9.
Đến khi lên cấp ba, số người cười nhạo về tật nói lắp của Tống Trừng Miên giảm đi không ít.
Bởi vì bất kể là ngoại hình hay tính cách của anh, đều làm cho người ta không thể chê vào đâu được.
Vì thế càng ngày càng có nhiều người cố gắng tiếp cận Tống Trừng Miên.
Mặc dù tôi muốn độc chiếm anh ấy, nhưng lại không thể đốt cháy hết tất cả mọi người.
Cho nên tôi bắt đầu cố gắng kết bạn với người khác, đây cũng là trận đánh nhau đầu tiên của tôi.
Bọn họ hỏi tôi có thích Tống Trừng Miên hay không, tôi trầm mặc không nói gì, mọi người lại vui vẻ cười ra tiếng.
“Không phải là thật chứ, cậu thật sự thích tên nói lắp kia, mặc dù cậu ta không tệ, học tập cũng rất tốt, nhưng nói chuyện với cậu ta cũng quá vất vả.”
Tiếng cười của cậu ta đột ngột dừng lại. Tầm mắt hướng về phía sau lưng tôi, tôi quay lại, nhìn thấy Tống Trừng Miên.
Không biết anh ấy có nghe thấy hay không, chỉ cảm thấy sắc mặt anh ấy có chút tái nhợt hơn bình thường.
Tôi quay lại, trực tiếp đấm thẳng vào mặt người kia:
“Hôm nay tôi sẽ đánh cho cậu thành nói lắp, để xem giao tiếp có tốn sức hay không.”
10.
Tôi không nhớ rõ mình thích Tống Trừng Miên từ khi nào.
Chỉ biết rằng khi nhận ra được tình cảm, tôi đã mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra được.
Rất nhiều lúc tôi cảm thấy Tống Trừng Miên cũng thích tôi.
Ví dụ như khi tôi ốm, anh ấy sẽ chăm sóc tôi, bất cứ điều gì tôi thuận miệng nói ra đều được anh ấy ghi tạc trong lòng.
Thậm chí một tháng trước khi sinh nhật tôi, anh còn đến trung tâm thương mại làm một công việc đóng giả chú gấu trúc chỉ vì để dành tiền mua món quà mà tôi thích.
Khi tôi biết có người thích mình, Tống Trừng Miên liền liệt kê cho tôi những khuyết điểm của chàng trai đó.
Còn khuyên tôi đừng để bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài và hành vi của họ.
Tôi cảm thấy anh ấy cũng thích tôi, cho nên vào mùa đông đầu tiên ở trường đại học, tôi đã tỏ tình với anh ấy.
Tôi đứng trước mặt anh, cầm trên tay bông hồng đỏ tinh tế, nghiêm túc bày tỏ tình yêu của mình.
Tống Trừng Miên rơi vào trạng thái trầm mặc ít khi thấy, rồi từ chối lời tỏ tình của tôi.
Anh ấy nói: “Thật xin lỗi! Thẩm Hinh, tôi không thể…không thể nhận...lời tỏ tình của cậu.”
Tôi liên tục hỏi lý do.
Tống Trừng Miên chỉ nói, chúng ta quá quen thuộc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới rằng đây cũng là một lý do để từ chối.
Kể từ hôm đó, anh ấy bắt đầu tránh mặt tôi.
Suốt một kỳ nghỉ đông tôi không gặp được Tống Trừng Miên, tin nhắn tôi gửi anh cũng không trả lời.
Sự chênh lệch lớn khiến tôi không thể chấp nhận được.
Một đêm nào đó, tôi đi tới trước cửa nhà Tống Trừng Miên, cầu xin anh ấy để ý đến tôi.
Anh chậm rãi đi xuống lầu, nói với tôi một câu:
“Nếu cậu muốn, chúng ta…chúng ta vẫn có thể là bạn.”
Trong màn đêm yên tĩnh, tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng thuộc về Tống Trừng Miên, một ý niệm lớn mật và đen tối bắt đầu nảy sinh.
11.
Ngày Tống Trừng Miên trở lại trường học, tôi đã bắt cóc anh ấy.
Sau đó làm thủ tục tạm nghỉ học cho anh, đưa anh ấy tới căn phòng mà tôi đã thuê, nhìn anh ấy nằm trên chiếc giường lớn màu đen, giống như một kho báu khó tìm.
Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc Tống Trừng Miên từ từ mở mắt, đôi mắt ngây thơ, giống như đứa trẻ bị lạc đường.
Khi ánh mắt chạm đến tôi, liền biến thành sửng sốt, ngón tay vươn về phía tôi, mới phát hiện ra tình trạng hiện tại của mình:
“Cậu…cậu muốn nhốt tôi lại sao?”
Tống Trừng Miên run rẩy mở miệng.
Câu này thỏa mãn rất nhiều ham muốn chiếm hữu của tôi, tôi duỗi ngón tay, nâng cằm anh lên:
“Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể đưa cậu ra ngoài đi dạo.”
Con ngươi màu đen của Tống Trừng Miên phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo của tôi, anh ấy chỉ gật đầu, nói đã hiểu.
Lúc đầu, Tống Trừng Miên chống cự khá quyết liệt, luôn muốn giãy dụa để trốn đi.
Mà tôi thì lại không ngại phiền toái nhìn chằm chằm người thuộc về mình ở trên giường.
Loại cảm giác thành tựu quen thuộc này lại xuất hiện, làm cho tôi thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chỉ là mỗi đêm nằm bên cạnh Tống Trừng Miên, mượn ánh trăng ngắm nhìn khuôn mặt anh, trong tiềm thức tôi luôn nghĩ, nếu anh ấy cũng thích mình thì thật tốt.
12.
Chuông tan học vang lên.
Những suy nghĩ bay đi tìm lại tôi.
Tôi đứng dậy, quyết định hôm nay sẽ về nhà sớm.
Nhanh chóng đóng gói hai món Tống Trừng Miên thích ăn, sau đó chạy về nhà.
Cánh cửa mở ra bằng dấu vân tay của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy thấp thỏm.
Tống Trừng Miên vẫn nằm trên chiếc giường lớn, không khác gì lúc tôi đi.
Nghe thấy tiếng động, anh nhìn về phía tôi:
“Cậu…cậu khi nào…cho tôi trở lại trường?”
Tôi ngồi bên cửa sổ chậm rãi mở hộp đồ ăn: “Chờ khi nào cậu thích tôi.”
Tống Trừng Miên ngạc nhiên nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy.
“Đói rồi đúng không, tôi đút cơm cho cậu.”
Tôi đưa thìa đến bên môi Tống Trừng Miên, anh nhắm mắt, sống chết không mở miệng.
Tôi buông thìa: “Tống Trừng Miên, há miệng, đừng làm tôi tức giận.”
Anh trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn cự tuyệt.
Tôi nhìn chằm chằm anh, tôi luôn không thể nhẫn nại việc anh ấy từ chối ăn cơm.
Đúng lúc này, tôi nghe được tiếng lòng của anh ấy.
【Tại sao em ấy vẫn chưa cởi quần áo của mình, hình phạt tại sao lại đến chậm như vậy.】
【Không thể chờ đợi được nữa, chẳng lẽ hôm nay từ chối như vậy vẫn không đủ?】
Tôi quả thực bị Tống Trừng Miên chọc đến tức cười.
Thì ra anh ấy thích loại kịch bản cưỡng ép này.