Tiêu Trấn Quan hy vọng tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm.
Ở trong mắt hắn, nữ nhi trước mắt cùng mấy đứa con trai chung quy vẫn có chút bất đồng, một là đứa nhỏ này từ nhỏ rất thông minh, có chủ kiến, hai là nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ không ít, hiện giờ vừa mới về nhà, hắn làm phụ thân cũng không muốn phải nói lời giáo huấn.
Tiêu Vân Chước nghe lời nói của phụ thân, nhịn không được nở nụ cười.
Trách không được phụ thân vội vàng trở về như vậy, nguyên lai là có người ở sau lưng cáo trạng ?
“ Con không sai, việc này đại ca cũng gật đầu, vả lại hai việc này cũng là thật, gặp chuyện bất bình tự nhiên muốn giúp đỡ, huống chi hòa thượng giả kia còn đem hung khí giết người bán cho tổ mẫu, con càng không thể mặc kệ, nếu con không mượn thân phận Tiêu gia, phải tốn nhiều công sức mới có thể thực hiện, vì tiết kiệm chút thời gian, nên mượn tên tuổi của người nhà dùng một chút, nếu phụ thân không vui, lần tới, con chỉ mượn của đại ca là được.” Tiêu Vân Chước kiên trì ý nghĩ của mình, vẫn chưa cúi đầu, thậm chí còn nói đúng lý hợp tình.
“Còn có chuyện thu lễ vật……” Tiêu Vân Chước nghĩ nghĩ, cũng không phát hiện có vấn đề, nên vẫn nghiêm túc nói: “ Con ngàn dặm xa xôi nhặt xác giúp người nhà họ, sau đó truyền lời, đại ân bậc này, đưa chút lễ vật tới, huống chi, con còn bán rất nhiều phù đấy, là giao dịch công bằng, có gì sai?”
Tiêu Vân Chước cũng không phải là người ít nói, nếu gặp quỷ hồn hợp ý có thể trò chuyện trắng đêm cũng có.
Nàng làm việc này rất lâu rồi, đều là chức trách của nàng!
Nàng cần thiết phải nói rõ ràng mới được.
Cho nên giờ phút này, nàng không nên yên lặng, năm đó người ném nàng không phải là phụ thân thân sinh trước mắt, nếu phụ thân chịu hỏi, nàng nguyện ý bẩm báo đúng sự thật.
Lời của Tiêu Vân Chước cũng không khó để hiểu, nhưng Tiêu Trấn Quan lại phát hiện rất nhiều việc mình căn bản không biết.
Trong thư nhà, chỉ viết thêm mắm dặm muối nha đầu này không hiểu chuyện như thế nào, làm mẫu thân tức giận như thế nào, nhưng lại không viết nguyên nhân rõ ràng!
“Hung khí giết người? Vật gì?” Tiêu Trấn Quan vội hỏi.
“Đèn lưu li hoa sen.” Tiêu Vân Chước nói.
Ánh mắt Tiêu Trấn Quan trầm xuống, hắn biết vật này.
Lúc trước về nhà nghỉ tắm gội, lão thái thái còn nói với hắn, Khương thị chăm sóc bà rất tốt, còn tự đi cầu một đôi đèn để trước Phật, để hắn an tâm làm việc, không cần lo lắng trong nhà……
Mà Khương thị cũng không ít lần nói đôi đèn này khó cầu như nào ở trước mặt hắn.
Kết quả, là hung khí ?!
Tiêu Trấn Quan cũng không tin hung khí này làm mẫu thân mình bị bệnh, nhưng hắn cũng không muốn mẫu thân bị người ta để đồ vật bẩn này trước mặt.
Nói như thế, nữ nhi báo án là có lòng hiếu thảo, mặc kệ hung khí này có phải có hiểu lầm hay không, Khương thị cũng không nên bởi vậy mà trách cứ nữ nhi lỗ mãng!
Lại nói nàng là nữ nhi Tiêu gia, dùng tên tuổi người thân để xử lí việc bên ngoài dễ dàng hơn, xác thật là không sai!
Hắn làm phụ thân vốn vô năng, đến nay cũng chỉ là một tiểu tướng trong quân thôi, nếu tổ phụ còn sống, Hình Bộ Lý đại nhân kia thấy cô nương nhà hắn đều phải khách khí vài phần!
Hắn cẩn thận làm việc như thế, chỉ vì con cái đời sau, chỉ cần nàng không phải là người ép bách bá tánh, bất kể là tên tuổi gì, muốn dùng thì dùng, nếu bởi vậy mà thê tử giận, đúng là không nên.
Mà việc thu lễ vật kia, nữ nhi cũng giải thích rành mạch.
Làm người nhặt xác, truyền tin, chuyện tốt như này, nói lời cảm tạ như nào đều không quá.
Tiêu Vân Chước nói tới “Bán phù”, Tiêu Trấn Quan cho là không nghe thấy, cảm thấy chỉ là tiểu hài tử hồ nháo thôi.
“Vi phụ biết, từ trước tới nay con một mình ở bên ngoài, có thói quen tự làm chủ, nhưng hiện giờ nếu đã trở về nhà, nếu lại có việc, nhất định phải nói rõ ràng cho mẫu thân con mới được.” Tiêu Trấn Quan thở dài, bất đắc dĩ nói.
Khương thị luôn có tật xấu.
Không thích hắn và bọn nhỏ có xa cách với bà, luôn thích để bọn chúng bên người, mới có thể yên tâm.
