Văn thị đi rất chậm, nhìn về phía bà lão tóc đã hơi bạc trắng đi sau cùng trong đám người Văn gia.

Đó chính là di nương của Văn thị, Quế di nương, hiện nay đã ngoài năm mươi tuổi.

Khi Văn thị vào cung làm phi tần hoàng hậu, người Văn gia đối xử với Quế di nương rất tốt.

Hiện tại Văn thị bị lưu đày, người Văn gua có chút tức giận không thể trút lên người Văn thị một cách công khai, nên tất nhiên sẽ trút lên người Quế di nương.

Văn thị đau lòng không chịu được, đây cũng là nguyên do khiến bà ấy một đường nhẫn nhịn, nguyện ý nhường nhịn người Văn gia.

Đi ra khỏi nha môn, Hứa Thấm Ngọc cũng không nhịn được quay đầu nhìn Quế di nương.

Nàng cũng biết Văn thị lo lắng cho Quế di nương nhưng Quế di nương không muốn rời khỏi Văn gia, trước kia khi Văn thị vào cung làm đến tứ phi, Văn lão thái gia đã nâng Quế di nương lên thân phận bình thê, cũng trả lại thân khế cho Quế di nương, đã sớm không còn là nô tịch, là thân phận lương gia tử, chỉ là bình thê rốt cuộc không tính là thê, kỳ thực vẫn chỉ là thiếp, nhưng cũng chiếm một chữ thê, có thể ly hôn hòa ly.

Chỉ cần Quế di nương nguyện ý, hòa ly với Văn lão gia tử, Văn thị cũng nguyện ý phụng dưỡng mẫu thân của mình nhưng Quế di nương lại là người nhu nhược, không dám trở mặt với người Văn gia. Điều này hẳn cũng có liên quan đến việc Quế di nương là nha hoàn bên cạnh Văn lão thái thái, làm nha hoàn cả đời, từ đầu đến cuối bị lão thái thái áp chế, không thể nảy sinh tâm tư phản kháng.

Nhưng sau này đều ở Nhiêu Châu, ắt sẽ có biện pháp.

Hứa Thấm Ngọc cũng không muốn nhìn thấy Quế di nương cứ bị giày vò mãi.

Sau khi rời khỏi nha môn, mắt Văn thị vẫn luôn đỏ hoe, vừa lo lắng cho di nương vừa lo lắng cho nhi tử.

Mấy người ôm hai hài tử, rất nhanh đã tìm được một khách điếm.

Bọn họ cũng không dám tìm khách điếm quá tệ, trên người còn chín mươi lượng bạc, sợ bị trộm để mắt, khách điếm quá tốt cũng không ở nổi, liền tìm một khách điếm trung bình, xin một phòng thông lớn mất một trăm văn tiền, miễn cưỡng đủ chen chúc sáu người bọn họ.

Tìm được chỗ ở, Bùi Nguy Huyền đã bất tỉnh nhân sự, Văn thị nước mắt rơi lã chã.

Dặn dò Ninh tỷ nhi trông chừng hai hài tử, Hứa Thấm Ngọc cùng Văn thị ra ngoài tìm lang trung.

Lang trung cũng dễ tìm, gần đó có một y quán, lang trung đến bắt mạch cho Bùi Nguy Huyền, bắt mạch bắt mạch, biểu cảm của lão lang trung trở nên nghiêm trọng: "Quả thật là sốt, chắc là do dầm mưa trúng gió dẫn đến nhưng nhưng..."

Nhưng mặc dù là sốt nhưng cũng có những triệu chứng khác, thậm chí còn thỉnh thoảng bắt không được mạch của bệnh nhân, cứ cảm thấy thân thể này hẳn đã chết nhưng đúng là vẫn còn sống.

Đợi đến khi lang trung nói ra tình hình này, nước mắt Văn thị cũng rơi theo.

Lang trung còn nói: "Thân thể của lệnh lang không chịu được tiếp tục giày vò nữa, những triệu chứng khác lão phu thật sự không đoán ra được, có chút giống trúng độc nhưng lão phu đối với mặt trái này của độc không hiểu rõ lắm, chỉ có thể trước tiên kê một ít thuốc hạ sốt, trước tiên hạ nhiệt độ cao xuống rồi nói sau, nếu phu nhân lo lắng, có thể tìm lang trung khác xem thử."

Văn thị ngây người.

Hứa Thấm Ngọc cũng ngẩn ra, không ngờ bệnh tình của phu quân tiện nghi này lại nghiêm trọng như vậy, trên người thế mà còn có độc, một đường đều là hắn ôm ẵm hai hài tử, còn tưởng rằng chỉ là thân thể hắn yếu ớt.

Nhưng phu quân tiện nghi là trước kia đã trúng độc hay là trên đường lưu đày?

