Hạ Sở hơi ngạc nhiên trong lòng, cô cũng không biết chính cô đang ngạc nhiên chuyện gì, chỉ biết là trái tim bất chợt đập nhanh hơn một chút.

Càng vô lý hơn nữa là, cô thế mà lại nổi lên xúc động muốn quay đầu rời đi, cứ như thể ở sâu trong tâm hồn có một giọng nói đang cảnh báo cô: Cách xa anh một chút.

Thật sự là chằng hiểu ra sao cả.

Hạ Sở không hề xem trọng trực giác của mình cho lắm, thậm chí cô còn dời mắt khỏi tay của anh, nhìn về phía khuôn mặt của anh.

Vừa nhìn xong, cô chợt sững sờ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình, có một sợi tóc rơi xuống giữa trán.

Nhìn từ góc nhìn của Hạ Sở, bóng của ánh đèn che khuất đôi mắt của anh nhưng nó lại làm nổi bật sóng mũi cao thẳng và đôi môi cực mỏng. Dưới ánh đèn như thế này, nửa bên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh giống như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, được tạo ra từ bàn tay của thần, rơi vào sự rực rỡ của thế gian.

Còn, còn thật sự đủ đẹp trai nha..

Hạ Sở có chút hồi hộp, ngón tay cô hơi rụt lại. Đừng trách cô, nhìn hết thời kỳ trưởng thành, những nam sinh xung quanh cô nếu không phải là dáng vẻ cứng nhắc như sách giáo khoa thì cũng là số mụn trên mặt còn nhiều hơn bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học, những người hơi hơi vừa mắt thì lại làm kiểu tóc giống HKT(*), nhìn cay xè đến mức làm mắt cô bị đau.

(*) kiểu tóc giống HKT: raw là “杀马特” —— sát mã đặc có nghĩa là kiểu tóc dài vuốt keo dựng đứng lên á nên mình để giống HKT cho mọi người dễ tưởng tượng.

Người đàn ông trước mặt này chỉ mặc áo thun và quần dài bình thường, mái tóc còn có chút rối, tư thế ngồi còn nhàn nhã đến mức chẳng lịch sự chút nào nhưng khuôn mặt thật sự quá sắc sảo, có một vẻ đẹp mà không có cách nào miêu tả được.

Đặc biệt là trong đêm hôm khuya khoắt và dưới ánh đèn mờ ảo này, càng có thêm vô số cảm giác không chân thực, như thể anh không phải là một con người thật, mà chỉ là một giấc mơ còn chưa tỉnh lại.

Hạ Sở đứng một lúc lâu, người đối diện không hề nhìn đến cô một lần nào. Hạ Sở cũng không rõ là anh không phát hiện ra cô hay là đã phát hiện nhưng không để ý đến.

Anh rất bận, cũng rất tập trung tinh thần, những ngón tay đang gõ phím cực kì nhanh, trên màn hình từng dòng code liên tục nhảy lên phía trên, cứ như đang xây dựng một nấc thang dẫn đến thế giới chưa biết được.

Hạ Sở nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, định hỏi thăm lối đi ra một chút: “Anh...”

Cô chỉ mới nói một chữ, bàn tay của người đàn ông lập tức dừng lại, tiếp đó cứ như dây đàn bị kéo căng, bầu không khí xung quanh thay đổi, đêm khuya hơn, ánh đèn càng tối hơn, thứ bỗng đọng lại cùng nhau là một cơn mưa to gió dữ đáng sợ.

Hạ Sở hoảng sợ tận đáy lòng, đang muốn xin lỗi vì hành vi tùy tiện quấy rầy của mình thì ánh mắt của người đàn ông đó đã liếc về phía cô: Đuôi mắt hẹp dài khiến cho sự lạnh lùng trong mắt trở nên sắc bén, giống như gai nhọn, đâm sâu vào trong trái tim của Hạ Sở.

Hạ Sở ngẩn người, phát hiện cổ họng của mình như bị siết chặt lại, hoàn toàn không thể phát ra một chút âm thanh nào cả.

Sao mà dọa người như vậy chứ! Người thức đêm lúc tức giận thì sự căm phẫn liền tăng gấp đôi hay sao! Hạ Sở cảm thấy có chút chán nản, cô đặt mình vào hoàn cảnh của người nọ mà suy nghĩ một lúc... chính cô giải đề đến tận sáng sớm, nếu bị người khác ngắt ngang thì quả thực cũng là rất tức giận.

“Đúng...” Hạ Sở cố gắng lên tiếng, đáng tiếc là không thể nói cả câu hoàn chỉnh.

Lúc này người đàn ông mới nhìn thấy cô, rõ ràng anh đã giật mình một lúc, ánh mắt dịu lại một chút, chỉ là hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt lại.

“Chuyện gì?” Anh mở miệng hỏi, giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lạnh ngắt lạnh tanh, cứ như ngay cả nhiệt độ của máy lạnh ở chính giữa cũng giảm đi vài độ theo.

