Hạ Sở hoàn hồn lại: Giang Hành Mặc là ai? Cô chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Lúc Cao Tình còn nhỏ, miệng lưỡi rất sắc bén, lúc chửi người khác không bao giờ lặp từ và cũng chưa bao giờ thua trong các cuộc cãi vã, là người nổi tiếng cả trường.
Bây giờ lớn tuổi hơn, năng lực cũng cao hơn, giọng nói sôi sục, khí thế như hồng(1), trong mấy phút đã gắn chặt Giang Hành Mặc vào cây cột sỉ nhục “cặn bã, quá cặn bã, quá mức cặn bã”.
“Ngoại trừ khuôn mặt, anh ta có điểm nào tốt? Ích kỷ, tính khí thất thường, tính tình kiêu ngạo, hành vi kiêu căng, miệng lưỡi độc địa, số người anh ta đắc tội trong một ngày vượt xa hơn hẳn số người mà người khác đắc tội trong 365 ngày!”
Người này là người thế nào nhỉ... Hạ Sở không nhịn được thổn thức: Thấy Cao Tình để ý như thế, chẳng lẽ người tên Giang Hành Mặc là bạn trai của cô ấy? Nghĩ đến bây giờ đã là mười năm sau, tâm trạng của cô lại có chút phức tạp —— biết đâu là chồng thì sao. Thiệt là, đừng nói là làm phù dâu cho Cao Tình, ngay cả hôn lễ của cô ấy có thể cô cũng đã bỏ lỡ!
Hạ Sở đang suy nghĩ miên man, Cao Tình lại đột nhiên im lặng, giống như một con chim bói cá bị mắc kẹt, đậu trên cành cây, nhìn người bạn của mình bị mất đi đôi cánh nằm dưới gốc cây với ánh mắt vừa tức giận bạn không biết tranh giành vừa vô cùng thương tiếc.
“Mình thật hối hận.” Cao Tình nói, “Đáng lẽ lúc đó mình nên đánh cậu ngất xỉu rồi kéo cậu ra khỏi đám cưới.”
Lượng thông tin trong câu này quá lớn, Hạ Sở cảm giác có chút mông lung.
Cao Tình thở dài một hơi nói: “Hạ Sở, chuyện như vậy rồi, cậu còn chưa hết hi vọng à?”
Hạ Sở hồi hộp một lúc, Cao Tình cẩn thận hỏi cô: “Cậu vẫn còn chờ mong vào Giang Hành Mặc ư?”
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, vọng lại trong căn phòng đen trắng đan xen, giống như một đoạn âm thanh hệ thống trong trò chơi, nói rất rõ ràng, rành mạch lại ngập tràn cảm giác không chân thật.
Hạ Sở cảm thấy thật vô lý, cô nghĩ: Hóa ra Giang Hành Mặc là bạn trai của cô ư? Không, là chồng mới đúng.
Chưa hết hy vọng? Vẫn chờ mong? Hạ Sở không có chút cảm giác nào, thứ cô có thể cảm nhận được chỉ có sự cởi mở trong lòng, giống như biển xanh trời trong bên ngoài, không hề có chút lo lắng và buồn phiền, trái tim ở bên trong thậm chí còn ‘sóng yên biển lặng’ hơn, chỉ có chút nghi ngờ về tình trạng bây giờ và nỗi nhớ gia đình.
Hạ Sở chưa kịp nói lời nào, Cao Tình lại xem là cô ngầm thừa nhận, cô nhíu mày, vừa hơi chán nản vừa ngập tràn đau lòng: “Cậu đi theo anh ta tám năm, liều mạng làm việc bất kể ngày đêm cho anh ta, sao anh ta có thể đối xử với cậu như thế...”
Nói đến đây, Cao Tình không nói tiếp được nữa. Cô là người ngoài cuộc mà còn cảm thấy lòng đau như cắt, Hạ Sở là người trong cuộc thì phải có tâm trạng thế nào đây.
Ai có thể tưởng tượng được, chẳng qua chỉ là một cái nhìn thoáng qua của tuổi trẻ, Hạ Sở đã cố chấp đến tận bây giờ.
