Năm lá vàng này cũng chỉ khoảng năm mươi lượng bạc, hẳn là toàn bộ gia sản của cha nương nguyên thân, cha nguyên thân một tháng chủ được bốn lượng bạc, nương là tiểu thư nhà nghèo, của hồi môn không nhiều, cũng không có cửa hàng nào làm của hồi môn. Mặc dù những khoản tiền chung và ăn uống khác đều dùng sổ sách công của phủ, nương mỗi tháng cũng có hai lượng bạc theo quy định nhưng những khoản cần dùng tiền riêng lại rất nhiều, nên không thể giữ được tiền.
Đổi năm lá vàng thành năm mươi lượng bạc, cầm cố trang sức của Văn thị được một trăm lượng, đây cũng là toàn bộ gia sản của họ.
Khi Hứa Thấm Ngọc và Văn thị cầm một bọc bạc lớn trở về nha môn cũng không sợ, bởi vì thành Nhiêu Châu có quân doanh đóng quân, thường xuyên có thể thấy binh lính tuần tra, an ninh cũng không tệ.
Rất nhanh, hai người trở về nha môn, mấy người Trần phó uý cũng đã giao trọng phạm cho nha môn rồi rời đi.
Bọn trọng phạm này đến lúc đó sẽ do nha môn đưa đến mỏ than.
Bùi Nguy Huyền và Bùi Gia Ninh vẫn đang chờ trong nha môn, hai hài tử nằm ngủ trên vai Bùi Nguy Huyền, nhìn kỹ, sắc mặt Bùi Nguy Huyền dường như còn ửng hồng, Hứa Thấm Ngọc cảm thấy có chút không ổn, đi tới sờ trán hắn, quả nhiên nóng bỏng, hắn thế mà lại phát sốt, chẳng trách sáng sớm đã thấy mặt hắn đỏ ửng, còn tưởng rằng mấy ngày nay ăn uống tốt hơn nên sắc mặt tốt hơn.
"Tứ ca, huynh bị ốm rồi." Hứa Thấm Ngọc lo lắng nói.
Vừa rồi sờ trán hắn nóng bỏng, cảm thấy chắc phải bốn mươi độ, hắn thế mà còn ôm hai hài tử đi một đường.
"Không sao." Bùi Nguy Huyền hơi nhấc mí mắt, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ ửng.
Giọng nói của hắn cực kỳ dễ nghe, như tiếng ngọc thạch, chỉ vì bị ốm nên hơi khàn khàn.
Một đường này, nếu không cần thiết, hắn căn bản không mở miệng nói chuyện.
Hứa Thấm Ngọc thậm chí còn chưa nghe hắn nói được mấy câu.
Văn thị và Bùi Gia Ninh vừa nghe hắn bị bệnh sốt, đều bắt đầu sốt ruột, muốn đưa hắn đến y quán khám bệnh.
Bùi Nguy Huyền nói: "Xử lý xong chuyện hộ tịch trước đã."
Hứa Thấm Ngọc đón lấy Phượng ca nhi từ trong ngực Bùi Nguy Huyền, Phượng Ca Nhi lớn hơn Nguyên tỷ Nhi một tuổi, cũng hơi nặng hơn Nguyên tỷ Nhi một chút, Bùi Gia Ninh cũng nhận lấy điệt nữ từ trong ngực ca ca.
Mấy người đi tìm tư hộ, nói rõ ý định.
Tư hộ đưa cho họ một tờ đơn, trên này chính là phí hộ tịch nhập hộ thành Nhiêu Châu và các trấn thôn trực thuộc.
Nguyên thân biết chữ, còn viết được một tay chữ chân phương không tệ, cho nên Hứa Thấm Ngọc cũng nhận ra những chữ này nhưng dù sao nàng cũng không phải là nguyên thân, chắc chắn không thể bắt chước nét chữ của nguyên thân, xem ra sau này phải luyện chữ nhiều hơn, tránh sau này viết thư cho cha nương nguyên thân sẽ bị lộ.
Nhìn thấy phí nhập hộ trên tờ đơn, Hứa Thấm Ngọc lè lưỡi, đắt quá rồi.
Muốn nhập hộ trong thành Nhiêu Châu, mỗi người phải nộp một trăm lượng bạc phí nhập hộ!
Vài trấn lớn gần thành Nhiêu Châu, mỗi người đều phải nộp mười lượng bạc.
Những trấn khác xa hơn nhỏ hơn thì phải nộp năm lượng bạc.
Phí nhập hộ của thôn bình thường thì khoảng một quán tiền, cũng chính là một lượng bạc.
Chỉ có khoảng mười thôn là không cần phí nhập hộ, bởi vì đều ở gần mỏ sắt và mỏ than, hai mỏ này một nam một bắc, nằm ở hai bên thành Nhiêu Châu, đều cách thành Nhiêu Châu khoảng trên trăm dặm đường.
