“Em... nói gì?” Giọng nói của người đàn ông có chút trống rỗng giữa đêm khuya.

Hạ Sở nhận ra được một chút khác thường nhưng cô không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng, dù sao hai người cũng đã gặp mặt mấy lần, còn cùng nhau ăn chung một bữa (mì tôm), biết tên nhau cũng không coi là quá đáng đi?

Hạ Sở cảm thấy chính cô không sai nên nói tiếp: “Tôi nên xưng hô thế nào với anh?” Càng lịch sự hơn chút nữa.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, hai đầu lông mày nhíu chặt hơn bình thường nhưng sự sắc bén trong con ngươi đã nhạt đi một chút, một lúc lâu sau anh mới nói: “Em hỏi tên của tôi?”

Hạ Sở nghi ngờ hỏi: “Không được hay sao?” Tên của anh không được hỏi hay sao?

Không liên quan với chuyện có được hay không, mà là rất vô lý.

Hai người đã quen biết nhau tám năm, thời gian ở bên nhau có lẽ hơn 60 000 giờ, thậm chí cô còn trở thành vợ của anh.

Bây giờ, cô lại hỏi tên của anh, nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ mang theo chút tò mò.

Giang Hành Mặc không biết cô muốn làm gì nhưng anh không có hứng thú đóng kịch cùng cô.

Môi mỏng của anh khẽ nhếch, châm chọc nói: “Dante.”

“Dante?” Hạ Sở vậy mà còn nghiêm túc ghép các chữ cái lại, hỏi anh: “Đúng không?”

Giang Hành Mặc: “...”

Hạ Sở cười nói: “Một cái tên nghe rất quen.”

Gọi suốt tám năm, tên của chồng mình, chỉ là quen thôi sao? Sợ là quen tai, quen trong lòng, chỗ nào cũng đều quen đi!

Tiếc là Hạ Sở của lúc này hoàn toàn không có ký ức sau khi ra nước ngoài, không hề nhạy bén với tên tiếng anh, hoàn toàn không liên tưởng đến trên Baidu Baike không lâu trước đây —— đằng sau ba chữ Giang Hành Mặc bỗng kèm theo tên tiếng Anh ‘Dante’ này.

Thật ra có liên tưởng đến thì cũng chẳng sao, cô chỉ cho rằng là một sự trùng hợp khi trùng tên mà thôi, không bao giờ nghĩ đến người trước mặt này là chồng của mình, là Giang Hành Mặc bị Cao Tình chửi hết lần này tới lần khác.

Dù sao Giang Hành Mặc cũng là người sáng lập của Liên Tuyến, là “người lãnh đạo trực tiếp” của cô, là một người đứng đầu giới thương nghiệp đã tạo ra vô số kỳ tích.

Sao anh ta có thể thức đêm tăng ca trong một khu vực làm việc chung tồi tàn như thế này cho được? Phòng làm việc của anh ta chắc chắn là chỗ bí ẩn nhất, xa hoa nhất trong toàn bộ Liên Tuyến này đi! Hơn nữa, lúc này có lẽ anh ta đang trái ôm phải ấp trong căn biệt thự xa hoa nào đó rồi!

Chuyện cô không biết là, máy tính cũng sẽ xảy ra vấn đề, toàn bộ phòng thực nghiệm D luôn hoạt động, những con người cuồng công việc không muốn trì hoãn thời gian thì có thể làm việc ở bất kì đâu.

Đã biết tên của anh, Hạ Sở cũng có qua có lại giới thiệu tên của chính cô.

Sau khi nói ra tên của mình, Hạ Sở nghiêm túc nhìn chằm chằm Dante, thấy nét mặt anh không hề thay đổi liền hiểu rõ nói: “Chắc anh đã sớm biết tôi là ai rồi đi.”

Các nhân viên cấp thấp có thể chưa từng gặp Sếp nhưng chắc chắn biết tên Sếp nhà mình.