Cuối cùng Hạ Sở cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô không dám trực tiếp hỏi lối ra ở đâu, sợ bị coi là người khả nghi, đặc biệt là người này trông rất hung dữ...

Vì vậy, cô uyển chuyển mà nói: “Muộn thế này rồi, còn không về sao?” Nếu anh tan làm, vừa hay cô có thể đi theo.

Cô nói chuyện rất khách sáo, cũng rất thân thiện, dù sao cũng là đồng nghiệp, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Nhưng người đàn ông xa lạ này lại đột ngột nhìn chằm chằm cô, trong mắt ngập tràn vẻ dò xét.

Hạ Sở bị anh nhìn đến mức rất không được tự nhiên, cô không nhịn được mà bổ sung: “Ừm, làm việc đến tối muộn như thế, sức khỏe...”

Cô còn chưa nói hết câu, người đàn ông đó đã ngắt lời cô: “Em muốn tôi quay về?”

Lúc anh hỏi câu này thì giọng nói rất nhẹ nhàng, còn có chút đột ngột, Hạ Sở cứ cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng cho lắm nhưng lại không phân biệt ra được.

Cô nói rằng: “Quay về đi, đã hơn ba giờ sáng rồi.”

Người đàn ông lại lặp lại câu lúc nãy: “Em muốn tôi quay về?” Lần này giọng điệu còn nhẹ hơn nữa, câu chữ cũng rõ ràng hơn, cứ như tách từng chữ một ra, đặt từng nét một trước mặt cô.

Ánh mắt Hạ Sở hiện lên vẻ nghi ngờ, cô cảm giác lời nói khách sáo của mình có thể đã bị đối phương xem là xen vào việc của người khác. Thế nên cô đổi giọng mà nói: “Đã muộn lắm rồi, tôi hy vọng anh nghỉ ngơi một lát, dĩ nhiên tình hình cụ thể còn phải xem chính anh thôi.”

Nghe cô nói vậy, khóe miệng của người đàn ông lại mang theo nét châm chọc, ánh mắt cũng lạnh đi, anh không nhìn Hạ Sở nữa, quay đầu nhìn chăm chú vào máy tính, tay đặt lên bàn phím một lần nữa.

Anh không hề nói câu nào nhưng Hạ Sở lại cảm nhận được sự “xua đuổi khách” một cách rõ ràng.

Giọng điệu của cô rất tốt mà, cũng chưa nói lời nào quá đáng, anh làm gì mà hung dữ như thế chứ!

Hạ Sở không nói lên lời.

Cô quyết định từ bỏ ý định theo anh rời đi, tự mình tìm tòi!

Vang lên theo tiếng bước chân của cô là tiếng gõ bàn phím.

Tiếng gõ bàn phím nhỏ dần đi, tiếng bước chân cũng dần dần đi xa.

Trong tòa nhà khổng lồ mang tên Liên Tuyến này, thứ ánh sáng yếu ớt này không thể giữ được hai con người đi ngược chiều nhau.

Hạ Sở quanh quẩn cũng không biết bao lâu, cuối cùng đã đi ra ngoài được, cô phát hiện bên ngoài đang đậu một chiếc xe. Tài xế đã đổi người khác, tinh thần phấn chấn, vừa nhìn đã biết là người quen với ban đêm. Hạ Sở đã rõ, xem ra chính mình về vào rạng sáng là chuyện bình thường, ngay cả tài xế cũng đều có người thay.

Bốn giờ sáng cô mới về đến căn biệt thự lộng lẫy bên bờ biển đó, lúc nằm ngã xuống giường thì cô mới nhận ra một vấn đề tàn khốc.

Nếu như năm giờ sáng cô đã phải thức dậy thế thì cô giày vò lâu như thế về đây để làm gì chứ hả!

“Cái gì thế này!” Hạ Sở gào thét một tiếng, xoay người vùi đầu vào trong gối.

Ngày hôm sau, Hạ Sở bò dậy dựa vào nghị lực làm người khác kinh ngạc của học sinh cấp ba, lúc tắm thì nhắm mắt mà tắm, lúc đánh răng cũng là hai mắt đờ đẫn mà đánh, dù sao thì cô cũng không rõ mấy thứ đồ trang điểm đó, dứt khoát không xài luôn vậy.

Cứ mặt mộc như thế mà bước ra đường, trợ lý của cô, anh chàng đẹp trai Ethan ngày hôm qua cũng vẫn nhìn thẳng, nói với cô lịch trình hôm nay và một ít email cần xử lý gấp một cách mạch lạc.

Hạ Sở nghe mà buồn ngủ, nếu không phải sợ lộ tẩy, cô đã sớm tựa vào cửa kính xe để ngủ say như chết rồi.

Miễn cưỡng chống đỡ đến phòng làm viêc, Hạ Sở đã không còn tinh thần, cô gắng gượng xốc lại tinh thần, dựa vào những thứ nhớ kỹ trong đầu mà cố gắng ứng phó đến buổi chiều.

