Hạ Sở tiếp tục xem, càng xem càng thổn thức.
Cao Tình nói rằng Giang Hành Mặc chỉ được mỗi khuôn mặt, những thứ khác đều cực kì tệ nhưng Hạ Sở xem hết Baidu Baike cũng không thấy câu miêu tả nào liên quan đến vẻ bề ngoài của anh ta mà trái lại đều đang giới thiệu CV làm người khác ngạc nhiên của anh ta, đầu óc thiên tài cùng với “đế quốc” huy hoàng mà chỉ mất mười mấy năm ngắn ngủi đã tạo ra.
Hạ Sở chú ý đến một chỗ rất thú vị.
Cô và Giang Hành Mặc kết hôn vào đêm trước giáng sinh năm 2017, mà một tuần trước khi kết hôn, Giang Hành Mặc đã từ chức CEO ở tập đoàn Liên Tuyến, thông qua Nghị quyết của Hội đồng Quản trị, cuối cùng do Hạ Sở tiếp nhận chức vụ đó.
Hai chuyện này có liên quan gì hay sao? Hay chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần?
Trong Baike viết như thế này: Giang Hành Mặc yêu sâu đậm và tin tưởng người vợ Hạ Sở. Hai người vừa là đôi vợ chồng khăng khít thân mật vừa là bạn đồng hành hợp tác có một không hai. Trước hai người, tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được một đôi tình nhân lại có thể ăn ý và bổ sung cho nhau về mọi mặt như thế...
Hạ Sở xì mũi coi thường với chuyện này, cô suy nghĩ bằng cái đầu mười tám tuổi của mình cũng cảm thấy trong đó có gì đó mờ ám.
Thật ra có rất nhiều chỗ trùng hợp trong Baike của hai người, gần như là rập khuôn: Giang Hành Mặc ở phía trước, cô ở phía sau. Chuyện này trái lại đã đúng với câu nói của Cao Tình: “Cậu đi theo anh ta tám năm...”
Sau khi Hạ Sở xem hết những thứ có thể xem, cuối cùng bắt đầu tò mò vẻ bề ngoài của Giang Hành Mặc.
Cô rất tò mò, một người đàn ông có thể khiến mình thích, có dáng vẻ như thế nào?
Dù sao cô năm mười tám tuổi hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được chính cô sẽ yêu ai. Cô cảm thấy bài thi rất “đẹp trai”, “nói chuyện yêu đương” với nó còn có thể đổi lấy được thành tích tốt, cớ sao lại không làm.
Hạ Sở cực kì hào hứng muốn nhìn dáng vẻ của “người đàn ông cặn bã”, kết quả là tìm khắp cả hệ thống Internet cũng không tìm thấy một tấm ảnh nào cả.
Anh ta từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, không tham dự bất kỳ một sự kiện công khai nào, trong thời đại internet như bạch tuộc này, Giang Hành Mặc cứ như đã đội lên một chiếc nón tàng hình vậy, hoàn toàn không xuất hiện.
Có rất nhiều tin đồn về chuyện này, có người nói anh ta xấu trai, xấu hổ khi gặp người khác; Có người lại nói cơ thể anh có khiếm khuyết, không muốn để lộ ra; Cũng có người nói anh ta nhát gan sợ chết, số người đắc tội quá nhiều, sợ bị người ta đánh chết.
Hạ Sở không nhịn được, lần lượt giơ ngón tay cái lên với các ý kiến đó.
Nói rất có lý, cô thực sự không thể không đồng ý.
Trên mạng không có hình, thậm chí trong điện thoại máy tính của Hạ Sở cũng không có, quá hơn nữa là cô đã lật hết cả ngôi nhà, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn của hai người cũng đều không tìm thấy!
Nếu không phải tất cả mọi người đều nói hai người đã kết hôn rồi thì cô quả thực phải nghi ngờ đây là một trò đùa.
Cao Tình nói cô cực kì yêu Giang Hành Mặc, cô cũng thật sự không nhìn ra.
Yêu một người mà ngay cả một tấm hình của người đó mà cũng không có hay sao? Yêu một người mà không hề quan tâm đến bất kỳ tin tức gì liên quan đến họ? Yêu một người mà thật sự có thể quên sạch như vậy à?
Dấu vết về Giang Hành Mặc duy nhất trong điện thoại cô chính là số điện thoại đó. Bị nhấn chìm giữa vô vàn số điện thoại khác trong danh bạ, bình thường, rất bình thường, không chút thu hút, không có ghi chú, không có yêu thích, chỉ là ba chữ đơn giản xa lạ —— Giang Hành Mặc.