Hai chữ “Hạ Sở” vừa được nói ra, thái độ không hề ngạc nhiên của Dante, đủ để thấy anh đã sớm nhận ra cô rồi.

Chuyện này cũng bình thường, Hạ Sở thường xuyên xuất đầu lộ diện, bởi vì vẻ bề ngoài của nữ CEO trẻ tuổi quá tuyệt, thậm chí còn “nổi tiếng” hơn một vài ngôi sao trẻ nào đó.

Hạ Sở vẫn rất khâm phục anh, đổi lại là cô, nếu mà biết người đứng trước mặt mình là giáo viên chủ nhiệm khóa sau thì chắc chắn cô sẽ sợ đến mức không dám nói chuyện với người đó. Còn anh thì sao, không những không sợ mà còn hung dữ với cô nữa chứ!

Hèn chi anh dốc sức làm việc như vậy mà vẫn chỉ là một lập trình viên nho nhỏ, với EQ này, sợ là khó làm nên chuyện lớn —— Hạ Tổng suy nghĩ rất sâu xa.

Bày bento xong, Hạ Sở sợ nguội, vội vàng gọi anh lại: “Mau ăn đi, ăn mì suốt không tốt cho sức khỏe.”

Giang Hành Mặc ngồi xuống, ngồi đối diện cô.

Hạ Sở thấy dáng vẻ giống như “ông lớn” đó của anh cũng không so đo, còn có lòng tốt đưa đũa cho anh.

Giang Hành Mặc giơ tay nhận lấy.

Hạ Sở đang rất đói bụng, gắp lấy một miếng cà tím nhồi thịt, ăn rất ngon miệng: “A, cái này rất ngon, anh nếm thử đi.”

Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện, đã bao lâu Giang Hành Mặc không ăn cơm cùng Hạ Sở rồi, lại đã bao lâu không nghe cô nói chuyện trong lúc ăn rồi?

“Tôi không ăn cà tím.” Giang Hành Mặc gắp một miếng khoai tây nhỏ.

Hạ Sở ngạc nhiên nói: “Anh thế mà lại không ăn cà tím.”

Giang Hành Mặc ngừng lại, ngước mắt nhìn cô: “Em thích ăn?”

“Dĩ nhiên.” Hạ Sở nói: “Ngon biết bao, nhất là cà tím nhồi thịt, nấu ngon thì quả là cực phẩm của nhân gian.”

Giang Hành Mặc lại không nói gì nữa, chỉ ăn trong im lặng.

Lúc Hạ Sở cho rằng anh sẽ không nói chuyện thì anh lại chợt lên tiếng: “Tôi tưởng rằng em ghét ăn cà tím.”

Hạ Sở sửng sờ một lúc mới hoàn hồn: “Anh cho rằng?”

Vốn dĩ Giang Hành Mặc không có ý che giấu, lúc này chợt ma xui quỷ khiến mà nói một câu: “Trên Baike có viết.”

Hạ Sở giật mình, lẽ nào cô của mười năm sau cuối cùng đã ăn cà tím đến phát ngán?

Cô dừng cánh tay đang muốn tiếp tục gắp cà tím nhồi thịt lại, đắn đo nói: “Đó đều là do làm chưa tới.” Nhưng lại không dám gắp thêm cà tím ăn nữa.

Giang Hành Mặc nhìn thấy hết những động tác nhỏ này của cô, lại liên hệ với những chuyện trong mấy ngày nay, một khả năng không thể tưởng tượng được lại hợp lí một cách bất ngờ bày ra trước mặt anh.

Cô đã quên anh rồi?

Anh không để lộ nét gì ra mặt, thăm dò lại một lần nữa mà hỏi: “Lát nữa em có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Hạ Sở vừa nghe còn rất vui vẻ, cô là “CEO bá đạo”, che mắt một lập trình viên nho nhỏ đần độn kém cỏi, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Cô nói: “Anh nói đi.”

