5.

Buổi sáng, tôi bị Tống Trừng Miên đánh thức.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, nghe thấy anh nói: “Sáng nay…cậu có tiết, đừng…đến muộn.”

Tôi hoảng loạn bật dậy rửa mặt thay quần áo.

Thu dọn xong, tôi chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi đến cửa thì ngừng lại.

【Hôm nay không hôn chào buổi sáng sao?】

【Buồn thật đấy, lại không thể nói ra miệng.】

Tôi thở ra một hơi, mỉm cười đi về phía Tống Trừng Miên.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất chưa kịp thu lại của anh ấy.

Tôi cúi người, trước ánh mắt kinh ngạc của anh đặt xuống một nụ hôn.

“Tôi ra ngoài, đừng quá nhớ tôi nhé.”

“Tôi…tôi mới không thèm…nhớ cậu.”

Tống Trừng Miên nghiêng đầu, miệng so với người còn cứng hơn.

6.

Tôi đã cài đặt hệ thống giám sát ở các phòng trong nhà.

Nhưng rất hiếm khi theo dõi Tống Trừng Miên.

Chủ yếu là do tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt giận dữ của anh, còn có vẻ mặt đau đớn khi anh ấy vùng vẫy khỏi dây thừng.

Nhưng hôm nay tôi muốn xem.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật nảy mình.

Trên màn hình giám sát, tôi vừa rời đi không lâu, Tống Trừng Miên vô cùng thuần thục cởi bỏ dây thừng trên cổ tay.

Sau đó bước vào phòng tắm và đi ra với chiếc áo choàng tắm trên người.

Những giọt nước dọc theo sợi tóc của anh nhỏ xuống, anh rất tự nhiên tìm thấy máy sấy rồi sấy khô tóc.

Xong việc lại đi quanh phòng, bắt đầu giãn cơ. Không lâu sau nhìn thoáng qua đồng hồ, một lần nữa trở lại giường, buộc lại dây thừng.

Bởi vì anh ấy biết, buổi trưa tôi sẽ đem cơm đến cho anh ấy.

Cuối cùng tôi đã nhận ra mình mới là con hề.

7. 

Tôi và Tống Trừng Miên biết nhau từ khi còn nhỏ.

Anh ấy một đầu tóc vàng khô, đứng giữa đám người nhìn đặc biệt nổi bật. 

Khi giáo viên mẫu giáo bảo anh ấy tự giới thiệu, bộ dạng lắp bắp của anh trở thành trò cười của cả lớp. 

Tôi cũng cười. 

Không có ý cười nhạo, chỉ là cảm thấy thú vị. 

Sau đó, tôi bắt đầu theo bản năng chú ý đến anh ấy, luôn muốn nhìn xem anh ấy đang làm gì. 

Một ngày nào đó sau giờ học, tôi thấy một đám trẻ vây quanh anh, ép anh nói chuyện, thậm chí còn bắt chước tật nói lắp của anh. 

Tống Trừng Miên bất lực đứng ở nơi đó, nước mắt như sắp sửa trào ra. 

Tôi với biệt danh “Tiểu Tráng” lập tức lao tới, cứu được Tống Trừng Miên ra. 

Anh ấy cẩn thận nói lời cảm ơn với tôi, còn nói ngày mai sẽ mời tôi ăn kẹo. 

Khi còn nhỏ, đó là lần đầu tiên có được cảm giác thành tựu, hiểu ra cảm giác công chúa cứu hoàng tử.

8.

Tôi bảo vệ Tống Trừng Miên từ nhà trẻ cho tới cấp hai. 

Vô tình đã đem anh trở thành vật sở hữu của riêng mình.

Tôi không thích nhìn thấy bất cứ ai nói chuyện với anh, lại càng ghét việc Tống Trừng Miên nói chuyện với người khác.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi có người tìm tới anh để hỏi bài, tôi trực tiếp đoạt lấy bài thi của người nọ, giơ bật lửa đốt cháy bài thi dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

Tôi không nhìn vẻ mặt mím chặt môi của Tống Trừng Miên, sợ ánh mắt giận dữ hoặc tiêu cực anh dành cho tôi.

Ngay sau khi đốt bài thi, tôi bị gọi lên văn phòng, bị phạt viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ.

Tôi ở lại văn phòng viết bản kiểm điểm đến sáu giờ tối mới xong, lúc đi ra phát hiện Tống Trừng Miên vẫn ở lại đợi tôi.

Tôi tránh ánh mắt của anh ấy, mở miệng trước: “Nếu muốn hỏi tôi tại sao lại đốt bài thi thì tôi không muốn trả lời.”

Tống Trừng Miên đột nhiên nở nụ cười:

“Tôi…tôi chỉ muốn hỏi cậu…lấy đâu ra…bật lửa.” 

Tôi dừng bước, túi áo bỗng trở nên nặng trĩu. 

“Cậu không phải hút…hút thuốc đấy chứ?” 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, sự tự tin để nói dối lập tức biến mất. 

Hộp thuốc lá kia cuối cùng bị Tống Trừng Miên ném vào thùng rác, còn bắt tôi thề sẽ không bao giờ hút thuốc nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play