Như thể một người không đáng nhắc đến nhất, chỉ lễ phép lưu lại số điện thoại, không bao giờ liên lạc nữa.
Hạ Sở cảm thấy Cao Tình nghĩ quá nhiều rồi, tình cảm mà cô dành cho Giang Hành Mặc chắc chắn không như những gì cô ấy nghĩ.
Lúc này Hạ Sở trẻ tuổi vẫn còn không hiểu, hai con người đã từng trải qua nhiều chuyện như thế, cuộc đời đều gắn chặt vào nhau như vậy mà lại có thể không có chút dấu vết của đối phương, có thể xa lạ và xa cách nhau như vậy, chính điều đó đã là chuyện cực kì không bình thường.
Cô không hiểu là: Yêu một người, đôi khi ngay cả một tấm hình cũng không dám nhìn; Yêu một người, cũng có lúc đau buồn đến mức ngay cả một câu cũng không thể nói ra được; Yêu một người, ngược lại thật sự muốn khoét sạch người đó ra khỏi đáy lòng.
Hạ Sở lại tìm kiếm “Liên Tuyến”, đây là công ty do Giang Hành Mặc sáng lập, trong vòng hơn mười năm đã phát triển từ một công ty non trẻ thành một công ty hàng đầu về Internet. Sản phẩm chủ yếu của nó là các trò chơi và các trang mạng video, gần như là một lưới bắt hết tất cả các hạng mục kiếm nhiều tiền nhất hiện nay.
Hạ Sở cảm thấy không thể tin được. Từ nhỏ cô chưa từng chơi game, cũng không thích chơi, bây giờ lại quản lý một công ty game, thậm chí còn tham gia vào việc tạo ra nó, trở thành một trong những người sáng lập.
Cuộc đời, đúng thật là luôn luôn thay đổi.
Buổi tối, Tình Cách Cách tỉnh lại, cô đỡ trán, cực kì khó chịu lại nhìn đến Hạ Sở —— người uống nhiều hơn cô nhưng lại không có chút chuyện gì, cô càng khó chịu hơn.
Cao Tình yếu ớt nói: “Mười năm trước mình dùng một ly rượu chuốc say cậu, mười năm sau ai có thể chuốc say cậu, mình sẽ gọi người đó là ba.”
Hạ Sở trêu ghẹo cô: “Coi chừng mình thật sự tìm một người ba cho cậu đấy.”
“Nếu thật sự có thể tìm được, mình còn phải thật cảm ơn đó...” Cô còn chưa nói xong, lại ngây người.
Hạ Sở không biết vì sao cô ấy ngây người, một lúc sau Cao Tình mỉm cười nói: “Xem ra cậu cũng có chút say.”
Lời này có chút khó hiểu, Hạ Sở không thể hiểu được nhưng bởi vì bầu không khí thay đổi, nên cô cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Cao Tình chỉ là đã quá lâu không nhìn thấy cô cười thế này, cũng rất lâu không nghe thấy cô nói lời trêu đùa, cho nên rất không quen.
Khoảng 9 giờ, một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đến đón Cao Tình, Cao Tình nói lời tạm biệt với Hạ Sở, trước khi đi lại dặn cô: “Cố gắng ăn cơm, đừng thức khuya, sức khỏe quan trọng hơn.”
Câu này giống hệt câu mẹ Hạ nói, trái tim Hạ Sở vừa ấm áp vừa khó chịu.
Cô thật muốn Cao Tình có thể ở lại lâu hơn nhưng rõ ràng chuyện này là chuyện không thể nào.
Cao Tình cũng có gia đình riêng của mình.
Người đàn ông đến đón cô ấy rất câu nệ khi nhìn thấy Hạ Sở, trên khuôn mặt không che dấu được sự lấy lòng.
Sắc mặt của Cao Tình lại lạnh xuống, không cho cơ hội để người đàn ông đó nói chuyện đã nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông chỉ đành đuổi theo, trước khi đi còn liên tiếp nói xin lỗi với Hạ Sở.
Hạ Sở mỉm cười, nói: “Có thời gian thì cùng đến chơi.”
Đôi mắt của người đàn ông sáng lên, thứ ánh sáng bật ra đó không liên quan gì đến tình cảm, đó là một loại sắc thái khác —— thứ mà Hạ Sở xa lạ nhưng lại chợt hiểu rõ.
