Tiêu Văn Việt không nghĩ đến phản ứng của nàng như vậy, nhưng phụ thân đang ở đây, dù sao cũng nên giả bộ một chút .
“ Ừ. Sau khi hắn bị người ta bắt cóc, nhốt ở trong hầm tối hai ngày, lúc cứu ra có chút ngốc.” Tiêu Văn Việt ăn ngay nói thật, nhìn Tiêu Vân Chước liếc mắt một cái, lại nói thêm: “ Huynh nghe Bình Chương nói, đã nhiều ngày nay, đệ đệ hắn thấy người nào cũng la to, nghiêm trọng hơn còn nhào qua đả thương người khác, thần trí không rõ, khó mà hết bệnh được.”
Việc này, hắn biết nhiều hơn so người khác.
Tiêu Vân Chước lập tức ghi nhớ.
Tiêu Trấn Quan không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng quá hiếu kỳ mà thôi, chỉ nhấn mạnh: “Cũng không phải không cho con ra ngoài, chỉ là không thể giống như lần trước, đến một người cũng không mang theo……”
“ Cha yên tâm, nếu con không có năng lực tự bảo vệ mình, hiện giờ cũng không thể ở đây được.” Tiêu Vân Chước tự tin nói.
Tiêu Trấn Quan vừa nghe, mày càng nhăn.
Đứa nhỏ này, không quản được mà.
Nữ nhi mảnh mai, không giống như Nhị Lang Tam Lang, động một chút đánh chửi, nhưng nàng lại không nghe khuyên bảo, thật sự khó làm!
Hắn còn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng Tiêu Vân Chước lại đang tập trung ăn, nghĩ đến nha đầu này vừa nói “ Ăn không nói”, Tiêu Trấn Quan lập tức ngậm miệng.
Hắn chỉ nuôi nàng có bốn năm, vẫn chưa hiểu rõ nàng lắm.
Chờ sau khi về quân doanh, vẫn là lãnh giáo đồng liêu một chút, làm sao có thể ngăn con gái đi lầm đường, và sửa lại đam mê kì quái của nàng.
Tiêu Vân Chước dứt khoát lưu loát, cơm nước xong liền trở về nghỉ ngơi.
Lại không biết Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến ở phía sau đang hâm mộ trong lòng, bọn họ không dám trực tiếp cự tuyệt phụ thân giống nàng như vậy, cho nên bị phạt phải học một đêm, chỉ hy vọng ngày mai phụ thân sớm đi, làm cho bọn họ ít khổ một chút!
Nhưng mà ngày tiếp theo, Tiêu Trấn Quan lại không vội vàng mà múa thương luyện võ, như là muốn ở lại mấy ngày.
Hai người Tiêu Văn Việt còn chưa ngủ đủ hai canh giờ lại bị cưỡng ép dậy rèn luyện thân thể.
Rất nhanh đã bị Tiêu Trấn Quan đánh đến bò trên mặt đất không dậy được.
“Ít nhiều cũng vì các con hầu bệnh, lão thái thái mới khỏe hơn, cho nên từ hôm nay trở đi, sau khi tập thể dục buổi sáng xong, thì đi Tích Di Đường dùng bữa sáng cùng lão thái thái! Phải thay vi phụ tẫn hiếu nhiều hơn!” Tiêu Trấn Quan truyền đạt nhiệm vụ.
Từ trước đến nay hắn chỉ nghĩ đến dạy dỗ việc học cho bọn họ, xem nhẹ rất nhiều điều, về sau phải sửa.
“Phụ thân, tổ mẫu cũng không thích chúng con ở trước mặt bà…… Tụi con ngu dốt, lão nhân gia nhìn cũng nổi giận……” Tiêu Văn Yến nhỏ giọng nói thầm.
“Tổ mẫu các con xuất thân từ Hoắc gia, một bụng văn chương, gần đây Đại Lang không ở đó, lão thái thái nhàn rỗi lắm, dạy dỗ học đồ ngu muội như các con cũng không thành vấn đề, xem như là giết thời gian.” Tiêu Trấn Quan không buông tha nói.
Sắc mặt hai người đau khổ.
“ Thân thể tổ mẫu không tốt, hiện tại không phải…… Cả ngày hôn mê sao, sao có thể dạy chúng con ? Cho nên phụ thân à, chúng con vẫn là không nên đi quấy rầy bà!” Tiêu Văn Việt lại nói.
Hôm qua hai người đã bị quỳ từ đường từ sớm, buổi tối lại học hành một đêm, căn bản không biết tình hình của lão thái thái.
“Đúng đúng đúng, mỗi ngày tổ mẫu đều ngủ, chúng con đọc sách cũng không ai nghe mà !” Tiêu Văn Yến cũng vội vàng nói theo.