Suy nghĩ một lát, Hứa Thấm Ngọc cũng suy nghĩ thấu đáo một chút, phu quân tiện nghi tôn quý là tứ hoàng tử, là đệ ruột của đại hoàng tử, lại là nhi tử do hoàng hậu sinh ra, chỉ sợ đã bị người hạ độc trong cung từ sớm, nàng biết trong lịch sử những hoàng tử tranh đấu vì ngôi vị khủng bố đến mức nào, cũng có thể giải thích được vì sao tân đế dám thả hắn rời đi.

Lại nhìn Văn thị như vậy, dường như còn không biết chuyện nhi tử trúng độc, bà ấy cũng thật sự ngây thơ, rốt cuộc là làm sao sống sót trong cung, còn ngồi lên vị trí hoàng hậu, thật sự là vận khí tốt.

Văn thị đau lòng muốn chết, lang trung kê đơn thuốc cũng là Hứa Thấm Ngọc trả tiền rồi đi theo lấy thuốc.

Thuốc hạ sốt không đắt, Hứa Thấm Ngọc trở về mượn khách điếm một cái lò nhỏ và một cái bình gốm để sắc thuốc.

Trên đường trở về, nàng còn tiện thể mua một ít đồ ăn và mấy bộ trung y cùng đồ mùa đông, đều ước lượng theo chiều cao và vóc dáng của sáu người bọn họ, trên đường lưu đày hơn một tháng cả nhà sáu người đều không tắm rửa, trên người vừa chua vừa hôi, chưởng quầy khách điếm cho bọn họ đến ở cũng coi như là người tốt rồi.

Sau khi trở về, Văn thị đi sắc thuốc ở phía sau bếp, Hứa Thấm Ngọc thì xin khách điếm nước nóng tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, thay trung y và đông y, cả người đều thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Y phục nàng mua đều là vì rẻ và thoải mái, không quan tâm đến kiểu dáng, màu sắc cũng rất già dặn, mặc vào có chút xấu xí.

Nàng tắm xong lại gọi nước nóng để Ninh tỷ nhi tắm rửa, hai người đều tắm xong thì tắm cho hai hài tử.

Đợi đến khi toàn thân sạch sẽ thoải mái, nàng mới lấy bánh bao thịt mua về chia cho mọi người ăn.

Bánh bao thịt hai văn tiền một cái, mùi vị bình thường.

Hai hài tử ăn xong liền ngủ, Hứa Thấm Ngọc đến sau bếp thay Văn thị tiếp tục sắc thuốc, để Văn thị về phòng tắm rửa ăn đồ ăn.

Văn thị trở về phòng tắm rửa, Hứa Thấm Ngọc ở lại tiểu sảnh tiếp tục sắc thuốc, sắc xong thuốc nàng đổ nước thuốc ra, cất bã thuốc cẩn thận, lang trung nói bã thuốc có thể sắc ba lần, còn phải giữ lại để ngày mai tiếp tục sắc.

Trở về phòng, Hứa Thấm Ngọc phát hiện Văn thị miễn cưỡng ăn một cái bánh bao rồi lại canh giữ bên cạnh Bùi Nguy Huyền, lo lắng bất an, hốc mắt còn đỏ hoe.

Hứa Thấm Ngọc cũng không tiện khuyên nhủ gì, bưng bát thuốc qua, để Văn thị đút thuốc cho Bùi Nguy Huyền.

Còn nàng thì đi mua ít rượu mạnh của chưởng quầy khách điếm, tối nay nếu cơn sốt cao của phu quân tiện nghi vẫn không hạ, thì phải dùng rượu mạnh pha loãng lau người cho hắn, như vậy có thể hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.

Mua rượu mạnh về, Hứa Thấm Ngọc dặn dò Văn thị cách dùng, Văn thị gật đầu.

Hứa Thấm Ngọc theo Văn thị trông chừng một lát, phát hiện Bùi Nguy Huyền nằm đó không nhúc nhích, dường như ngay cả hơi thở cũng không có, luôn không nhịn được có chút lo lắng, muốn đưa tay thăm dò hơi thở của hắn. Nhưng Văn thị ở đó, Hứa Thấm Ngọc cũng không dám đưa tay ra thăm dò, ngồi cùng Văn thị một lát, nghĩ đến ngày mai còn phải ra ngoài, liền nói một tiếng với Văn thị rồi đi ngủ.

Hiếm khi được ngủ một giấc ngon, hôm sau tỉnh lại đã là giờ Thìn, bên ngoài có tiếng rơi lộp độp, Hứa Thấm Ngọc rời giường mặc áo đông, đi đến bên cửa sổ mở hé một khe nhìn ra ngoài thì ra là tuyết rơi, là hạt tuyết, rơi lộp độp vào cửa sổ, gió lạnh lập tức thổi vào, nàng vội vàng đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn lại, Bùi Gia Ninh đang dẫn theo Phượng ca nhi và Nguyên tỷ nhi canh giữ ở đầu giường của phu quân tiện nghi, Văn thị canh giữ cả đêm, lúc này hẳn là đã ngủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play