13.
“Xem ra cậu nhất định phải chọc tôi tức giận à.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, túm lấy quần áo Tống Trừng Miên.
Dưới ánh mắt xấu hổ và giận dữ của Tống Trừng Miên, tôi thẳng tay cởi bỏ áo trên người anh, không khí cùng da thịt trần trụi dán vào nhau.
“Nếu cậu còn không ăn, tôi sẽ cởi luôn quần của cậu.”
Tôi giả vờ vươn tay kéo quần, Tống Trừng Miên lập tức lên tiếng: “Tôi ăn, tôi ăn.”
Kế tiếp Tống Trừng Miên ăn vô cùng vui vẻ.
Thậm chí trong lòng còn nhận xét: 【Gà hầm nấm hơn mặn, thịt heo xào ớt thì cay quá.】
Sau khi nghe thấy tiếng lòng của anh ấy, tôi cũng nếm thử một chút.
Đúng là hơi cay thật.
14.
Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ học buổi chiều.
Gần đây quá mệt mỏi, nên tôi quyết định đi ngủ một lát.
Nằm bên cạnh Tống Trừng Miên, mí mắt không tự chủ được nhắm lại.
Tiếng lòng của anh lại truyền đến tai tôi.
【Tại sao em ấy không ôm mình ngủ, có phải vì mình không còn sức hấp dẫn với em ấy nữa không?】
【A a a a a! Không thể nào! Không thể nào!】
Tôi ngừng cười, giơ tay giả vờ lơ đãng ôm lấy anh ấy.
Cơ thể ấm áp của Tống Trừng Miên dán sát vào tôi, nhịp tim của cả hai dường như đã đồng bộ với nhau.
Tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi.
Có lẽ trong đó cũng có tình yêu.
15.
Buổi tối, trên đường về nhà tôi vô tình đi ngang qua cửa hàng quần áo nam, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào.
Chỉ cần nghĩ Tống Trừng Miên mặc cái nào đẹp, tôi đều mua hết.
Sau đó bao lớn bao nhỏ về đến nhà, bảo anh mặc từng cái một cho tôi xem.
Anh ấy lại nhất quyết không muốn thử.
Lời đe dọa của tôi vừa muốn thốt ra, chợt dừng lại: “Cậu không muốn thử thì thôi, đem những thứ này cho người khác vậy, luôn có người cần.”
Nói xong, tôi định đóng gói chúng lại, Tống Trừng Miên lại cầm lấy chiếc túi, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy đột nhiên hắng giọng: “Bộ này nhìn cũng được, tôi mặc thử một chút xem sao.”
Tôi nhún vai, tỏ ý không sao.
Tống Trừng Miên thay quần áo xong đi ra, ánh mắt thấp thỏm nhìn tôi.
Tôi nghe thấy tiếng lòng của anh ấy đang chờ đợi lời khen ngợi của tôi.
Nhưng tôi cố tình im lặng và không nói gì.
Mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, sắc trời hoàn toàn tối. Ánh trăng lạnh lẽo trút xuống, tựa như một dải ngân hà.
Tống Trừng Miên bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn về phía tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, nghiêm túc đọc sách và ngẫm nghĩ về nội dung trong đó.
“Tôi vẫn chưa…đọc…cuốn sách này.”
“Những cuốn sách trên giá cậu có thể tùy tiện đọc.” Tôi trả lời thờ ơ.
Tống Trừng Miên nhìn tôi chằm chằm, có vẻ hơi chán nản.
Cho đến khi tôi tắt đèn bàn, Tống Trừng Miên mới không nhịn được mở miệng:
“Quần áo này cậu còn muốn cho người khác sao?”
Tôi nhếch khóe miệng, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Sao vậy?”
“Đừng đưa nó cho người khác.”
“Hả?” Tôi quay đầu nhìn anh.
Trong phòng tối đen như mực, tôi nhìn anh ấy trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt anh một nửa chìm trong bóng tối, một nửa bị ánh sáng chiếu tới:
“Tôi…tôi rất thích những bộ quần áo đó.”
Tôi cười khúc khích, mắt lấp lánh:
“Cậu mặc vào vô cùng đẹp mắt, tôi sẽ không đưa cho người khác đâu.”
16.
Việc tôi thích làm hàng ngày là trêu chọc Tống Trừng Miên.
Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, tôi sẽ thay quần áo cho anh ấy.
Những lúc như vậy Tống Trừng Miên đều nhắm chặt hai mắt, thậm chí có lúc còn mắng tôi là lưu manh.
Trước khi nghe thấy tiếng lòng của anh, tôi còn cho rằng anh ấy rất chán ghét.
Cho tới bây giờ, tôi mới nhận ra anh đang ngại ngùng.
Hôm nay khi rời giường, tôi vẫn thay quần áo cho anh như thường lệ, Tống Trừng Miên vẫn nhắm chặt hai mắt, cả người bất động.
Tôi nhìn vành tai đỏ ngầu của anh ấy, muốn đánh úp một cái.
Tôi tinh nghịch đến gần Tống Trừng Miên, sau đó kéo ngón tay anh qua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi mở miệng: “Tôi thấy tim mình đập hơi nhanh, cậu sờ một chút xem có phải không?”
Tống Trừng Miên sững sờ tại chỗ, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của tôi.
“Mặt cậu sao lại đỏ thế?” Tôi giả vờ không biết chạm vào má anh, “Sao tai cũng đỏ rồi?”
Đôi mắt Tống Trừng Miên không chớp.
Tôi chậm rãi ghé sát lại, trong hơi thở ngửi được mùi nước giặt quần áo anh thường dùng:
“Cậu thích tôi, đúng không?”
Tôi vốn tường Tống Thừa Miên sẽ thừa nhận, không ngờ anh lại đẩy tôi ra.
“Không có, nếu cậu…thả tôi đi, chúng ta…có lẽ…còn có thể trở thành bạn.”
“Thẩm Hinh, cậu…cậu đừng tự lừa mình dối người nữa.”
17.
Vì lời nói của Tống Trừng Miên mà tôi phải đặc biệt đến bệnh viện một chuyến.
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình có thể nghe thấy tiếng lòng của anh ấy, là do tôi có bệnh.
Là do quá vội vàng muốn Tống Trừng Miên yêu mình, nên sinh ra ảo giác?
Tôi ở bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, thậm chí cả khoa tâm lý cũng vào.
Nhưng tất cả các bác sĩ đều nói tôi không có bệnh.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi không mục đích bước đi trên đường, ma xui quỷ khiến thế nào lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, lại mua vài chai bia cùng với một cái bánh mì.
Ngồi trên chiếc ghế dài, hoàng hôn ửng hồng rơi xuống đường chân trời, kéo cái bóng của tôi thật dài.
Tôi nhét bánh mì và bia vào bụng, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Mới phát hiện mùa xuân đã tới, cây cối đã nhú ra chồi non, trái đất sẽ sớm được phục hồi.
Tôi nhớ Tống Trừng Miên thích nhất là mùa xuân.
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó anh nói với tôi những lời này, trong đôi mắt tựa như cất giấu cả tinh hà, tỏa sáng rực rỡ:
“Tôi thích mùa xuân, không chỉ…không chỉ vì gió xuân dễ chịu, mà quan trọng hơn là…quan trọng hơn là khi mùa xuân đến, sinh nhật của cậu cũng sắp đến rồi.”