Bọn họ rời đi, Hạ Sở lại ngập tràn dấu chấm hỏi trong lòng. Đó là chồng của Cao Tình sao? Đó là kiểu người mà lúc trẻ Cao Tình ghét nhất.
Cung Thần đâu? Người khiến Cao Tình yêu đến chết đi sống lại, suýt chút nữa bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học đâu.
Hạ Sở lắc đầu, thu lại mạch suy nghĩ.
Cao Tình hai mươi tám tuổi, chắc là trưởng thành hơn, hiểu rõ hơn cô nhiều.
Hạ Sở tưởng rằng chính cô sẽ mất ngủ nhưng thực ra cô ngủ khá ngon.
Chiếc giường vô cùng thoải mái, chăn cũng vô cùng quen thuộc, điều khiến người khác thán phục hơn chính là nhiệt độ trong phòng luôn được duy trì ổn định.
Không lạnh cũng không nóng, thích hợp đến mức không thể thích hợp hơn.
Cô không hề điều chỉnh bất cứ cái gì, cũng không tìm thấy chiếc remote có thể điều chỉnh nào, cứ như ngôi nhà này có “suy nghĩ”, chính nó có thể phán đoán được nhiệt độ, hơn nữa rất vừa phải, làm cho cô vô cùng thoải mái.
Tuy là ngủ rất ngon nhưng chiếc báo thức lúc trời còn chưa sáng khiến da đầu cô như muốn nổ tung.
Bây giờ mới mấy giờ? Sao mà nên rời giường rồi? Hạ Sở mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ: bốn giờ đúng.
Cái quái gì vậy, ai muốn bốn giờ thức dậy! Hạ Sở đắp chăn, lật người tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này lại ngủ ra chuyện luôn rồi!
“Megan, xe đến rồi.” Một giọng nói vang lên trong phòng làm cho Hạ Sở đang ngủ mơ giật nẩy mình.
Megan là ai? Xe nào đến rồi? Đầu óc Hạ Sở trống rỗng vài giây sau đó tỉnh táo lại!
Đúng rồi, cô không phải đang trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, mà là xuyên mười năm sau, Megan là tên tiếng anh xa lạ của cô.
Hạ Sở lấy điện thoại ra, nhìn thấy mới năm giờ.
Năm giờ! Năm giờ! Mới năm giờ mà cô muốn đi đâu?
Hạ Sở cố gắng thức dậy, không hề biết nên trả lời lại giọng nói vừa rồi như thế nào. Cô theo bản năng của cơ thể bước vào phòng tắm, ngây người trong lúc rửa mặt.
Cái gương trước mặt cô sáng rực bóng loáng, cực kì có ý tưởng thiết kế —— Hạ Sở không phải bị dọa bởi dáng vẻ miệng dính đầy bọt kem đánh răng của mình, mà là bị dọa sợ bởi những chữ màu xanh hiện trên chiếc gương.
Từng dòng từng chữ một, từ từ trượt lên, tất cả đều là những chuyện đợi xử lý!
Gương rửa mặt mà đã cao cấp như thế rồi sao?
Hạ Sở tiện tay chạm vào một dòng, dòng chữ tên là những việc đợi xử lý của “Nhóm nghiên cứu và phát triển X báo cáo tiến độ bản mở rộng” được mở ra, tiếp đó cả đống chữ chi chít hiện lên kín cả mặt gương.
Hạ Sở không hề quan tâm đến nội dung, cô chỉ đơn thuần là bị dọa bởi khoa học công nghệ cao này.
Tiếp đó, ở phía dưới cùng của cái gương hiện ra một dòng chữ nhỏ màu đỏ: “Xin hãy chú ý thời gian.”
Hạ Sở chợt căng thẳng, nhanh chóng rửa mặt, cô vội vàng ăn mặc chỉnh tề, sau khi ra khỏi nhà đã thấy một chiếc xe hơi màu đen.
Một người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm, dáng người thon dài, khuôn mặt đẹp trai chào hỏi với cô: “Chào buổi sáng, Megan.”
Hạ Sở khẽ gật đầu, lên xe theo động tác mở cửa của anh ấy.
Vốn cho rằng người đàn ông này là tài xế, không ngờ rằng tài xế ngồi ở ghế trước, người đàn ông này ngồi vào ghế sau, ngồi ở bên cạnh Hạ Sở.
