấy, đôi bàn tay run rẩy, bộc lộ sự căng thẳng:

“Tôi không…”

Tôi che miệng Tống Trừng Miên lại, chặn những lời hắn chưa nói xong:

“Đừng nói nữa, tôi biết cậu thích tôi.”

4.

Bây giờ đã một giờ sáng rồi.

Nhưng tôi bị tiếng lòng của Tống Trừng Miên làm cho không ngủ được.

【Làm sao Hinh Hinh biết mình thích em ấy? Không lẽ bị lộ rồi?】

【Không! Không! Không! Nhất định là do em ấy đoán mò thôi.】

【Mình phải bình tĩnh, không được hoảng hốt.】

【Hai ngày nữa em ấy sẽ không đuổi mình đi chứ! Làm sao bây giờ?】

【Không được! Mình không muốn đi!】

Tiếng lòng của anh ấy làm cho tôi vừa buồn cười vừa tức giận.

Tôi phải ghé sát vào tai Tống Trừng Miên đang giả vờ ngủ:

“Tôi nói cho cậu biết, cậu có thích tôi hay không cũng không quan trọng, nhưng đừng nghĩ tới việc có thể thoát khỏi tôi.”

Tôi nói xong những lời này, lông mi của Tống Trừng Miên run rẩy.

Một giây sau, tiếng lòng liền ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play