Như vậy, ý nghĩ với nữ nhi cũng giống nhau, cảm thấy đứa nhỏ này không đủ thân thiết, cho nên mới giận.
“Phụ thân không thấy mẫu thân có một chuyện rất lạ à?” Tiêu Vân Chước cười nhìn ông.
Tiêu Trấn Quan khẽ cau mày.
“Đại ca biết con làm pháp sự, đầu tiên là ngăn cản, sau đó, con bảo đảm nhiều lần sẽ không quấy rầy tổ mẫu, hắn mới buông tha; ngài biết cách làm của con, cũng sốt ruột hoảng hốt mà từ quân doanh trở về gấp, sợ con hại tổ mẫu…… Còn mẫu thân thì sao ?” Tiêu Vân Chước không chút khách khí châm ngòi, “Bà biết rõ con làm việc ‘ hoang đường ’ như này, lại chẳng quan tâm, biểu hiện như vậy, sao mà lo lắng cho tổ mẫu? Nhưng bà lại cố tình để cho người tin, trách cứ con xằng bậy…… Hành vi như vậy, con nhìn là hiểu, phụ thân nhìn lại không hiểu sao?”
Lòng Tiêu Trấn Quan chấn động.
Ý của nữ nhi, là Khương thị hiếu thuận lão thái thái là giả, cho nên không ngăn cản nàng, thậm chí còn chờ nàng giày vò lão thái thái đến chết ?
Mà Khương thị chán ghét nữ nhi cũng là thật, cho nên mới truyền tin khiển trách cho ông ?
“ Con nói như vậy, cũng mong ngài có thể hiểu một chút, không yêu cầu con làm một nữ nhi hiếu thuận, nếu mọi việc đều phải nói rõ với bà, con sợ miệng mình có thể mài ra lửa mất.” Tiêu Vân Chước cười lạnh một tiếng.
Nói xong, nàng đứng lên, không muốn nhiều lời với phụ thân nữa.
Phụ thân cho dù có quan tâm nàng thì như thế nào? Bọn họ là phu thê ân ái nhiều năm, Khương thị là mẫu thân ruột nàng, hắn sẽ tin, Khương thị sẽ động thủ ném hài tử thân sinh của mình hay sao ?
Nếu tin, thì sẽ làm gì ?
Xé rách da mặt, Tiêu Trấn Quan là trách Khương thị ngoan độc, hay là trách người nữ nhi này ghi hận chuyện cũ? Nếu không trách cứ nàng vạch trần chân tướng, chỉ sợ cũng muốn để nàng thoái nhượng một bước, răn dạy Khương thị vài câu, lại để nàng không cần so đo!
Làm con, từ trước đến nay chỉ có thể nhẫn nhịn !
Bọn họ là người một nhà, mà nàng, chung quy chỉ là nửa đường trở về, tất nhiên là không thể chỉ bằng dăm ba câu nói, mà có thể làm sụp đổ quan hệ kiên cố trong nhà này!
Đương nhiên, nàng cũng không nguyện ý chịu ủy khuất , có một số việc, nàng tất nhiên muốn nhắc, chỉ là thời cơ chưa tới.
Tiêu Vân Chước rất nhanh lạnh nhạt, Tiêu Trấn Quan trong lòng chợt lạnh.
“Nữ nhi nói mẫu thân là không phải, nếu người ngoài biết, hẳn là sai, cho nên con tự thỉnh đi quỳ từ đường, phụ thân, không thành vấn đề đi?” Tiêu Vân Chước quay đầu lại hỏi một tiếng.
Nàng thấy phụ thân là người nhìn thì như lạnh nhạt, lại có chút mềm lòng.
Có tài lại chí khí khó sơ.
Trên đời này, rất nhiều người, muốn nổi danh, muốn công danh lợi lộc, phải đủ cứng rắn, không chỉ cứng rắn với chính mình, mà còn là với mọi người, cha nàng quá mức trọng tình, bị trách nhiệm vợ con giam cầm ở kinh thành, nên không thể cầu mong tiền đồ sáng lạng.
Nếu cả đời này đều không thể buông tay, muốn khôi phục lại vinh quang như thời tổ phụ, giống như mơ mộng hão huyền.
Lúc này Tiêu Trấn Quan không ngăn cản nàng: “Xem con gầy như vậy, không cần quỳ lâu, trước giờ Tuất, cùng hai đứa kia trở về, ăn bữa tối cùng với vi phụ.”
Tiêu Vân Chước vẫn chưa cự tuyệt, vô cùng cao hứng mà đi rồi.
Nhìn bóng dáng nàng nhẹ nhàng, Tiêu Trấn Quan lại vô cùng trầm trọng.
Nữ nhi có chút kì lạ, nhưng không thể nghi ngờ là một người thông minh, đánh giá Khương thị, cũng không tính là sai.
Hắn nhớ rõ lúc mình còn chưa mưu chức, mama bên người Khương thị thường xuyên âm thầm nói với hắn, là Khương thị bị lão thái thái làm khó, nói lão thái thái không cho Khương thị gặp con, còn ngại Khương thị tài đức thô thiển…… Khương thị không đành lòng làm hắn lo lắng, cho nên không nhiều lời ở trước mặt hắn.
Văn Dũ được lão thái thái nuôi dưỡng là sự thật, hắn cũng có chút áy náy với thê tử, cho nên khi đó nhiều lần nghe lời nàng……
Đương nhiên, hắn cũng không tin mẫu thân là người độc ác, cho nên mấy năm đó, rất khó xử, sau đó mẫu thân không gặp Khương thị nhiều, từ từ mới yên bình.