Hạ Sở có chút lúng túng... ngồi cùng với một người đàn ông xa lạ...
Nhưng rất nhanh cô không có thời gian để lúng túng nữa, người đàn ông này quả là một tấm gương rửa mặt khác, sau khi anh ngồi vững liền lấy ra một laptop siêu mỏng (có lẽ là laptop?), bắt đầu báo cáo lịch trình với Hạ Sở.
Người đàn ông đó nói chuyện rõ ràng, rất êm tai nhưng mà Hạ Sở chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.
Toàn là mấy thứ gì thế này? Từng câu từng chữ cô đều nghe rõ nhưng từng câu từng chữ lại đều rất xa lạ! Cũng may là trí nhớ của cô rất tốt, từ nhỏ đã giỏi học thuộc lòng.
Người đàn ông ngược lại rất quen với sự trầm mặc của Hạ Sở, giống như vô số lần trước vậy, tận dụng đoạn đường một tiếng rưỡi này để báo cáo lịch làm việc cho Hạ Sở và báo cáo kết quả xử lí tương ứng với những chuyện mà cô giao ngày hôm qua.
Cả đoạn đường Hạ Sở nghe mà hoa mắt chóng mặt! Nhưng thấy người đàn ông đó cần cù như thế, cô cũng chỉ có thể vựt dậy tinh thần, cố gắng ghi nhớ.
Thời gian vừa đúng, cũng không biết là do tài xế quá chính xác, hay là người trợ lý này quá chính xác, có lẽ hai người đều quá chính xác, dù sao lúc xe dừng hẳn Hạ Sở xuống xe thì người trợ lý cũng kết thúc bài báo cáo.
Hạ Sở tưởng rằng lỗ tai của mình sẽ được nghỉ ngơi, ai dè đây chỉ là một món khai vị nho nhỏ, món ăn chính vẫn đang đợi cô trong trụ sở chính của công ty Liên Tuyến.
Hạ Sở đáng thương đã không có một chút thời gian nào để đi tham quan “Quái vật khổng lồ” này, từ lúc cô bước vào cửa Liên Tuyến, không hề có chút thời gian rảnh rỗi nào nữa.
Vô số người có vô số việc đang chờ để báo cáo với cô, trong vô số việc thì lại có vô số lời đề nghị đang chờ cô quyết định.
Hạ Sở bận đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng hiểu từ “mãnh mẽ vang dội” này không phải chủ động, mà là bị động hoàn toàn!
May mắn thay, buổi sáng cô đã nhìn cái gương rửa mặt, càng may mắn nữa là cô nhớ hết những điều nghe thấy trong xe. Tuy là những điều này cô nhất thời không thể hiểu được nhưng nó lại đưa ra gợi ý quan trọng cho cô, cô có thể dựa vào đó mà rập khuôn làm theo.
Dựa vào những điều này, một ngày dài trôi qua, không ai phát hiện ra Hạ Tổng của bọn họ đã bị hoán đổi linh hồn, chắc là không có ai biết đâu nhỉ? Ít nhất là chính cô nghĩ như thế.
... Cũng không phải là hoán đổi linh hồn, chỉ là từ người trưởng thành lão hóa ngược thành một đứa bé thôi.
Cũng không phải Hạ Sở giả vờ non nớt mà thật sự là so cô năm mười tám tuổi với cô năm hai mươi tám tuổi, nói là đứa bé cũng phóng đại rồi!
Vào lúc 6 giờ chiều, cuối cùng cô cũng có thời gian của chính cô, sau khi trợ lý đưa cho cô một ly cà phê xong đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Hạ Sở ngồi trước bàn làm việc, nhìn ly cà phê bốc lên hương thơm, chỉ cảm thấy cực kì buồn ngủ.
Gắng gượng một lúc nữa đi, chắc là sắp được về nhà rồi...
Hạ Sở uống cà phê, tiếc là thứ này cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ mãnh liệt của cô, mơ mơ màng màng, cô gục lên bàn ngủ say.
Cô rất quen thuộc với tư thế này, có học sinh trung học nào không từng nằm gục trên bàn ngủ bù cơ chứ? Bởi vì quá quen thuộc nên Hạ Sở ngủ vô cùng ngon, thậm chí còn nằm mơ, trong mơ cô nhận được giấy báo của Đại học Q, vui đến mức nhảy cao lên tận 30 mét. Tiếc là nhảy quá cao nên lúc rơi xuống có chút đáng sợ.
