Anh vậy mà lại có đồ ăn dự trữ! Mắt của Hạ Sở hiện lên vẻ ghen tị!
Đã nói là cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau cơ mà!
Người này lại không nhìn cô lấy một cái, xách theo hộp mì tôm, bước đôi chân dài đi thẳng đến phòng pantry (*).
Hạ Sở chỉ có thể đứng tại chỗ... Thật ra cô nên rời đi, cùng là người tăng ca đói bụng như nhau mà người ta có đồ ăn còn cô hít không khí, thảm lắm nha.
Những nghĩ đến việc có quay về cũng nhịn đói mà ngủ, cô không kiềm chế được mà liếc mắt về phía cái ngăn kéo vẫn còn đang mở.
Hình như thấp thoáng bên trong còn có một hộp mì tôm nữa.
Vị gì thì cô không biết nhưng chắc chắn có thể lấp đầy bụng!
Trước đây Hạ Sở cực kì sợ đói nhưng bởi vì khuôn mặt ngày càng tròn trịa mượt mà nên cô ráng nhịn mà ăn ít lại. Hiện giờ lại không còn băn khoăn này nữa, cô đã gầy như cây tre rồi, ăn một hộp mì tôm có làm sao? Cho dù cô có ăn gà rán, hamburger, cheese pizza cũng không có gì đáng sợ cả!
Đói đói đói, sau khi ngửi thấy mùi thơm của mì tôm, cô càng là đói bụng đến mức không nhấc chân nổi.
Đi ra khỏi phòng pantry, thấy Hạ Sở vẫn còn đứng đó, người đàn ông nhướng mày, hơi ngạc nhiên, dường như anh cho rằng cô sớm nên rời đi rồi.
Hạ Sở cũng muốn đi nhưng chân của cô đã bị cái bụng chi phối, không nghe bộ não sai bảo nữa.
Lại có một tiếng “Ọt ọt” nữa vang lên, nó phát ra từ bụng của Hạ Sở.
Hạ Sở xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Người đàn ông hơi ngơ ngác, sau khi anh nhìn chằm chằm Hạ Sở một lúc mới hỏi: “Muốn ăn không?”
Vừa hỏi thế này làm cho Hạ Sở cảm thấy đói hơn nữa, chữ ‘muốn’ bật đến bên miệng của cô rồi nhưng bởi vì quá xấu hổ nên không nói nó ra.
Mặc dù đói muốn điên rồi nhưng Hạ Sở vẫn nhạy bén nhận thấy được sự mỉa mai trong giọng nói của người đàn ông —— Không chỉ như thế, dường như còn có chút khiêu khích, cứ như đã chắc chắn rằng cô sẽ không ăn.
Thấy cô không lên tiếng, người đàn ông nhíu mày lại, sau khi cười lạnh một tiếng lại ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Chỗ này của tôi chỉ có cái này, ăn hay không thì tùy.”
Chỗ kia của tôi còn không có gì hết kia kìa!
Hạ Sở bất chấp, tính tình không chịu thua nổi lên, cô muốn làm cho cái người đàn ông xấu tính này thất vọng —— anh cho rằng cô sẽ không ăn, vậy cô cứ muốn ăn để cho anh xem!
Hạ Sở xông qua, moi hộp mì tôm ra nói: “Mượn một hộp, sau này trả anh.”
Hạ Sở nói xong thì đi vòng qua anh xông thẳng vào phòng pantry.
Cô đi quá nhanh, nhanh đến mức không hề nhìn thấy được ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông bên cạnh.
Lúc Hạ Sở gỡ nắp hộp mì tôm ra mới cảm thấy chuyện này chính mình làm hơi nông nổi.
Đêm hôm khuya khoắt, căn phòng vắng vẻ, người đàn ông xa lạ, bởi vì tức giận mà cô đã “cướp đi” mì tôm của anh, ừm... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Nghĩ lại cô lại bỏ đi suy nghĩ đó, đây là công ty của hai người, cô và người đàn ông kia cũng được coi là đồng nghiệp, “bạn học cùng lớp” mượn một hộp mì tôm cũng không là chuyện quá đáng lắm đi? Chỉ mong người bạn học này của cô không hẹp hòi đến mức tính toán chi li một hộp mì tôm...
Nấu mì tôm xong, Hạ Sở cũng không bước ra khỏi phòng pantry. Cô ngồi xuống chỗ này, sau khi đợi năm phút đồng hồ, ăn được một hộp mì ngon nhất trong cuộc đời này.
Bình thường cô ăn rất chậm, lần này lại ăn như hổ đói, mong muốn uống hết cả nước mì vào bụng.