Thật ra, đã rất lâu rồi Cao Tình không gặp Hạ Sở, ít nhất cũng nửa năm. Chủ yếu là bởi vì Hạ Sở quá bận, lịch trình luôn kín đến mức làm cô không nỡ làm phiền. Lần này cô có thể gặp được Hạ Sở, là vì tối hôm qua Hạ Sở chợt gọi điện thoại cho cô, hẹn cô cùng ăn trưa.
Cao Tình thấy Hạ Sở ngày càng gầy gò, trong lòng rất khó chịu. Mấy ngày trước cô vô tình lật đến hình tốt nghiệp hồi cấp ba, nhìn thấy Hạ Sở năm mười tám tuổi mặc đồng phục, mỉm cười ngại ngùng.
Lúc đó cô luôn chê Hạ Sở không biết trang điểm, không yêu cái đẹp, nói cô nàng đọc sách riết rồi thành con mọt sách luôn, không biết quý trọng khoảng thời gian tươi đẹp.
Nhưng bây giờ cô lại càng không muốn nhìn thấy một Hạ Tổng xinh đẹp nổi tiếng trên các trang tin tức, cô xinh đẹp, quyến rũ, có được địa vị và sự giàu có mà người bình thường không thể tưởng tượng được nhưng lại càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng không giống một con người.
Cô ấy giống như một que diêm, bùng cháy điên cuồng trong một khoảng thời gian cực kì ngắn, tỏa ra ánh sáng và sức nóng lạ thường nhưng cũng đang tiều tụy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Mỗi lần Cao Tình đều nhắc nhở chính cô không được nhắc đến Giang Hành Mặc nhưng vừa thấy Hạ Sở thì cô liền không nhịn được.
Nếu không phải bởi vì Giang Hành Mặc, sao mà Hạ Sở có thể gầy gò như thế này? Nếu không phải bởi vì Giang Hành Mặc, Hạ Sở cần gì phải vất vả cực nhọc như thế? Nếu không phải bởi vì Giang Hành Mặc, sao Hạ Sở có thể đau khổ không thiết sống như thế?
Giang Hành Mặc, ba chữ này là tội lỗi của Hạ Sở.
Buổi trưa hai người không đi ra ngoài ăn, Cao Tình xuống bếp nấu mấy món, việc này đúng thật là làm Hạ Sở thấy vô cùng mới mẻ, cô không bao giờ nghĩ đến Tình Nhi còn có trình độ này, phải biết rằng Cao Tình của năm đó chính là “Đại tiểu thư” Cao Tình ngay cả muối và bột ngọt còn không phân biệt rõ nữa là.
Hạ Sở vô cùng tò mò nhưng không dám nhiều lời, vừa tỉnh dậy đã là mười năm sau cũng quá kỳ lạ rồi, cô sợ nói ra sẽ bị xem là tinh thần có vấn đề.
Hơn nữa, mười năm cũng quá lâu, Tình Cách Cách thì biết nấu ăn, cô thì gả cho một tên cặn bã, ai mà biết được có còn chuyện gì mới mẻ nữa không.
Đặt đồ ăn lên bàn, Cao Tình phấn khích nói: “Khui một chai rượu đi.”
Hạ Sở có một bóng ma tâm lý với rượu, cô cảm giác chính cô bởi vì một ly rượu đó nên mới xuyên đến mười năm sau.
Có điều cô cũng chợt nghĩ lại, lại cảm thấy uống một chút cũng khá tốt, không chừng cô lại quay về đó? Thế nên Hạ Sở nói: “Được.”
Cô tiện tay cầm một cái chai lên, Cao Tình vội vàng nói: “Ôi chao, Hạ Tổng, ‘tiểu nhân’ biết Ngài không thiếu tiền nhưng mà chai này thì bỏ qua đi, mình chịu không nổi!”
Hạ Sở: “...” Không phải chỉ là một chai rượu vang thôi sao? Chẳng lẽ là chai Château Lafite-Rothschild năm 1982 trong truyền thuyết?
Hạ Sở không hiểu, chỉ nói: “Rượu là để cho người uống.”
Trong lòng Cao Tình vẫn rất cảm động, đương nhiên có cảm động đến mấy cô cũng sẽ không mạnh miệng ‘uống tiền’, cô lấy một chai Burgundy nói: “Chai này được rồi.”
