Muộn Du Bình vén tay áo trên cánh tay Lôi Bản Xương, tôi thấy trên tay Lôi Bản Xương có một vết sẹo có hoa văn của Miêu tộc, là sẹo bỏng. “Đây là ký hiệu Trần Bì A Tứ sử dụng khi ở Miêu Cương.”
Tôi quan sát cẩn thận, vết sẹo đã phai màu rất lâu rồi, chỉ có thể nhìn ra hình dạng mơ hồ, không thấy rõ hoa văn.
“Anh còn nhớ ông ấy? Là người của Lão Tứ sao?”
“Chỉ có người ở Miêu Cương mới dùng ký hiệu như vậy. Năm ấy tôi cũng ở đó.” Hắn nói: “Tôi không nhớ ra được ông ấy là ai, có lẽ đã từng cầm đèn cho tôi.”
Tôi biết trước đây rất lâu, khi Muộn Du Bình mất trí nhớ, làm thủ hạ của Lão Tứ địa vị của hắn vẫn là rất cao. Thở dài, tôi hỏi hắn Lôi Bản Xương mắc bệnh nặng như thế nào, có phải vì Bàn Tử chuốc rượu mà làm ông cụ say chết hay không.
Bàn Tử giận dữ: “Thiên Chân, rượu là của bà chị hàng xóm, cậu đừng có đổ vạ cho tôi. Nếu thật là uống rượu mà chết đi nữa, đối với Bàn Gia tôi cũng là hỉ tang, thực sự là cái chết có ý nghĩa, ta không phải để gánh nặng trong lòng.”
Muộn Du Bình không trả lời tôi, chỉ nói một câu: “Ông ấy có thể đến được đây đã là không tệ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT