Chúng tôi ngẩng đầu, thấy trên đỉnh đầu treo rất nhiều lư hương hình tròn chạm rỗng, lớn gấp đôi quả hạch đào, có lẽ do ở ở dưới mái hiên, sương muối kết lại cũng không quá nhiều, có thể thấy giữa màu muối lộ ra màu kim loại đen ánh bạc sáng bóng. Tôi giơ tay lên dùng đao gõ một cái trong đó, bên trong rơi ra rất nhiều mảnh vụn. Chúng tôi đều lùi về sau tránh, phát hiện đó hình như là bã thuốc Đông y.
Muộn Du Bình ngồi xổm xuống nhìn một chút, đứng dậy hái xuống một cái, phát hiện trên đỉnh điện thờ này có rất nhiều móc câu, móc lấy vòng tròn phía trên lư hương. Hắn ngửi thử, lắc lắc, cũng không biết đó là cái gì.
Bàn Tử cũng hái xuống một cái, gõ rơi muối bao quanh, bên trong là vật chạm rỗng bằng bạc đã biến thành màu đen. Nguyên bản là có thể mở ra nhưng bây giờ đã bị ăn mòn dính vào nhau. Hắn đổ sạch bã thuốc bên trong, xác định bên trong không có côn trùng liền bỏ vào túi.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Tôi cả giận nói. Bàn Tử trả lời: “Thứ đồ chơi này cho tới giờ chưa tùng nhìn thấy, có lẽ rất đáng giá đấy.”
“Chúng ta bây giờ còn thiếu tiền sao? Cả đời có thể dùng hết bao nhiêu tiền.” Tôi nói, Bàn Tử xuỳ một tiếng: “Cậu nhìn mình đi, ai thèm mấy đồng tiền thối của cậu. Tôi chỉ muốn cảm giác này.”
Tôi mặc kệ hắn, nhìn bốn phía xung quanh một lần, đi qua điện thờ này còn có thể tiếp tục đi lên phía trước. Điện thờ này có vẻ cũng không ở trung tâm của hồ nước, phía trước có lẽ còn những thứ gì khác.
Tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, không thu hoạch được gì, tôi liền đi tiếp lên phía trước, tôi chỉ muốn tìm hiểu về tử thuỷ long vương Muộn Du Bình nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play