Ngày thứ tư, Hạ Sở cảm giác mình đã đến điểm giới hạn. Không phải là cơ thể mệt mỏi, mà là không thể nắm được cục diện này nữa.
CEO gì gì đó, nghe ra thì rất giỏi nhưng thật sự không phải là công việc con người có thể làm được.
Megan hai mươi tám tuổi thì thành thạo, Hạ Sở mười tám tuổi... chỉ muốn nằm thẳng xuống ngủ một giấc ngon lành!
Thêm ba ngày nữa, gói mở rộng mới nên ra mắt rồi nhưng vấn đề kỹ thuật nguy hiểm kia vẫn chưa giải quyết xong, suốt cả đoạn đường buổi sáng này, Ethan đều đang nói đến chuyện này, anh báo cáo chi tiết về những lần test và điều chỉnh mà bộ phận kĩ thuật tiến hành liên quan đến vấn đề này, cùng với những phương án giải quyết có thể thực hiện được.
Hạ Sở ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe rất nghiêm túc. Những cái khác cô không hiểu nhưng những ác cảm của người chơi được hình thành sau khi bỏ lỡ ngày ra mắt cùng với những khoản bồi thường tiến hành nối tiếp nhau đều là những thứ làm người ta phải kinh ngạc. Chưa kể công ty đã tuyên truyền rầm rộ như thế, đã làm cho nó cực kì hot, bây giờ lại không có cách nào ra mắt thì những tổn thất vô hình được tạo ra sẽ càng nặng nề hơn.
Ethan vẫn luôn là người bình tĩnh, bốn ngày vừa rồi không hề nói ra ý kiến của mình, chỉ bày mọi thứ ra trước mặt Hạ Sở, chờ cô xem xét quyết định.
Ngày hôm nay anh đã ngoại lệ: “Megan, cô có muốn đến bộ phận kỹ thuật một chuyến hay không? Góp ý giúp bọn họ một số về phương án test và điều chỉnh.”
Không phải Hạ Sở không muốn đi, mà là có đi cũng như không. Cô có thể góp ý cái gì? Ngay cả trò chơi này có nội dung gì cô còn không hề biết!
Hạ Sở có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể ậm ờ nói: “Sắp xếp vào ngày mai đi.” Cho bọn họ thêm thời gian một ngày, có thể sẽ có phép màu xảy ra, không cần cô đứng ra đã giải quyết xong rồi!
Ethan muốn nói lại ngừng, bởi vì Hạ Sở nhìn thẳng về phía trước, anh bèn thu lại lời muốn nói.
—— Rốt cuộc là như thế nào, không ai rõ ràng hơn Megan, anh có nói nhiều hơn cũng chỉ làm tăng thêm phiền não cho cô thôi.
Hết ngày, Hạ Sở nổi lên ý muốn từ chức.
Cô đang suy nghĩ đến tính khả thi khi nói với Hội đồng quản trị rằng chính cô chợt quay về mười năm trước, không có cách nào đảm nhiệm công việc.
Khả thi mới là lạ, ai mà tin chứ! Chỉ sẽ cho rằng đầu óc cô có bệnh.
Huống hồ vốn dĩ cuộc sống của cô đã không bình yên, nếu thật sự từ chức bằng lý do như thế, cuộc đời sau này của cô coi như xong.
Hạ Sở run rẩy, lấy lại tinh thần.
Cô năm hai mươi tám tuổi có thể làm được thì cô năm mười tám tuổi cũng có thể làm được!
Cô vừa tra thuật ngữ vừa nhìn tài liệu ghi chép việc test và điều chỉnh, đầu óc cứ như vị chia thành hai nửa, một nửa là nước một nửa là bột, trộn lại với nhau thành một đống hồ dán cực kì lớn.
Một giờ sáng, Hạ Tổng không chịu nổi nữa.
Cô đứng dậy, sau khi duỗi người một cái liền cảm thấy chính cô không cần từ chức nữa. Xảy ra vấn đề lớn như vậy, rất nhanh cô sẽ bị đuổi khỏi chiếc ghế CEO này.
Tâm trạng rối bời lại còn không có chỗ nói, Hạ Sở nghĩ đến Dante.
