Mạnh Vịnh Tư khiếp sợ nhìn Tiêu Vân Chước, tự hỏi, mình đã gặp nàng hay chưa.
Vì sao Tiêu cô nương lại biết rõ chuyện của mình như vậy ?
“ Có không ít thái y đã xem bệnh tình của đệ đệ cô đúng không ?” Tiêu Vân Chước lại nói.
“Không sai.” Mạnh Vịnh Tư nhẹ nhàng gật đầu, “Chỉ là……Vì sao cô nương muốn tìm hiểu tình hình nhà tôi ? Cô…mua hết điểm tâm, chẳng lẽ là cố ý chờ ta ở đây ?”
Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, nàng rất ít khi ra ngoài, hôm nay đột nhiên mới muốn đi ra ngoài giải sầu!Tiêu cô nương không có cách gì biết hành tung của mình mới đúng.
Tiêu Vân Chước nhìn bộ dáng nghi ngờ của cô, trong lòng cũng rất ủy khuất.
Trước khi tới kinh thành, nàng đã xây dựng tên tuổi của mình ở vùng Quan Tây, đặc biệt là bá tánh trong các thôn trấn mà nàng thường đi đối xử với nàng rất khách khí, đều biết nàng là môn chủ của Thần Ẩn Môn.
Đã tới nơi này, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu!
Ánh mắt của những người này nhìn nàng giống như là đang nhìn một kẻ lừa đảo to gan lớn mật vậy.
Vì để người ta tin tưởng mình, Tiêu Vân Chước hơi ngẩng đầu, bình tĩnh, lại thần bí mà mở miệng nói: “Mạnh cô nương, hôm nay tôi gặp cô ở đây, chính là thiên cơ chỉ dẫn, cô chỉ cần biết, tôi có thể trị bệnh cho đệ đệ cô là được.”
“……” Mạnh Vịnh Tư cảm giác mình có khả năng là gặp được một…… Kẻ điên rồi ?
Tiểu cô nương này có vẻ cùng tuổi với nàng, đôi mắt hắc bạch phân minh lộ ra vẻ trong sáng và non nớt, bộ dáng dõng dạc thật là cực kì buồn cười !
“Cô…… Cô là cô nương nhà ai? Tôi phái người đưa cô trở về ……” Mạnh Vịnh Tư đồng tình mà nhìn nàng một cái, trong lòng cân nhắc, Tiêu cô nương này có lẽ là có vấn đề về não, không thường ra ngoài, khẳng định là nàng vất vả chạy ra, nhìn thấy điểm tâm ăn ngon liền dừng chân, mua một đống lớn như vậy.
Cũng thật đáng thương.
Mạnh Vịnh Tư nói xong, cũng có chút không dám đến gần.
Những người có vấn đề về não, cảm xúc không ổn định lắm, giống như đệ đệ của nàng vậy. Lỡ mà cô ấy không cẩn thận đánh nàng, thì sẽ bị thương mất.
Tiêu Vân Chước nghiến răng, chỉ hận trời xanh không tạo cho nàng một bộ mặt hiền từ như tiên.
“Cô từ từ!” Tiêu Vân Chước vội vàng duỗi tay, “ Đưa tôi mấy đồng đi.”
“ Cô…… còn muốn ăn xin à?” Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc, “Cô nương, xiêm y trên người cô, điểm tâm bên cạnh cô …… đều có giá trị xa xỉ, sao còn có đam mê này……”
Trên đời này cũng có nhiều bệnh lạ hiếm thấy ghê ha.
“ Cô không cho tôi cũng chỉ có thể tự ra tay lấy đó !” Tiêu Vân Chước bị nàng nói tức giận đến khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ, thiếu chút nữa không giữ được vẻ làm bộ trầm tĩnh bao nhiêu năm.
Mạnh Vịnh Tư cau mày.
Chỉ là chút tiền bạc mà thôi, coi như là làm việc thiện!
Nàng nghiêng đầu để cho nha hoàn lấy một hào bạc vụn từ túi tiền đưa qua, sau khi Tiêu Vân Chước sảng khoái nhận lấy, thấy đối phương phải đi, lập tức nói: “Mạnh cô nương, nếu tôi lấy tiền của cô, phải vì cô giúp đỡ.”
Biểu tình Mạnh Vịnh Tư xấu hổ, nàng ra cửa một chuyến, cũng không phải là vì đoán mệnh.
Nhưng cỗ kiệu của nàng cách nơi này còn một quãng xa, vạn nhất mình sốt ruột rời đi, đối phương dây dưa không bỏ, trước công chúng chẳng phải càng có vẻ khó coi?
“Nhân duyên của Mạnh cô nương trắc trở.” Tiêu Vân Chước lập tức nói trước.
Mạnh Vịnh Tư ngẩn ra một chút.
“Từ tướng mạo cô nương mà thấy, gần một năm nay hẳn là cô gặp được không ít việc sốt ruột, đào hoa trên người vượng, nhưng đều không phải là nhân duyên định mệnh, đặc biệt là nam tử gần đây cô gặp, càng tương khắc với Mạnh cô nương, chính là đào hoa kiếp, nếu không tránh khỏi, cả đời này cô sẽ bị huỷ hoại.” Tiêu Vân Chước tiếp tục nói.
Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc trong lòng.
Lại nghe Tiêu Vân Chước tiếp tục nói: “Nếu không cô đưa tay đây, để tôi cẩn thận nhìn một chút.”
Không biết Mạnh Vịnh Tư nghĩ tới cái gì, lúc này muốn chạy đi nhưng lại có chút do dự, chần chờ xong, rốt cuộc vẫn vươn tay ra.
Tiêu Vân Chước nhìn kỹ chỉ tay của cô, nói: “ Cấn vị trên gò bàn tay cô hơi có gân xanh lộ ra, thường ngày có phải ăn uống không tốt không, khó có thể ăn ngon miệng.”
“ Vâng……” trong lòng Mạnh Vịnh Tư trầm xuống.
“ Lòng bàn tay tái nhợt, hay bị nóng nảy, tâm hoả yếu, khí hư nhiều, thân mình nhiễm lạnh, đại phu có nói rõ không, tương lai cô sẽ không dễ thụ thai?” Tiếng Tiêu Vân Chước nhỏ đi rất nhiều.
Mạnh Vịnh Tư khẩn trương, vội vàng rụt tay về, ánh mắt hoảng loạn mà nhìn nàng một cái: “ Cô……cô từ đâu nghe được!”
Mỗi lần quỳ thủy tới, nàng đều rất đau, sau đó mẫu thân lại tìm đại phu khám bệnh cho, nói nàng tương lai khó có thể sinh dục, mẫu thân lúc ấy kinh hãi, tiêu một số tiền lớn mới ngăn chặn miệng đại phu kia, cho nên trừ mẹ con các nàng, không có ai biết!
Nếu bị truyền đi……
Nguyên nhân chính là vì thân thể mình không tốt, cho nên mẫu thân mới nhọc lòng cho hôn sự nàng, trước khi đệ đệ sinh bệnh, mẫu thân đã tuyển chọn không ít người, đều có gia thế giống nhau, nhưng sau khi hỏi thăm, đã loại đi rất nhiều người không đáng tin …… Sau đó, mẫu thân lại coi trọng con vợ cả nhà dì, đã biểu lộ ra vài phần ý tứ gả nữ nhi……
Vị biểu ca kia nhìn qua thì hào hoa phong nhã, chỉ là nhà dì không ở kinh thành, cách khá xa, mẫu thân nói chờ gần đính hôn thì nói tình hình cho biểu ca, nếu nguyện ý cưới, sẽ mang nhiều của hồi môn một chút……
Nhưng nàng nghĩ, xa như vậy, tương lai nàng có bị khổ cũng không có người làm chủ cho nàng, nên trong lòng vẫn luôn bất an.
Cố tình, tiểu cô nương này, lại nói nàng có đào hoa kiếp ……
Đối phương thậm chí còn nhìn ra vấn đề thân thể của nàng, thật là làm nàng không thể không tin.
“Tiêu cô nương, có phải cô là đại phu không ?” Mạnh Vịnh Tư lại thử hỏi.
“ Tôi càng thích cô gọi tôi là đại sư, xem tôi như một cao nhân thế ngoại.” Tiêu Vân Chước vội vàng lập hình tượng cho mình, “Hiện tại có thể tin lời nói của tôi chưa ? Nếu còn không tin, cô cho tôi bát tự đi, tôi xem cả đời cho cô luôn.”
“Không cần!” Mạnh Vịnh Tư không dám, “Tôi tin cô……”
Vừa rồi còn cảm thấy đôi mắt này trong sáng non nớt, hiện tại…… Lại cảm thấy có điểm quỷ dị.
Giống như một khi bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, thì sẽ không có bí mật gì.
“Tiêu cô nương, mời cô lên cùng lên kiệu.” Mạnh Vịnh Tư cẩn thận nói xong, cũng cảm thấy mình thật là to gan, còn mời một người lạ cùng nhau về nhà.
“ Được.” Tiêu Vân Chước gật đầu đồng ý, quay đầu lại nhìn một đống lớn điểm tâm, chỉ xách hai phần trong đó đưa cho Mạnh Vịnh Tư, sau đó lại nói: “Làm phiền nha hoàn bên cạnh cô đến tiệm điểm tâm gọi một người đem số bánh còn lại đưa đến Tiêu phủ giúp.”
“Tiêu phủ? Tiêu phủ nào ?” Mạnh Vịnh Tư sửng sốt.
“Chính là Tiêu phủ bị đoạt tước vị đó.” Tiêu Vân Chước không hề che giấu.
Mạnh Vịnh Tư khẽ há miệng, vội vàng dùng khăn che lại, chỉ là đôi mắt hơi trừng lớn, chứng minh lúc này nàng rất khiếp sợ!
“Tôi nghe nói…… Thiên kim Tiêu gia bị lạc mất nhiều năm đã trở lại, hay chính là……” Mạnh Vịnh Tư không dám tin, nếu Tiêu gia không bị tước đi tước vị, chính là vô cùng tôn quý ! Nhà nàng cũng còn kém so với họ !
Thiên kim nhà họ Tiêu là đại sư á !Thực là lạ, còn muốn cướp tiền của nàng nữa, nói nàng ấy là giang hồ lưu manh càng chuẩn xác !