Hạ Sở cảm thấy mình cứ như đang nằm trên bàn mổ: ánh sáng chói mắt, cơ thể kiệt sức, còn có một cơn đau chạy xuyên qua não. Cô không thể mở mắt, chỉ có thể phát ra tiếng than nhẹ: Chẳng qua là uống có một ly rượu, thế mà lại khó chịu như thế. Đúng là không nên nghe theo Cao Tình mà, uống rượu gì chứ? Hát gì chứ? Vui mừng điên cuồng gì chứ?

Cũng chỉ là kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học mà thôi, cũng không phải trúng số năm triệu tệ (*) —— Tuy là khoảnh khắc ra khỏi địa điểm thi quả thực tuyệt vời như trúng giải đặc biệt.

(*) Khoảng 17 tỷ VND.

Hạ Sở thở dài, thích nghi với ánh sáng chói mắt. Cô nên thức dậy rồi, kỳ nghỉ hè năm cuối cấp quả thực có thể 'bung lụa' nhưng cũng không thể ngủ dậy trễ như thế.

Cô cố gắng mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô sững sờ.

Cửa sổ sát đất trong suốt, tầm nhìn rộng lớn cứ như đứng trên ngọn hải đăng, bên ngoài là bầu trời và nước biển vô tận, không nhìn ra được cái nào xanh hơn, cũng không nhìn ra được cái nào sáng hơn cái nào. Mặt trời dường như ở trong một quả bóng màu xanh khổng lồ được tạo thành từ bầu trời và nước biển, bởi vì không thể thoát ra được cho nên liều mình va vào nó, từ trên xuống dưới từ trái qua phải, đều là ánh nắng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Đây là đâu?

Hạ Sở ngồi bật dậy, những thứ nhìn thấy càng khiến đầu óc cô choáng váng hơn.

Đây là một phòng ngủ cực kỳ rộng lớn, thậm chí ngay trước mặt còn đặt hai chiếc ghế sofa thoải mái, đằng trước ghế sofa là một bức tranh trừu tượng về các nét vẽ màu tím. Hạ Sở xem không hiểu nhưng chỉ nhìn vào khung tranh và kích thước đã biết nó rất đắt tiền. Trên đỉnh đầu có một chiếc đèn chùm hình tròn, tỏa ánh sáng mờ nhạt trên trần nhà, thế mà lại phác họa ra một bầu trời sao.

Hạ Sở há mồm trợn mắt bước xuống giường, đôi chân trần của cô được chiếc thảm mát-xa dịu dàng, cảm giác tê dại kỳ lạ khiến ngón chân của cô hơi rụt lại.

Rốt cuộc đây là đâu?

Khách sạn sao? Cô say đến mức không về nhà được?

Nhưng nơi huyện nhỏ mà cô ở thật sự có khách sạn như thế này hay sao?

Hạ Sở không nhịn được mà nghi ngờ chính cô có phải là còn chưa tỉnh, còn đang nằm mơ.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, khung cảnh bên ngoài còn khiến cô kinh ngạc hơn nữa.

Đèn pha lê lộng lẫy, cầu thang hình xoắn ốc, ngay cả tay vịn cũng có tạo hình đặc biệt, khiến cô không nhịn được mà thở dài vì sự độc đáo của người thiết kế; các đồ mỹ nghệ được bày ở khắp mọi nơi, những bức tranh trừu tượng hài hòa một cách bất ngờ... đây rõ ràng không chỉ thể hiện gu của chủ ngôi nhà, mà còn thể hiện được khối tài sản khổng lồ không ai sánh kịp.

Đây không phải là mơ, Hạ Sở rất rõ ràng. Với con mắt của một công dân bé nhỏ của mình, cô nằm mơ cũng không thể mơ ra một “ngôi nhà sang trọng” như này được.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô chẳng qua chỉ mới vừa thoát khỏi kì thi tuyển sinh đại học, bị bạn bè dụ dỗ, lần đầu tiên đến KTV, lần đầu tiên uống rượu, thế nào mà tỉnh dậy đã như thế này rồi?

Lẽ nào... Hạ Sở sửng sốt... Cô xuyên không rồi? Đến thời đại này rồi ai mà chưa đọc qua tiểu thuyết xuyên không? Tuy rằng Hạ Sở luôn say mê với các bài thi nhưng cô vẫn được bạn bè kể cho nghe về mấy quyển tiểu thuyết xuyên không, chỉ có điều những người khác đều là xuyên đến cổ đại, cô thế này là xuyên đến chỗ nào đây?

Lòng bàn tay Hạ Sở đang toát mồ hôi, cô không hề muốn xuyên không gì đâu, ba mẹ cô chỉ có một đứa con gái là cô, cô mà xuyên không, hai người họ phải làm sao đây!