Văn thị nhìn những phí nhập hộ này, do dự muốn chỉ vào một thôn trong số đó, thôn này chỉ cần một quán tiền là được.
Vẫn là Hứa Thấm Ngọc mắt nhanh tay lẹ chỉ vào một nơi gọi là trấn Nguyên Bảo: "Nương, chúng ta nhập hộ ở đây đi, nơi này có bến tàu, cũng gần thành Nhiêu Châu nhất, còn có binh lính tuần tra, an ninh chắc chắn tốt, ở đây thuận tiện vào thành, trấn lại lớn, cái gì cũng không thiếu, sau này còn có thể làm chút buôn bán nhỏ các thứ."
Vừa rồi nàng ở bên ngoài nghe không ít tiểu thương nhắc đến trấn Nguyên Bảo, biết trấn Nguyên Bảo có một bến tàu rất lớn.
Có kênh đào, tất nhiên sẽ có bến tàu.
Kênh đào này ngoài việc quan gia vận chuyển than và sắt, thì cũng có không ít thương đội làm ăn trên kênh đào.
Còn có hai trấn khác cũng có bến tàu nhưng trấn Nguyên Bảo lớn nhất, bến tàu cũng lớn nhất, dân số cũng là đông nhất trong số các trấn.
Huống hồ, Nguyên Bảo, Nguyên Bảo Nguyên Bảo, nghe thôi đã thấy rất có lời, rất cát tường.
Văn thị nhìn phí nhập hộ của trấn Nguyên Bảo, mười lượng bạc một người.
Bà ấy không nhịn được nói: "Ngọc Nương, mười lượng bạc một người thật sự quá đắt, chúng ta ngoài một trăm năm mươi lượng này thì không còn gì nữa, nhập hộ còn phải mua nhà mua đồ ăn mặc dùng hàng khác, hơn nữa trên người phải luôn để lại chút tiền bạc, không thể một hơi tiêu hết, lỡ như có chỗ nào cần dùng tiền, chẳng phải chỉ biết trơ mắt sao."
Trước kia bà ấy cũng muốn đến một trấn tốt hơn nhưng mười lượng một người, thật sự đau lòng.
Nguy Huyền lại bị bệnh, Nguy Huyền từ nhỏ đã lớn lên trong bình thuốc, thuốc dùng cũng quý, nên bà ấy mới nghĩ đến chuyện để lại nhiều tiền bạc phòng ngừa bất trắc.
Hứa Thấm Ngọc lắc đầu: "Nương, ta vẫn thấy trấn lớn hơn thì tốt hơn, sau này làm chút sinh kế cũng không cần từ trong thôn chạy đến trấn, chúng ta có sáu người, nhập hộ tốn sáu mươi lượng, còn dư chín mươi lượng, đến trấn Nguyên Bảo trước tiên không vội mua nhà, cứ thuê trước, chín mươi lượng còn lại thế nào cũng đủ dùng, nương thấy thế nào?"
Nếu thật sự đến loại thôn nhỏ đó, nàng muốn làm chút sinh kế cũng cực kỳ khó khăn, còn phải mỗi ngày chạy đến trấn, người đều mệt chết.
Văn thị do dự không quyết, nhìn về phía Bùi Gia Ninh và Bùi Nguy Huyền.
Bùi Gia Ninh nâng mí mắt: "Nghe theo tứ tẩu đi."
Một đường chứng kiến tài nấu nướng của tứ tẩu, biết sau này an cư lạc nghiệp, e rằng cũng phải dựa vào tài nấu nướng của tứ tẩu để duy trì sinh kế, nếu thật sự đến thôn nhập hộ, không thể để tứ tẩu ngày ngày chạy đến trấn, không phải mệt chết tứ tẩu sao.
Bùi Nguy Huyền cũng ừ một tiếng.
Thấy hài tử đều đồng ý nhập hộ trấn Nguyên Bảo, Văn thị đành đồng ý.
Nộp tiền bạc, lấy được giấy chứng nhận hộ tịch, một đám người rời khỏi nha môn đi tìm khách điếm tạm thời ở lại, còn phải đi mời lang trung cho Bùi Nguy Huyền.
Vừa rời đi, liền đụng phải một đám người Văn gia.
Một đám người Văn gia vào thành trước tiên đi tìm khách điếm ở lại, rồi mới đến nha môn nhập hộ.
Văn lão gia tử chỉ riêng đích tử đã có hai, còn có một thứ tử, ba người nhi tử cũng đều sinh hài tử, hài tử bọn họ lại sinh thêm chắt, cho nên Văn gia chỉ tính riêng nhân khẩu đã có hai ba mươi người, ngay cả ở kinh thành cũng thuộc loại gia tộc nhân khẩu đông đúc.
Thấy Văn thị, người Văn gia đều không cho bà ấy sắc mặt tốt, trực tiếp phớt lờ bà ấy đi vào nha môn.