Mặc dù người này luôn luôn trưng ra nét mặt khó chịu, nói chuyện còn hay khiêu khích nhưng cùng là người thất bại trong cuộc đời, Hạ Sở thông cảm với anh cũng thông cảm với chính cô.
—— Cứ như giúp đỡ anh thì sẽ có người giúp đỡ chính cô —— người không có cách nào vậy.
Đến khu làm việc này, từ xa cô đã nhìn thấy người đàn ông lười biếng ngồi tựa vào ghế.
Ánh đèn thì ấm áp mà màn hình máy tính thì lại là tông màu lạnh, màu sắc đối nhau đã phác họa ra vẻ mặt của anh, làm cho anh như đang ở giữa lạnh và nóng, như ánh trăng mềm mại trong những đêm mát mẻ đầu xuân, dường như ấm áp, dường như lạnh giá.
Hạ Sở đứng tại chỗ cũ nhìn một lúc, trong lòng lại nghĩ: với vẻ bề ngoài như thế, cần gì lãng phí tuổi trẻ trước màn hình máy tính chứ? Nếu đi lăn lộn vào showbiz thì chắc chắn cực kì nổi tiếng.
Tiếp đó cô lại nghĩ đến thứ EQ không thèm nịnh hót cả người Sếp siêu lớn như cô này của anh... Thôi bỏ đi, anh mà vào showbiz thì sợ rằng sẽ bị bắt nạt đến mức chẳng còn xương luôn.
Hạ Sở đi thẳng qua đó.
Cô phát hiện ra rồi, chỉ cần cô không mở miệng thì anh chàng này hoàn toàn không phát hiện ra chính cô. Làm việc tập trung đến mức này, quả thực cứ như đã bước vào một thế giới khác.
Hạ Sở dứt khoát kéo một chiếc ghế, ngồi bên cạnh đợi anh ta.
Dante có vẻ ngoài đẹp trai, cả người không tìm ra được một khuyết điểm nhỏ nhặt nào nhưng bộ quần áo này của anh lại rất cũ kỹ, bị giặt nhiều đến hơi bạc màu, mấy góc áo nhìn cũng không ngay ngắn.
Đánh giá bằng kinh nghiệm đi dạo chợ đêm và hàng vỉa hè của Hạ Sở, năm mươi tệ hai cái, không thể mắc hơn nữa.
Lại nhìn chiếc quần mà anh mặc, cũng chỉ là một chiếc quần jean bình thường nhất, dường như còn hơi không vừa người cho lắm —— chân quá dài, quần hơi ngắn.
Chiếc quần này e là đã mặc mấy năm rồi đi, Hạ Sở không nhịn được mà thổn thức lần nữa.
Thật ra đây mới là cuộc đời bình thường đi, dốc sức làm trong công ty lớn, thắt lưng buộc bụng, thức đêm tăng ca, chỉ vì bước từng bước đi về phía một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cô vừa ngủ dậy thì cuộc sống đã cực kì tốt rồi nhưng lại không phải bước từng bước đến.
Cô vừa nhìn đã nhìn đến mức ngẩn người, thứ suy nghĩ đến đều là mấy chuyện lộn xộn của mình.
Lúc cô hoàn hồn lại lần nữa là bởi vì Dante nhúc nhích rồi.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình, tay trái vẫn đặt trên bàn phím, tay còn lại sờ lên bàn, dường như đang tìm chiếc ly, đáng tiếc chiếc ly lại nằm ở sát mép bàn.
Hạ Sở lắc đầu, nghĩ thầm: Có cần thế không, uống ngụm nước cũng không để tâm!
Nhìn thấy những ngón tay thon dài đó mò tìm cả buổi rồi còn không chạm đến ly nước được, trong lòng cô chợt cảm thông, muốn giúp anh đẩy chiếc ly qua.
Ai ngờ cô vừa cầm lấy chiếc ly, người đàn ông không chú ý đến bên này cũng duỗi tay qua.
Hạ Sở giật mình, vội vàng muốn rút tay về nhưng đã muộn, Dante đã cầm luôn cả tay cô và chiếc ly...
Chiếc ly thì lạnh lẽo còn bàn tay thì nóng hổi, Hạ Sở bị kẹp ở giữa, chỉ cảm thấy đầu mình ‘ong’ một tiếng, không biêt rõ được là lạnh hay nóng nữa.