Hạ Sở hoàn toàn không nhìn ra được sự khác nhau giữa chúng nên chỉ nghe theo Cao Tình.
Vừa uống thế này, hai người thế mà đã uống hết cả hai chai.
Cao Tình say mèm đến mức nằm bò lên bàn mắng trời mắng đất, Hạ Sở lại cảm vẫn ổn, cơ thể của cô vẫn thích ứng được, không có cảm giác say gì cả, đầu óc cực kì tỉnh táo.
Rõ ràng Hạ Sở năm mười tám tuổi vừa đụng đến rượu đã say, thế mà bây giờ lại đã có dáng vẻ nghìn chén không say.
Hạ Sở lắc lắc chiếc ly, nhìn chất lỏng màu đỏ đẹp mắt bên trong, không chút hoảng hốt.
Cố rất quen thuộc với nó, làm sao để uống rượu, làm sao để tỉnh rượu, làm sao để cầm ly rượu, cô đều thành thạo đến mức như đã làm vô số lần.
Nhưng trên thực tế, cô chưa từng chạm đến một giọt rượu vang đỏ, xem ra đây là ký ức của chính cơ thể cô.
Hạ Sở đưa Cao Tình vào phòng cho khách, chính cô lại không hề buồn ngủ chút nào, trong lòng cô đang có cả đống chuyện, muốn đi tìm câu trả lời.
Cao Tình nói rất nhiều nhưng thứ đem đến cho cô chỉ là sự nghi ngờ nhiều hơn thôi.
Giang Hành Mặc là ai? Chồng của cô? Nhưng trong ngôi nhà này không hề có chút dấu vết của một người khác sống ở đây.
Cô rất yêu anh? Nhưng anh đối xử với cô không tốt?
Còn câu ‘cô đi theo anh ta tám năm’ đó... Cô biết anh từ thời học đại học? Là bạn cùng lớp hay là đàn anh khóa trên?
Hạ Sở hoàn toàn không biết.
Thậm chí cô còn không biết mình thi đậu trường đại học nào, không biết mình học chuyên ngành gì, càng không biết nghề nghiệp hiện tại của mình.
Vừa tỉnh dậy, xung quanh cô đều là sương mù dầy đặc.
Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, có hơi độc trộn lẫn với màn sương mù dày đặc này, tùy tiện chạm vào, có thể sẽ ăn mòn chính mình.
Hạ Sở mở điện thoại ra trước, cô phát hiện trong thư mục tên ‘mạng xã hội’ ngoài QQ ra thì còn có một thứ đồ tên là Wechat.
Hạ Sở nhấn mở QQ ra không nhìn thấy bất kỳ một tin tức có ích nào nhưng sau khi mở Wechat ra thì lại nhìn thấy một video ngắn mà ba mẹ gửi đến.
Họ đang đi nghỉ mát, khung cảnh Venice trên mặt nước đẹp như một cuộn tranh tinh xảo được bày ra.
Trên thành phố bên mặt nước, khí sắc của ba mẹ đều rất tốt, ba mập lên rồi, khi cười còn có nọng dưới cằm; mẹ mặc một bộ sườn xám ôm sát người, nhìn còn trông trẻ hơn mười năm trước nữa.
Tin nhắn gần nhất mà mẹ gửi là: “Sở Sở ngoan, cố gắng ăn cơm, đừng thức khuya.”
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này.
Hạ Sở nhìn chăm chằm không hề nháy mắt, mãi nhìn chằm chằm đến khi nước mắt bắt đầu chảy ra, sự hoảng hốt lo sợ mà cô giấu cả ngày nay hoàn toàn trào lên theo nước mắt.
Sao mà lại đến mười năm sau chứ?
Sao mà lại vô duyên vô cớ đánh mất mười năm?
Sao mà mới ngủ một giấc dậy thì mọi thứ xung quanh đều xa lạ như thế?
Sự bình tĩnh cố giả vờ bị phá vỡ, sự hoang mang về những điều chưa biết lan đến lồng ngực, cảm giác bất lực không thể nói ra giống như có một sợi dây thừng trói chặt cô lại.
Hạ Sở càng khóc thì càng uất ức, càng uất ức thì càng khóc, chỉ là cô không dám phát ra tiếng, nghẹn ngào, cứ như sợ bị ba mẹ - hai người đang xa xôi tại nước Ý đầu bên kia điện thoại nghe thấy được.