Sau bữa tối thì không còn ai đến quấy rầy cô nữa, Hạ Sở nhìn xem email mà hai mí mắt cứ liên tục đánh nhau, cô vốn đã thấy khó hiểu, lúc này càng gần giống như đang nhìn ‘thiên thư’ (*).

(*) Thiên thư: raw là 天书, là sách do thần tiên trên trời viết ra.

Làm một người thành công đúng là không dễ, đúng là muốn tổn thọ nha!

Hạ Sở đáng thương không dám lười biếng, cô phải thích nghi, phải cố gắng làm quen, bằng không cô sẽ từ Giám đốc Điều hành biến thành Giám đốc chuyện cười mất! Đã xui xẻo xuyên đến mười năm sau như thế, dù sao cô cũng không thể lại vứt bỏ cuộc sống sung túc mà cô khó khăn lắm mới kiếm được đi chứ.

Bố mẹ còn đang đi du lịch ở châu Âu, lúc quay về mà thấy cô thất nghiệp, hai người phải đau lòng đến nhường nào!

Nghĩ đến những điều này, cuối cùng Hạ Sở đã vựt dậy tinh thần, gượng gạo xem email một tiếng đồng hồ.

Nhưng mà sau bảy giờ tối, cô hoàn toàn không chịu nổi nữa, nghiêng đầu lại ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này lại ngủ đến sáng sớm, tốt ở chỗ là sớm hơn hôm qua một tiếng...

Hạ Sở chán nản đứng dậy, xoa xoa mặt, lấy lại tinh thần. Về nhà thôi về nhà thôi, quay về còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa... Hạ Sở nghĩ đến điều đó mà xót xa trong lòng, thật muốn nằm xuống ngủ tiếp nhưng cơ thể còn hành động nhanh hơn cô, cho dù chỉ có thể quay về ngủ một chút như thế nhưng cơ thể này cũng mong ngóng được trở về.

Có lẽ là đã quen rồi đi, Hạ Sở nghĩ thế.

Ra khỏi phòng làm việc của mình, Hạ Sở lại nhớ đến người đàn ông tối qua cô gặp được...

Anh có phải lại đang tăng ca hay không?

Hạ Sở không hề muốn nhìn thấy anh nữa, người hung dữ như thế, dù có đẹp trai đến đâu thì cũng không thể khiến cho người khác thích được!

Hạ Sở cố ý đi vòng đường khác, tiếc là cô vẫn còn rất xa lạ với nơi này, đi một lúc thì cảm thấy mờ mịt.

Mấy lối đi này đều dẫn đến đâu? Từng phòng từng gian này đều là những bộ phận gì?

Hạ Sở mù mờ càng bước đi càng mệt mỏi, mãi đến khi cô nhìn thấy khu vực làm việc hơi có vẻ lộn xộn đó.

Ánh đèn mờ tối, có tiếng gõ bàn phím, người đàn ông lười nhác không ra dáng, còn có đôi mắt lạnh lùng kiêu căng đó của anh.

Hạ Sở quay đầu muốn rời đi, người đàn ông đưa lưng về phía cô lên tiếng: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Lúc anh nói câu này thì ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, bàn tay gõ code, như thể người nói chuyện không phải anh.

Hạ Sở rất khó chịu nhưng sao cô lại có thể nói ra chính cô lạc đường được chứ? Chỉ kiên trì nói: “Đi ngang qua.”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, đôi chân dài duỗi ra, chiếc ghế xoay qua, ánh mắt anh cũng bắt lấy cô một cách chính xác không chút sai sót.

Rõ ràng là anh đang ngồi, cô đang đứng nhưng cô cứ cảm thấy chính cô thấp hơn anh nửa đầu.

Hạ Sở không muốn thua, cô ưỡn ngực, thử thể hiện khí thế.

“Ọt ọt.”

Khí thế còn chưa thể hiện ra mà chiếc bụng đói của cô đã bán đứng cô.

Hạ Sở: “...” Xấu hổ chết đi được!

“Ọt ọt.”

Lại một tiếng nữa vang lên, còn vang hơn tiếng hồi nãy.

Hạ Sở chớp chớp mắt, ý thức được tiếng đó đến từ người đàn ông đối diện.

Hai giờ sáng, hai con người tăng ca làm thêm giờ đều đói bụng cồn cào, hình như cũng rất bình thường...

Rốt cuộc Hạ Sở vẫn còn trẻ, vừa bị tiếng ‘ọt ọt’ này quấy rầy mà nảy sinh cảm giác “cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau”, ngược lại tâm trạng đã tốt hơn một cách khó hiểu: “Anh cũng đói rồi?”

Người đàn ông: “...”

Hạ Sở nói: “Muộn thế này rồi cũng không có gì để ăn.”

Khóe miệng của người đàn ông treo lên độ cong mỉa mai đó, anh đứng dậy lật tìm trong ngăn kéo kế bên một lúc, lấy ra một hộp mì tôm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play