Cực kì đói thì ăn cái gì cũng đều là món ngon có một không hai.
Sau khi lấp đầy bụng, từng cơn buồn ngủ ập đến, Hạ Sở thu dọn một hồi, định quay về đi ngủ.
Lúc cô bước ra, người đàn ông bên ngoài đã ngồi vào trước máy tính một lần nữa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, cứ như bên trong từng chuỗi ký tự không xác định kia đang có một thế giới thực sự.
Hạ Sở cảm thấy rằng lần này chính cô đã thắng, cô không chỉ đả kích được dáng vẻ kiêu ngạo của anh mà còn được ăn một hộp mì tôm ngon tuyệt, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lời.
Con người mà, phải biết dừng lại đúng lúc, cho nên cô tiện tay giúp anh dọn rác.
Vốn còn muốn nói lời chào tạm biệt nhưng thấy anh tập trung như thế, cô không làm phiền nữa, xoay người rời đi.
Cô vừa đi, người đàn ông đang nhìn chằm chằm màn hình liền hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, cứ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trên đường về nhà, Hạ Sở có chút tò mò, rốt cuộc người đó mấy giờ về nhà? Mấy giờ ngủ? Cứ làm việc bất kể ngày đêm như thế, rốt cuộc là đang bận chuyện gì chứ? Áp lực của Liên Tuyến đúng là rất lớn, cũng thường xuyên có người tăng ca đến khoảng mười giờ nhưng muộn thế này giống anh thì gần như không có.
Có thể là hiệu suất làm việc thấp đi, Hạ Sở nghĩ vậy, có người mười phút đã làm xong một bài thi, có người lại mất cả tiếng đồng hồ, đấy cũng là chuyện không còn cách nào.
Nghĩ như thế thì người đàn ông đó cũng rất đáng thương: Không có năng lực thì chỉ có thể dựa vào sự cố gắng; lại thêm tính tình không tốt, chắc là cũng không có ai giúp đỡ anh, không chừng còn bị người khác chơi khăm.
Haizz... Cũng không dễ dàng gì.
Hạ Sở lại nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, cảm giác “cùng cảnh ngộ nên thông cảm nhau” lại dâng lên, đột nhiên trong lòng cảm giác có chút bi ai.
Đến ngày thứ ba, Hạ Sở không chỉ không thích nghi được với cuộc sống nhịp điệu nhanh cường độ cao này mà ngược lại đã gặp phải một nguy cơ cực kì lớn.
Tính logic của cô năm hai mươi tám tuổi cực kì cao, sắp xếp công việc chi tiết đã giúp đỡ cho Hạ Sở mười tám tuổi cực kì nhiều. Lại có thêm sự sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ của trợ lý Ethan và ý thức cao của các trưởng phòng, cho nên Hạ Sở mới có thể miễn cưỡng duy trì sự vận hành của công ty trong hai ngày này, không xuất hiện sai lầm nào.
Đến ngày hôm nay, mấy vấn đề cực kì khó giải quyết đã bày ra trước mặt cô.
Gói mở rộng mới của tổ trò chơi đã xuất hiện vấn đề kỹ thuật và vẫn luôn không thể tìm ra lỗi, mà ngày lên sóng đã gần ngay trước mắt, nếu không thể lên sóng đúng hạn thì những tổn thất liên tiếp đúng là làm con người ta căng thẳng.
Trò chơi mới “Huyết Liệp” lại đã test xong, cần tuyên truyền ngay nhưng đề án tuyên truyền mà bộ phận tuyên truyền đưa ra làm cho một người ngoài nghề như Hạ Sở nhìn vào đều cảm thấy là đang làm liều.
Còn có bên phía nền tảng video, không hề đấu thầu được bộ phim nào, bộ phim đang đầu tư thì lại là ‘công phu sư tử ngoạm’, không ngừng yêu cầu tăng vốn đầu tư.
...
Cả đống chuyện bày ra trước mặt, Hạ Sở không dám làm bừa, sợ rằng một quyết định của mình mà sai sót sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, toàn bộ đều rối.
Mấy chuyện sau vẫn có thể tạm thời để đó, chuyện gói mở rộng lên sóng lại vô cùng khẩn cấp nhưng cô không có cách nào khác, chỉ có thể gửi hy vọng vào bộ phận kỹ thuật, hi vọng rằng họ có thể tự mình giải quyết vấn đề mà không cần người không hề hiểu chuyện gì như cô đưa ý kiến bừa.
