Vừa vào đông, vùng đất Tây Nam không thấy chút tuyết rơi nào, thời tiết lại càng âm u hơn lúc tuyết rơi, không khí lạnh lẽo, mấy ngày nay lại luôn mưa phùn lất phất, núi hoang rừng vắng, thêm cả mưa phùn, không có chút hơi người nào, tựa như chốn quỷ vực hoang vu vậy.
Hứa Thấm Ngọc khoác áo tơi, run rẩy co ro dưới một cây tùng cao, cành lá sum suê của cây tùng giúp nàng che chắn được phần lớn mưa gió.
Dù vậy, người cũng ướt đôi chút, vừa ướt vừa lạnh, nàng không nhịn được ôm chặt lấy mình, đến giờ nàng vẫn còn hơi choáng váng, nàng không ngờ mình vừa mới giành được chức vô địch đầu bếp thế giới, lúc về khách sạn ngủ gật trên xe, sau đó chỉ cảm thấy đau đớn trên người như thể đã xảy ra tai nạn xe, mở mắt ra thì đã đến triều đại cổ xưa này.
Nàng xuyên đến triều đại này đã là ba ngày trước, nơi này thậm chí không thuộc bất kỳ triều đại lịch sử nào mà nàng biết.
Cơ thể này cùng tên cùng họ với nàng, đều là Hứa Thấm Ngọc, nhưng nàng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị người ta bỏ trước cửa cô nhi viện, còn thân thể này lại là nhị cô nương con vợ cả của phủ Đức Xương Hầu.
Hầu phủ ở thời này là thế gia, thân là đích nữ của thế gia vốn phải sống rất tốt nhưng nàng lại ốm yếu trên đường lưu đày.
Nói đến nguyên nhân thân thể này bị lưu đày, cũng thật là kỳ lạ.
Thân thể này tuy là đích nữ của nhị phòng đích xuất phủ Đức Xương Hầu nhưng cha nàng trên có ca ca, dưới có đệ đệ muội muội, người không được sủng ái nhất chính là lão cha ở giữa của nàng, gia gia nãi nãi luôn trợ cấp cho đại phòng và tam phòng, cha nàng là nhị phòng là một viên quan nhỏ thất phẩm, tiền lương bốn lượng bạc một tháng, của hồi môn của mẹ cũng không nhiều, vì vậy ngoài ăn uống, những thứ mặc trên người của thân thể này đều không bằng đại phòng và tam phòng, ngay cả ăn uống cũng chỉ đủ no bụng mà thôi.
Phủ Đức Xương Hầu còn có một đại cô và một tam cô nương, đại cô nương đã xuất giá, tam cô nương Hứa Thấm Tuệ đã đính hôn với Tứ hoàng tử, nhưng khi tỉnh dậy, người đính hôn với Tứ hoàng tử lại thành nhị cô nương, cũng là thân thể này.
Bởi vì Tứ hoàng tử sắp bị lưu đày.
Đại hoàng tử là huynh đệ đồng mẫu với tứ hoàng tử, lại thua trong cuộc tranh đoạt đế vị với nhị hoàng tử do quý phi sinh ra, vậy nên đại hoàng tử bị buộc tội đầu độc tiên đế để cướp ngôi, trực tiếp bị phán xử tử, còn tứ hoàng tử là một kẻ ốm yếu, thất hoàng tử do hoàng hậu sinh ra cũng là một người câm, lục công chúa thì là nữ nhi, tất cả đều không có sức đe dọa, tân hoàng tỏ vẻ nhân từ, toàn bộ những người cùng phe với hoàng hậu đều bị phán lưu đày, ngay cả nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cũng bị liên lụy, tất cả đều bị bãi quan lưu đày đến Tây Nam.
Tứ hoàng tử sắp bị lưu đày, phủ Đức Xương Hầu đương nhiên không nỡ để tam cô nương Hứa Thấm Tuệ mà bọn họ cưng chiều từ nhỏ lại gả cho tứ hoàng tử.
Không biết là người nào trong Hầu phủ ra sức phía sau, hay là tam cô nương Hứa Thấm Tuệ dùng cách khác, chỉ qua một đêm, vị hôn thê của tứ hoàng tử sắp bị lưu đày, không hiểu sao lại bị một chiếu thư biến thành thân thể này.
Trước khi những người cùng phe với hoàng hậu bị lưu đày, tân hoàng còn phong vương cho tứ hoàng tử, phong hiệu là Thụ.
Thụ vương, Thụ đồng âm với thứ, có nghĩa là thứ dân, Thụ tử còn có nghĩa là người hầu.
Phong hiệu mà tân hoàng ban cho tứ hoàng tử rõ ràng là có ý sỉ nhục.
Phủ Đức Xương Hầu lo sợ bị người ngoài đàm tiếu, nói bọn họ vong ân phụ nghĩa, bởi vì Thụ Vương sắp bị lưu đày nên giải trừ hôn ước với Thụ Vương, sợ bị người ta bàn ra tán vào liên lụy đến thanh danh Hầu phủ, cho nên vào đêm trước ngày hoàng hậu bị lưu đày, một thân áo cưới, một chiếc kiệu nhỏ, đưa nguyên thân đến phủ Thụ Vương.
Ngày hôm sau, nguyên thân theo hoàng hậu bị lưu đày đến Tây Nam.
Tính tình nguyên thân cũng có phần nhu nhược, căn bản không dám phản kháng, thêm vào đó vốn có người trong lòng, đã chuẩn bị bàn chuyện cưới xin nhưng lại bị một chiếu chỉ gả cho người mình không thích, còn phải chịu cảnh lưu đày, suốt dọc đường u sầu chán nản, đi được một tháng thì ngã bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh, có lẽ vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, nàng cũng gặp tai nạn xe cộ mà chết, thế là trở thành nguyên thân.
Mấy ngày trước mặc dù nàng kinh ngạc vì mình xuyên không, nhưng bởi vì vẫn luôn ốm đau, cả người không lúc nào tỉnh táo, cho nên chẳng màng đến điều gì, chỉ có thể theo bản năng cơ thể nghỉ ngơi nhiều để giữ mạng sống.
Mấy ngày nay vất vả lắm mới tỉnh táo một chút, lại phải lên đường, tất nhiên vẫn trong trạng thái mờ mịt.
Hứa Thấm Ngọc nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng cũng cảm thấy nặng trĩu.
Hoàn cảnh như vậy, thân phận như vậy, muốn sống sót thật không dễ dàng.
"Ngọc nương, uống chút nước đi."
Bên cạnh đột nhiên có một nữ nhân gầy gò, mặt đầy những vết nứt nẻ vì lạnh cóng, nữ nhân mặc một chiếc áo dài cũ nát, cũng khoác áo tơi nhưng đã ướt sũng, dáng vẻ chật vật, trong lòng còn ôm một bình nước, đang nhìn Hứa Thấm Ngọc.
Nữ nhân này chính là mẹ chồng của nguyên thân, hoàng hậu nương nương trước kia, bây giờ là thái phi nương nương bị lưu đày - Văn thị.
Tất nhiên, từ lúc bị lưu đày, cho dù là Thụ Vương mới được phong hay thái phi thì cũng chỉ là tội thần thứ dân.
Hứa Thấm Ngọc liếc nhìn Văn thị, liếm đôi môi khô khốc, nàng vừa đói vừa khát, tình trạng cơ thể không tốt, không dám uống nước bẩn, uống vào sợ bị tiêu chảy, trong tình trạng này mà bị tiêu chảy thì dễ mất mạng.