Hạ Sở chỉ cảm thấy bị mất trọng lượng, cô giật mình tỉnh khỏi giấc mơ.
Nhược điểm của việc ngủ trong tư thế này là cánh tay tê rần, tê đến mức cứ như không phải tay của mình, mà là một thứ rườm rà xa lạ, cái thứ mà cầm dao chặt bỏ cũng đều không sao hết.
Hạ Sở cố gắng làm quen một lúc, lúc cánh tay truyền đến cảm giác tê ngứa âm ỉ, cuối cùng cô đã tỉnh táo lại.
Xung quanh rất yên tĩnh, hơn nữa còn rất tối, cô nhìn điện thoại, tức khắc trợn to hai mắt.
Hai giờ sáng!
Giấc ngủ này của cô cũng lố quá rồi!
Chuyện quan trọng hơn là... sao không có ai đến gọi cô hết vậy? Nhóm người này chỉ biết lo cho bản thân tan làm, mặc kệ cô sống chết đây mà!
Hạ Sở đâu biết là, nhìn khắp cả Liên Tuyến, ngoại trừ người nào đó ra thì không còn ai dám làm phiền cô lúc cô đang làm việc.
Hai giờ sáng đã là gì, làm việc suốt đêm cũng là chuyện bình thường đối với Hạ tổng, bọn họ ai mà chưa từng nhận được email vào lúc một giờ sáng, hai giờ sáng, ba giờ sáng, bốn giờ sáng cơ chứ?
Hạ Sở của lúc này cực kì hoảng sợ, kiến trúc của tòa trụ sở Liên Tuyến này rất khác biệt, nó không phải là một tòa nhà cao tầng theo ý nghĩa thông thường, mà là một tòa nhà khổng lồ có diện tích cực kì lớn. Sự rắc tối phức tạp bên trong, là do các lối đi đã hình thành nên vô số sợi dây, liên kết tất cả các phòng ban lại với nhau, giống như một mạng lưới Internet cụ thể.
Ban ngày Hạ Sở không có thời gian để nhìn, bây giờ đêm khuya vắng người xem lại chỉ cảm thấy sợ khủng khiếp.
Mọi người đều về hết, đèn đã tắt hết, tòa nhà khổng lồ vắng vẻ như một cái phi thuyền tà ác, bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện một con quái vật đáng sợ.
Hạ Sở bước đi cẩn thận, càng bước trong lòng càng rờn rợn, càng bước càng sợ hãi, thế nên bước chân nhanh hơn.
Thật ra cô hoàn toàn không biết cửa ra ở đâu, cô đi bừa như vậy, cũng không biết là đi đến đâu.
Mãi đến khi cô nhìn thấy một chút ánh đèn.
Hai mắt Hạ Sở sáng lên, trong lòng nghĩ là, quá tốt rồi, có người!
Cô vui mừng trong lòng, cũng không quan tâm những thứ khác, chạy chậm qua đó, nghĩ là có thể nhìn thấy một người sống đã quá tốt rồi!
Bước đến vài bước, Hạ Sở phát hiện đó là khu vực làm việc rộng lớn, có rất nhiều bàn làm việc nhưng ánh đèn thì chỉ có một, ánh sáng đó ở nơi sâu nhất, ánh sáng không mạnh cho lắm, thậm chí còn có chút lờ mờ nhưng trong không gian tối mịt này, đã là một chút ánh sáng tốt đẹp nhất rồi.
Hạ Sở nghe thấy tiếng gõ bàn phím lưu loát, tiếng này nghe rất nhẹ rất liền nhau, vốn nên là một thứ tiếng khô khan nhạt nhẽo nhưng bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, ngược lại có một nhịp điệu không thể giải thích được, giống như bản nhạc cổ điển trong phòng hòa nhạc, vang lên một cách trầm lắng, từ tốn làm nền cho bài văn hoa mỹ.
Cô không nhịn được bước nhẹ bước chân, sau khi hoàn toàn bước đến gần, cô đã nhìn thấy một người đàn ông.
Dưới ánh đèn, anh ta dựa lưng vào chiếc ghế xoay, đôi chân dài gác lên chiếc ghế bên cạnh, bàn phím đặt trên đùi, cả người toát lên vẻ chẳng ra làm sao, chỉ có những ngón tay thon dài giống như nghệ sĩ piano, biểu diễn một bản anh hùng ca hùng vĩ trên bàn phím.