Một ngày sứt đầu mẻ trán kết thúc, tối nay Hạ Sở không ngủ, vẫn đang nghiêm túc xem video cuộc họp, nghe lại những ý kiến mà mọi người đưa ra trên cuộc họp trước đó một lần nữa, cố gắng theo kịp suy nghĩ của họ.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã hơn mười hai giờ.
Hạ Sở xoa xoa gáy, cảm thấy vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ.
Chỉ mới ba ngày liên tiếp, cô đã chịu không nổi rồi, thật không biết chính mình năm hai mươi tám tuổi trải qua như thế nào.
Mì tôm kia là cô mượn, nếu đã mượn thì nên trả, cô nhìn thấy thời gian không còn sớm, dứt khoát không nhìn nữa, đứng dậy đi tìm “chủ nợ”.
Từng đi hai lần, cộng thêm việc ban ngày cô đã xem bản đồ khu vực của Liên Tuyến, đã tương đối quen thuộc, đi đến đó cũng coi là suôn sẻ.
Không ngờ khi cô đến, trong phòng lại không có người.
Cuối cùng một người cuồng tăng ca đã tan làm?
Hạ Sở hơi ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui, cô sợ anh đột tử, đến lúc đó người “Sếp” là cô phải chịu trách nhiệm nha!
Hạ Sở xoay người muốn rời đi nhưng lại bị dọa giật cả mình.
Sau lưng cô có một người, dáng người cực kì cao, bờ vai cực kì rộng, gần như là che kín cả người cô.
Ánh đèn sàn mờ tối chiếu rọi lên phía trên, khuôn mặt của người đàn ông cũng nửa sáng nửa tối, chỉ hiện ra đôi môi mỏng nhìn mỏng hơn, sống mũi càng thẳng hơn, đôi mắt màu lạnh bởi vì chìm trong bóng tối nên cũng càng thêm khó đoán.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, lặp lại câu nói ngày hôm qua: “Rốt cuộc em muốn làm gì.”
Hạ Sở chợt lùi về phía sau một bước, sau khi cảm nhận áp lực chợt giảm cô mới giơ giơ thứ đồ trong tay lên: “Dĩ nhiên là trả nợ.” Nói xong còn nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu.
Người đàn ông nhíu chặt mày, Hạ Sở lại đã lùi đến trong phòng làm việc, cô lén thở dài một hơi --- đêm hôm khuya khoắt, có thể đừng dọa người khác được không!
Hạ Sở vẫn rất lịch sự, mượn là mượn mì tôm, trả thì lại trả bằng bento. Dĩ nhiên không phải do chính cô làm, chỉ là làm phiền Ethan phải giúp cô đặt xong sớm trước khi tan làm.
Mì tôm tuy ngon nhưng ăn nhiều cũng sẽ ngán, vẫn là ăn cơm một cách thiết thực sẽ dễ chịu hơn.
Hạ Sở đang thu xếp bày đồ ăn ra, người đàn ông dựa vào bên cạnh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“Ăn đi, tôi mới vừa hâm nóng đó.” Hạ Sở kêu anh.
Người đàn ông không động đậy, ánh mắt cũng không dời đi, chỉ nhìn cô không chớp mắt như thế.
Hạ Sở do dự một lúc, vẫn nói ra: “Tối hôm qua... Cảm ơn mì tôm của anh.”
Tiếng cảm ơn này, Hạ Sở nói rất chân thành.
Mặc dù cô cảm thấy người này rất hung dữ, còn không dễ ở chung nhưng xuyên đến mười năm sau xa lạ này, anh coi như là người đầu tiên mà cô chủ động làm quen, không phải là người Megan quen, mà là người cô biết.
Là người cô làm quen, người đầu tiên sau mười năm.
Hạ Sở không biết rằng, câu cảm ơn này của cô đã đem đến một sự đả kích khó tưởng tượng đến nhường nào cho người đối diện.
Anh đứng yên tại chỗ, hai đầu lông mày nhíu lại chặt hơn, cảm xúc trong mắt cũng vô cùng phức tạp. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, nhìn vào vẻ mặt không có chút phòng bị nào của cô, đáy lòng chợt dâng lên nổi lên một cảm giác bực bội.
Hạ Sở của lúc này lại đã buông bỏ thành kiến với anh, định cố gắng làm quen với anh một chút, Hạ Sở hỏi: “Đúng rồi, anh tên là gì?”
Một câu giống như một cơn gió mềm mại, đã thổi bay tất cả sự bực bội.
-------
Giải thích:
(*) Phòng pantry: raw là 茶水间, là nơi để các nhân viên có thể nghỉ ngơi, ăn uống, thưởng thức trà, café, hoặc cũng có thể trò chuyện với nhau để tăng tinh thần, gắn kết, kích thích sự tương tác.