Nhưng thật ra bên trong căn phòng rộng lớn này, ngay cả tiếng khóc thét đau lòng nhất cũng có thể chôn vùi được.
Khóc một lúc, sau khi trút hết cảm xúc, cô nhẹ nhõm hơn một chút, đặc biệt là nghe thấy giọng nói của ba trong video: “Con đừng có chiều mẹ con nữa, bây giờ bà ấy đã đẹp đến mức có thể đá ba mà đi tìm một chàng trai trẻ khác rồi.”
Hạ Sở nín khóc mỉm cười, cô rất muốn gọi điện thoại cho ba mẹ, chỉ là nghĩ đến có thể chênh lệch múi giờ, bèn ráng nhịn lại.
Cô đắn đo gửi cho ba mẹ một tin nhắn “Chơi vui vẻ nhé.” sau đó đặt điện thoại xuống.
Mơ là chuyện không thể nào.
Hạ Sở nắm chặt tay, an ủi chính mình: Nếu đã như thế thì cứ thế đi!
Dù sao ba mẹ vẫn còn ở đây, xem ra sống cũng rất tốt, thế cô sẽ cố gắng thích nghi, cố gắng đối mặt với cuộc sống hiện tại.
Đánh mất mười năm thì sao chứ? Suy nghĩ theo một góc độ khác, cô đã làm được chuyện bản thân muốn làm ----- để ba mẹ thoát khỏi công việc cực khổ, đi ra ngoài du lịch nhiều hơn.
Hạ Sở vựt dậy tinh thần, cũng can đảm hơn. Tìm một lúc lâu mới tìm thấy chiếc laptop siêu mỏng, cô đang suy nghĩ xem mật khẩu là gì thì lại phát hiện là mở khóa bằng vân tay.
Thế tiện hơn nhiều rồi.
Cô mở trình duyệt web lên, ngón tay đặt trên bàn phím: tìm kiếm ai trước đây?
Cô rất tò mò về Giang Hành Mặc, cũng rất tò mò về chính cô.
Thôi vậy, vẫn là tìm kiếm chính cô trước đã!
Sau khi gõ tên Hạ Sở này xong, Hạ Sở ngạc nhiên phát hiện chính cô thế mà có luôn Baidu Baike (2)...
Đúng là một người nổi tiếng rồi.
Hạ Sở vội vàng lướt đọc, trong lòng vừa kỳ lạ vừa sửng sốt, còn có chút buồn cười nữa.
Kỳ lạ là có ai lại đi dùng Baidu Baike để tìm hiểu về chính mình chứ? Sửng sốt là vì một chuỗi kinh nghiệm làm người khác líu lưỡi, buồn cười là vì đoạn miêu tả cuộc sống cá nhân của cô ở cuối trang.
Hạ Sở, nữ, CEO của tập đoàn Liên Tuyến; tốt nghiệp trường: Đại học Stanford; Thành tựu chủ yếu: Người sáng lập chủ yếu trò chơi thịnh hành toàn thế giới “Thiên Hiện”, đại diện phái nữ xuất sắc năm 2017, một trong những doanh nhân có sức ảnh hưởng nhất của “Tuần san XX”.
Cuộc sống cá nhân: Tình cảm vợ chồng sâu đậm với người chồng Giang Hành Mặc, là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong giới kinh doanh, một cặp đôi hoàn hảo khiến người người ngưỡng mộ...
Hạ Sở bĩu môi, cô không hề tin bất kì một chữ nào trong đoạn cuối cùng.
Còn tình cảm vợ chồng sâu đậm nữa chứ, sâu đậm đến mức không sống cùng nhau? Còn vợ chồng kiểu mẫu nữa chứ, kiểu mẫu đến mức lịch sử tin nhắn trong các ứng dụng mạng xã hội giữa cô và anh đều trống không? Còn cặp đôi hoàn hảo nữa chứ, hoàn hảo đến mức mà bạn thân nhất của cô hận không thể đánh ngất cô trong buổi hôn lễ rồi mang cô đi?
Hạ Sở lười nhìn những thứ đó, chỉ nhìn chằm chằm phía trên.