Rốt cuộc Giang Hành Mặc đã phát hiện ra cô, anh nhìn bàn tay cùng lúc cầm lấy chiếc ly của hai người, hơi ngớ ra một lúc .
Hạ Sở nhanh chóng rút tay ra, nhỏ tiếng nói: “Tôi thấy anh muốn uống nước, muốn đẩy chiếc ly qua giúp anh...” Ai ngờ tay anh lại dài như thế, xa như thế mà còn với tới được!
Giang Hành Mặc cầm chặt chiếc ly, anh không mở miệng, ngược lại uống một ngụm nước trước.
Động tác nhìn thì bình tĩnh như thường nhưng chỉ có chiếc ly biết, nó bị cầm hơi chặt.
Sau khi đặt ly nước xuống, Giang Hành Mặc tùy tiện hỏi: “Đến từ lúc nào?”
Hạ Sở nhìn thời gian: “Hơn mười phút trước.”
Giang Hành Mặc nhìn cô: “Sao không gọi tôi?”
Hạ Sở bĩu môi: “Còn cần gọi hay sao?” Một căn phòng yên tĩnh như thế, một người sống sờ sờ như cô đây bước vào mà anh không hề cảm nhận được à? Cô lại không cố ý che giấu tiếng bước chân của mình.
Dáng vẻ này của cô làm Giang Hành Mặc lại ngớ người ra nhưng rất nhanh anh đã mượn chuyện đứng dậy để thu lại tất cả cảm xúc: “Còn chưa về nhà?”
Hạ Sở hỏi lại anh: “Chẳng phải anh cũng thế?”
Chủ đề này mở màn không được tốt cho lắm, ngón tay của Giang Hành Mặc giật giật, dường như muốn lấy thứ gì đó nhưng nghĩ đến Hạ Sở, anh lại dừng lại.
Hạ Sở không hề nhận ra được, trong lòng cô đều là chuyện của chính cô, cực kì lo lắng.
Gói mở rộng không thể ra mắt đúng thời gian, trò chơi mới tuyên truyền không đến nơi đến chốn, còn có bộ phim mới quay được một nửa...
Một đống chuyện sứt đầu mẻ trán, tiếc là cô lại không hề có cách nào
Dáng vẻ Hạ Sở uể oải.
Giang Hành Mặc biết rõ còn hỏi: “Sao thế, gặp chuyện gì rồi?”
Hạ Sở liếc nhìn anh, xua tay nói: “Ngày nào cũng có rất nhiều chuyện.” Cô không có cách nào nói với Dante, nói rồi cũng vô ích, Dante chỉ là một lập trình viên nho nhỏ, code của chính anh còn không viết rõ được thì sao có thể biết được mấy vấn đề khó của cô chứ.
Hiếm khi Giang Hành Mặc tốt tính nói: “Cố gắng sắp xếp mọi chuyện, luôn có thể tìm được manh mối mà.”
Hạ Sở cũng hiểu cách này chỉ là cô không hề biết gì về “manh mối”, cho dù có sắp xếp ra được thì cũng gặp mà không biết nó thôi.
Hạ Sở không phải đến tìm kiếm sự giúp đỡ, cô cũng không mong đợi Dante có thể có được ý gì hay ho, cô chỉ là không có chỗ nào để đi mà thôi.
“Không nhắc những chuyện này nữa.” Hạ Sở hỏi, “Còn mì tôm không?”
Giang Hành Mặc: “...”
Hạ Sở xấu hổ nói: “Hôm nay tôi quá bận, không kịp đặt bữa khuya.” Thật ra không phải là không kịp, mà là thấy ngại, Hạ Sở cảm thấy chính cô sắp gây ra chuyện lớn rồi, sao còn không biết xấu hổ mà sai Ethan đi làm chuyện này chuyện kia?
Giang Hành Mặc sao còn có mì tôm gì chứ? Trước đây cũng chỉ là tiện tay tìm ra được, lấy ra là cố ý muốn chọc tức cô.