Giang Hành Mặc nói: “Ăn cơm xong đi.”

Hạ Sở trả lời: “Được.”

Hạ Sở vốn tưởng rằng chuyện Dante muốn cô giúp là chuyện liên quan đến quyền hạn của cô, kết quả sau bữa ăn, Giang Hành Mặc mở máy tính, chỉ vào màn hình và nói: “Đoạn này có vấn đề, em xem giúp tôi đi.”

Hạ Sở: “...”

Giang Hành Mặc nói: “Tôi đã test mấy điều kiện rồi nhưng đều không đúng, nếu em tiện thì sửa giúp tôi một chút?”

Trên màn hình dày đặc toàn là các ký tự, Hạ Sở tách chúng ra thì đều biết hết mà ghép chúng lại với nhau thì không hề biết cái nào!

Giang Hành Mặc lại nói: “Nếu như sửa xong thì tôi có thể tan làm sớm hơn một chút.”

Anh tận lực đè thấp giọng nói, mang theo sự kỳ vọng một cách rõ ràng, điều này làm cho giọng nói vốn đã êm tai càng êm tai hơn nữa.

Vốn dĩ Hạ Sở đã rất thông cảm với anh, lúc này càng mềm lòng hơn nữa, rất hổ thẹn.

Theo lý mà nói thì một sinh viên xuất sắc của Stanford như cô chắc chắn biết nha! Nhưng cô của bây giờ... ngay cả phần mềm lập trình này là gì cô cũng đều không biết, có biết không nha!

Hạ Sở đang suy nghĩ nên làm sao để thoát thân, đột nhiên Giang Hành Mặc lại nói: “Như thế này có được hay không?” Nói rồi anh sáp đến gần cô, cánh tay duỗi đến trước người cô, những ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ vài lần xuống bàn phím.

Hạ Sở chỉ thấy những ngón tay của anh di chuyển, đâu biết anh ta đã làm cái gì.

Giọng nói của Giang Hành Mặc vang lên bên tai của cô: “Được rồi.”

Hạ Sở vội vàng nói: “Đúng! Là như thế, anh xem anh vẫn rất lợi hại, tự anh nghĩ ra được rồi.” Có quỷ mới biết tim cô đã đập nhanh đến mức nào, không, quỷ cũng không hề biết, mà là kẻ trộm biết —— có tật giật mình mà! 

Hạ Sở sợ lại có thêm vấn đề khó nữa, cô đứng dậy nói: “Tôi dường như nên quay về rồi, anh cũng nhanh chóng thu dọn rồi tan làm đi.”

Giang Hành Mặc nhìn cô, nói khẽ: “Được.”

Hạ Sở không dám nhìn anh thêm nữa, xoay người rời đi, chuồn cực kì nhanh.

Cô đi rồi, Giang Hành Mặc lại không đi, anh ngồi xuống ghế, nhìn chăm chú vào lỗi sai gai mắt trên màn hình.

Đây là một lỗi sai mà Hạ Sở tuyệt đối không bao giờ để nó xảy ra nhưng cô của lúc nãy lại không nhìn thấy.

Nếu như những điều này đều là những thứ cô giả vờ ra, vậy thì diễn xuất của cô đã nâng cao hơn một bước rồi.

Giang Hành Mặc chợt thay đổi suy nghĩ, xóa sạch tất cả những gì liên quan giữa “Dante” và “Giang Hành Mặc” trên Internet.

Giang Hành Mặc trên Baike đã không còn tên tiếng Anh, tất cả những bài viết sử dụng xưng hô Dante cũng đều bị đổi thành Giang Hành Mặc.

Note: Từ những chương sau do Giang Hành Mặc đã quyết định đóng giả làm Dante nên cách gọi Hạ Sở sẽ đổi từ “em” sang “cô” nha!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play