Kinh nghiệm này thật sự rất chấn động, cô năm mười tám tuổi có mơ thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến chính cô mười năm sau sẽ như thế này.
Phải biết rằng, ba cô là một tài xế, mẹ cô làm việc trong siêu thị, gia đình cô cũng coi như là một gia đình kinh tế bậc trung nhưng cách gia đình giàu có chắc cỡ một thế giới song song đi!
Nhưng chỉ mới mười năm ngắn ngủi, cô đã trở thành CEO của tập đoàn Liên Tuyến với giá trị thị trường hơn mười tỷ USD.
Ừm... CEO nghe ra thì rất trâu bò, chắc là người đứng đầu đi?
Hạ Sở tò mò nhìn mìnhi nhìn lui, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào tên trường cô tốt nghiệp.
Đại học Stanford? Nước Mỹ?
Sao cô có thể học đại học ở Mỹ? Lại làm sao có thể tốt nghiệp trong ngôi trường nổi tiếng Ivy League (3) này chứ?
Thành tích của cô khá tốt, cũng có hy vọng đậu các trường thuộc “Đề án 985” (4) trong nước nhưng sự chênh lệch bên trong này cũng cực kì lớn nha. Hơn nữa cô cũng chưa từng xin đi du học ở các trường nước ngoài, cũng chưa từng chuẩn bị gì cho chuyện này, sao mà đi du học rồi nhỉ?
Hạ Sở suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhấn mở một tab mới, gõ xuống ba chữ Giang Hành Mặc.
Giang Hành Mặc, nam, người sáng lập Liên Tuyến, cựu CEO, hiện đã từ chức.
Tốt nghiệp trường: Đại học Stanford
...
Hạ Sở sờ sờ cằm, đã hiểu: Thì ra là bạn học nha.
Rất nhanh Hạ Sở liền kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống đất nha.
Bạn học cái quái gì chứ! Giang Hành Mặc lớn hơn cô bốn tuổi, cô mới vừa hoàn thành kỳ thi đại học, Giang Hành Mặc hai mươi hai tuổi đã lấy được bằng Tiến sĩ, là một vị Tiến sĩ Toán học trẻ tuổi đến mức không thể trẻ hơn nữa!
-------
Giải thích: Nguồn: Internet.
(1) khí thế như hồng: raw là气势如虹, dùng để mô tả người có ý chí cao, động lực mạnh mẽ, dường như có thể chạy qua cả cầu vồng.
(2) Baidu Baike: raw là 百度百科, là một ứng dụng cho phép người dùng có thể tìm kiếm được những thông tin về từ khóa hoặc tự viết các bài viết giải thích về từ khóa đó để giải thích trên hệ thống điện tử. Các thông tin này cho phép người dùng khác cũng có thể tham khảo và tìm kiếm. Tuy nhiên, các thông tin này sẽ được hệ thống an ninh kiểm định trước khi được đăng tải công khai lên mạng.
(3) Ivy League: raw là 常青藤,mình tra trên Baidu thì là tên gọi của nhóm 08 trường đại học, viện đại học có hệ thống triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo hàng đầu nước Mỹ nhưng trong 8 trường này không có Đại học Stanford, chỉ có Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale. Theo Wikipedia thì Đại học Stanford được biết đến với sức mạnh học tập, sự giàu có, gần gũi với Thung lũng Silicon và được xếp hạng là một trong những trường đại học hàng đầu thế giới. Khuôn viên chính của viện đại học này rộng rãi và đẹp đẽ, nằm cách San Francisco 60 kilômét về phía đông nam, nó ở phần chưa được sáp nhập của Quận Santa Clara bên cạnh thị trấn Palo Alto, và nằm ở trung tâm Thung lũng Silicon cả về vị trí địa lý và lịch sử. Là viện đại học có diện tích lớn thứ hai trên thế giới, Viện Đại học Stanford có chương trình đầy đủ cho sinh viên đại học cũng như sinh viên sau đại học, cùng với một trung tâm y khoa nổi tiếng và nhiều trung tâm nghiên cứu và dự án phục vụ. Cùng với Viện Đại học Harvard, Viện Đại học Yale và Viện Đại học Princeton, Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ.
(4) Đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998 nhằm xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường, bao gồm Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh,… danh sách cụ thể mọi người có thể lên mạng tra.