Khu vực làm việc này vốn không phải là của anh, lúc đầu là tiện tay dùng máy tính một lúc, ngày kế còn đến nữa là bởi vì chê việc xuất module ra quá phiền phức, muốn một mạch làm xong, còn về lí do mà bây giờ hoàn toàn trưng dụng vị trí này, lại là bởi vì cô...
Giang Hành Mặc nói: “Hết rồi, nếu cô muốn ăn gì...” Còn chưa nói xong anh đã dừng lại.
Hạ Sở lại không để ý, cô xua tay nói: “Thôi đi, muộn lắm rồi, tôi đi về ngủ vậy.”
Giang Hành Mặc: “Ừm.” Trong nhà có nhà bếp thông minh, nhấn vài nút liền có thể làm ra món ăn, cô không đói được đâu.
Hạ Sở thấy thái độ của anh đã tốt hơn một cách rõ ràng, cũng không so đo thái độ hung dữ mấy ngày trước của anh, lúc sắp đi còn nói với anh: “Anh cũng đừng có liều quá, không làm xong thì nói với cấp trên, đừng bởi vì tuổi còn trẻ mà coi thường sức khỏe.”
Nói xong cô hơi rầu rĩ, cô còn chưa kịp giày vò cơ thể trẻ tuổi của chính mình nữa mà, thời gian đã biến mất.
Giang Hành Mặc nhìn cô, lần đầu tiên nói một đoạn dài như thế: “Cũng khá tốt, chỉ là mới tiếp nhận nên chưa quen nhưng có sổ tay làm việc của người khác nên ngược lại cũng có thể hiểu được, lúc bắt đầu sẽ hơi chậm một chút, đến sau khi đi vào quỹ đạo rồi thì sẽ dễ dàng hơn.”
Lúc này Hạ Sở còn chưa để ý, cô chỉ cho rằng mấy lời của Dante là lời khách sáo tùy tiện nói ra. Đợi về đến nhà, lúc nằm trong bồn tắm thì cô chợt nghĩ ra.
Sổ tay làm việc! Để tiện cho việc bàn giao công việc giữa các nhân viên, Liên Tuyến yêu cầu tất cả mọi người đều phải ghi nhận lại công việc.
Vậy chính bản thân cô có hay không?
Chắc chắn là có! Hạ Sợ không ngủ được được, bò dậy mở laptop ra, sau khi đăng nhập vào hệ thống công ty thì quả thực đã tìm được.
Hạ Sở vừa nhìn đã hớn hở ra mặt.
Rất chi tiết, rất chu đáo, rất mạnh mẽ.
Hạ Sở quá ngưỡng mộ mình của mười năm sau, sổ tay làm việc viết đầy đủ như thế, đến học sinh tiểu học cũng có thể đọc hiểu được!
Hơn nữa trong sổ tay còn có nhiều liên kết bên ngoài, cô chỉ cần nhấn vào tên thì có thể di chuyển đến phần giới thiệu của từng nhân viên liên quan. Thế này thì hay rồi, cô không cần lo lắng về việc đi đến bộ phận kỹ thuật lại không biết ai là ai nữa rồi.
Càng tuyệt vời hơn nữa là, Hạ Sở phát hiện còn có chức năng tìm kiếm nữa, cô vô cùng thích thú nhập vào rất nhiều vấn đề mà mấy ngày nay gặp phải, đã có được câu trả lời như mong muốn.
Tâm trạng của Hạ Sở cực kì tốt, nổi lên ý muốn chơi đùa, cô nhập vào “Cấp dưới tin tưởng nhất”.
Sổ tay: “Ethan.” Phía sau còn kèm theo là CV và mức lương của Ethan, thậm chí có cả ghi chú sinh nhật của anh nữa.
Sau khi Hạ Sở thèm thuồng mức lương hàng năm làm người khác kinh ngạc của người trợ lý của mình một lúc mới tiếp tục tìm kiếm một vài vấn đề bình thường.
Cuối cùng cô chợt thay đổi suy nghĩ, nhập vào “Người thích nhất”.
Cô cảm thấy sổ tay làm việc này cũng như nhật ký của chính cô, không chừng có thể phát hiện ra một vài thứ không ngờ được.
Ở đầu bên kia máy tính, Giang Hành Mặc —— người hack vào hệ thống nhà mình, giả vờ làm sổ tay làm việc: “...”