Ấp ủ tâm trạng lo lắng, Hạ Sở quay về phòng ngủ, dự định nghiên cứu kỹ hơn một chút.

Trong phòng ngủ có vài cánh cửa, cô đẩy một cánh trong số đó ra, nhìn thấy một bồn tắm hình vuông khổng lồ chói lóa và một loạt các nút không biết có chức năng gì ----  sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của Hạ Sở, cô không hề biết được thế giới của người giàu lại lóa mắt đến vậy!

Đẩy một cánh cửa khác ra, Hạ Sở hít sâu một hơi, cảm thấy chính cô đâu phải là bị hạn chế trí tưởng tượng mà hoàn toàn không có trí tưởng tượng nào cả! Đây là một căn phòng có thể khiến cho mọi cô gái đều phải thét chói tai: thảm trải sàn màu xám trắng, ghế sofa màu xám nhạt, còn có một cái chiếc ghế thử giày màu trắng. Bên trái là một bàn trang điểm khổng lồ và cả một dãy đèn hình vuông tự động sáng lên khi cô mở cửa, tiếp theo đó là cả một bức tường đựng giày, cả một bức tường đựng túi, còn có vô vàn những bộ quần áo theo mùa được treo gọn gàng làm người khác xem không hết.

Sự hiểu biết của Hạ Sở về những món đồ xa xỉ chỉ giới hạn bởi Chanel, mà ở đây rõ ràng là trung tâm của những món đồ xa xỉ!

Đây rốt cuộc là nhà của ai? Nhà của người giàu nhất đất nước này ư!

Đúng rồi, Hạ Sở nhớ đến cái gương, cô bước đến trước gương, thấy được người trong gương.

Cô sững sờ, đầu óc càng thêm hỗn loạn hơn.

Đây là cô nhưng hình như lại không phải là cô.

Người phụ nữ trong gương đang mặc một cái váy dài đến đầu gối, rất trắng rất gầy, bờ vai mỏng manh dường như không thể đỡ nổi hai sợi dây áo mỏng te.

Hạ Sở di chuyển tay, người trong gương cũng di chuyển theo, cánh tay của cô ấy không có một chút thịt dư, hiện rõ vẻ dài hơn, giống như một nhánh trúc giòn vừa bẻ liền sẽ gãy. Da thịt dù trắng nhưng không phải kiểu trắng khỏe khoắn, giống như là đã lâu không được thấy ánh mặt trời, cứ như quanh năm sống dưới lòng đất vậy.

Hạ Sở năm mười tám tuổi không hề gầy, thậm chí khuôn mặt còn có chút phúng phính, khi cười thì đôi gò má phồng lên có chút đáng yêu pha chút trẻ con.

Mà cô gái ở trong gương có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, rất xinh đẹp nhưng lại không có sức sống, giống như những bông hoa trong bình hoa đã rời khỏi cành cây, thứ có được chỉ là sự xinh đẹp ngắn ngủi có thể đoán trước được.

Cô và cô gái trong gương, có một điểm giống hệt nhau, đó chính là quầng thâm dưới mắt.

Vì điểm thi lên đại học, thức đêm làm bài là chuyện bình thường, trong nửa năm cuối trước kì thi ngày nào Hạ Sở cũng đi ngủ lúc 0 giờ và dậy lúc 5 giờ sáng, quầng thâm mắt trở thành một “người bạn tốt” luôn đi bên cạnh cô; cô gái trong gương cũng có một quầng thâm mắt đen xì, bởi vì làn da quá trắng nên nhìn càng dễ thấy hơn nhưng thú vị là quầng thâm mắt đó không trở thành khuyết điểm mà trái lại làm nền khiến đôi mắt của cô trông to hơn.

Đây chính là cô ư? Khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng lại không giống chỗ nào hết, Hạ Sở thực sự có chút không chắc chắn.

“Reng reng” —— một tiếng chuông vang lên, là tiếng chuông của điện thoại di động. Hạ Sở trở lại phòng ngủ đã nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu đen trên tủ đầu giường: mặt kính nhẵn bóng, không có bất kỳ một nút bấm nào, trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ, tên là “Cao Tình”.

Hạ Sở không quan tâm đến chuyện nghiên cứu chiếc điện thoại nữa, cô muốn nghe điện thoại, để xem “Cao Tình” đang gọi điện đến có phải là Cao Tình mà cô biết hay không!

Cao Tình là bạn thân nhất của cô, từ lớp 7 cho đến năm tốt nghiệp cấp ba hai người đều ngồi cùng bàn nhau, tình cảm vô cùng tốt, nếu không thì Hạ Sở đã không đi hát hò uống rượu với cô ấy.

Hạ Sở sờ thử một lúc, cuối cùng cũng biết chiếc điện thoại này phải trượt để nghe chứ không phải ấn nút xuống.

“Vẫn chưa ra khỏi nhà?” Một giọng nói vừa lạ vừa quen truyền từ loa điện thoại ra.

Lạ là bởi vì giọng nói có chút khàn khàn, quen thuộc là bởi vì giọng điệu này ----- quả thực là của Cao Tình!

Khuôn mặt của Hạ Sở hiện lên vẻ vui mừng: “Tình Nhi!” Bởi vì phim Hoàn Châu Cách Cách, Hạ Sở thường hay gọi cô nàng như vậy.

Người đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc, sau đó là tiếng hít vào, giọng của Cao Tình rõ ràng cao hơn: “Cậu... Cậu... “ Cô ấy nói lắp một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu cậu không có thời gian thì thôi vậy, mình hiểu mà, hẹn một người bận rộn như cậu khó còn hơn chữ khó, hôm nào chúng ta... “

Hạ Sở vội vàng nói: “Mình rảnh, mình rảnh mà!”

Đầu bên kia điện thoại, Cao Tình làm rơi điếu thuốc, cô ngẩn người một lúc, bỗng khẽ thở dài: “Thôi quên đi, mình biết cậu không thích đi ra ngoài.”

Hạ Sở nôn nóng, cô muốn ra ngoài, chủ yếu là muốn gặp cô ấy, cô phải làm rõ chuyện vừa tỉnh dậy lần này của cô là sao.

Tiếp đó Cao Tình nói lại: “Đợi mình, mình đến nhà cậu.”

Hạ Sở thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói: “Được! Mình chờ cậu!”

Cúp điện thoại, Hạ Sở lại có chút lo lắng, đây là nhà cô ư? Cao Tình sẽ đến đây để tìm cô ư?

May mà hai mươi phút sau, một người phụ nữ mặc một cái váy liền ôm sát người, chân đi giày cao gót, gương mặt trang điểm tinh xảo đã xuất hiện trước cửa nhà cô.

Hạ Sở ngây người một lúc nhưng ngược lại cũng có thể thích ứng được.

Trước đây Cao Tình cũng có trang điểm, chỉ là không có tinh xảo như này; trước đây cô ấy cũng từng đi giày cao gót chỉ là không cao như thế này, cũng không có xinh đẹp trưởng thành như thế này.

Hạ Sở đã có chút chuẩn bị tâm lý, bởi vì lúc tắt điện thoại, cô có nhìn thấy thời gian hiện trên màn hình.

—— Năm 2018.

Năm cô thi đại học là năm 2008, là năm thế vận hội Bắc Kinh chói lọi cả thế giới.

Mười năm, cách nhau mười năm.

Nếu như cô không phải đang mơ thế thì cô đã đi đến mười năm sau.

Bởi vì hồi ức năm mười tám tuổi thật sự rất rõ ràng, thậm chí cô còn nhớ rõ các bài thi của kì thi đại học.

Mọi thứ dường như mới như ngày hôm qua nhưng khi mở mắt ra, đã là mười năm sau.

Tại sao lại như vậy, cô không rõ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết.

Nhưng nghĩ theo chiều hướng tốt thì chí ít cô vẫn là cô, người nhà và bạn bè của cô cũng đều vẫn còn đây, hơn nữa dường như cuộc sống của cô cũng khá tốt... Ừm, ở trong một ngôi nhà lớn như thế, chắc là vẫn khá tốt đi?

Cao Tình nhìn dáng người gầy còm và đôi mắt rời rạc của Hạ Sở thì chửi tục: “Mẹ kiếp, tên cặn bã Giang Hành Mặc này!”

Một vài lưu ý của người chuyển ngữ:

Trong truyện này có nhiều chỗ tác giả đánh nhầm xưng hô, tên và từ ngữ, mình sẽ dựa theo mạch truyện để chỉnh sửa, thay đổi cho phù hợp hơn, cố gắng thể hiện hết ý của tác giả. Ngoài ra, có nhiều giai đoạn biến chuyển cảm xúc khác nhau giữa hai nhân vật chính cũng như các nhân vật phụ khác, mình sẽ thay đổi xưng hô một cách linh hoạt tùy vào từng trường hợp cụ thể, sẽ có những lúc tác giả để xưng hô theo cổ đại với ý hài hước thì mình vẫn giữ nguyên, nếu có chỗ nào không hợp lý mọi người có thể bình luận hoặc góp ý để mình chỉnh sửa lại cho phù hợp hơn nha!   


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play