Tiêu Trấn Quan nghe vậy, ngược lại cười sang sảng, trên khuôn mặt lạnh băng thêm một chút mừng: “ Hôm qua lão thái thái cũng đã khỏe lại rồi, Huệ ma ma phái người tới nói, sáng sớm lão thái thái đã đứng dậy được rồi, tinh thần rất tốt, còn đi vài vòng trong sân, sẽ không có việc gì!”
“Tổ mẫu khỏe rồi !?” Tiêu Văn Việt giật mình trong lòng.
Gạt người à ? Hắn ở Tích Di Đường ba ngày, tận mắt thấy tổ mẫu như vậy, rõ ràng là gần đất xa trời!
Thậm chí Tiêu Văn Việt có chút hoài nghi, hay là Tiêu Vân Chước làm pháp sự thật sự có tác dụng !?
Nhưng sao có thể ? Chỉ là niệm chú ngữ, vẽ phù thôi mà, sao là có thể trị bệnh hiệu quả được ?
Tiêu Văn Việt lâm vào hoài nghi.
Cả người Tiêu Văn Yến cũng ngốc luôn!
Qua một hồi lâu, hai người vẫn bán tín bán nghi, nhưng khi bọn hắn bất đắc dĩ đi tới Tích Di Đường, nhìn đến tổ mẫu lúc trước còn nằm một chỗ toàn thở ra, giờ phút này ngồi ngay ngắn hiền từ, mặt mày mỉm cười vẫy vẫy tay về phía hai người.
“Nhị ca, tổ mẫu không phải là xác chết vùng dậy chứ ?” giọng Tiêu Văn Yến nhỏ đến đáng thương, tránh phía sau Tiêu Văn Việt, nhìn tổ mẫu, giống như là thấy được yêu quái !
“Không được nói bậy, để phụ thân nghe được, đánh chết đệ bây giờ.” Tiêu Văn Việt cũng kinh hãi.
Linh đan diệu dược gì mà có thể như thế kỳ diệu như vậy ?
Chỉ khi phụ thân về nhà, hai người họ mới có thể gặp lão thái thái, cho nên mỗi lần gặp mặt, không khí có chút xấu hổ và ngượng ngập, nhưng lần này lại khác, trong lòng bọn họ chứa nghi ngờ, nghiêm túc nhìn lão thái thái và tìm tòi nghiên cứu, như rất để ý lão thái thái khỏe mạnh hay không.
Lão thái thái không rõ nguyên do, nhưng cũng rất vui mừng.
Không có gì làm cho người ta vui vẻ hơn so con cháu hiếu thuận, cho nên ngay lập tức thân thiết mà khen bọn họ.
Tiêu Trấn Quan nhìn cảnh này, càng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy rằng để cho bọn họ ngày ngày tới đây, quả nhiên không sai mà !
Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến nhìn tổ mẫu đang vui mừng, cũng nhận ra bà đang hiểu lầm phản ứng của mìn, nhưng việc đến nước này, cũng không lập tức xa cách ngay, chỉ có thể căng da đầu duy trì tình trạng hiện tại.
Không khí Tích Di Đường hài hòa, ấm áp.
Mà Tiêu Vân Chước đã ra ngoài từ sớm.
Hiện tại nàng đang nghỉ chân bên ngoài cửa hàng điểm tâm buôn may bán đắt nhất kinh thành, trước đó, còn hào phóng mà mua bánh ngọt hoa quả của tiệm.
Thời tiết hiện giờ, trái cây rất quý giá, nhưng điểm tâm này lại dùng cốt nước hoa quả mà làm, hương vị thơm ngọt mà giá cả cũng đắt, mỗi ngày cửa hàng chỉ bán một trăm phần, hết rồi thì không có nữa. Tiêu Vân Chước vì điểm tâm này, đã tiêu không ít tiền.
Sáng sớm lúc ra cửa, nàng đã tính riêng một quẻ, nếu muốn vào Vĩnh Hoài Hầu phủ, thì tới đây ôm cây đợi thỏ.
Cho nên nàng cũng không vội vàng, để một đống lớn điểm tâm bên người, vừa ăn vừa chờ.
Quả nhiên, đợi không đến một canh giờ, liền nhìn thấy một tiểu cô nương từ trong kiệu đi xuống, đi tới trước tiệm điểm tâm.
“Ngại quá cô nương, bánh ngọt hoa quả đã bị cô nương ngồi bên kia mua hết rồi ạ……” Tiểu nhị chỉ về phía Tiêu Vân Chước.
Cô nương kia nghi hoặc quay đầu, nhìn qua Tiêu Vân Chước đang bị một đống giấy dầu vây quanh, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thật là…… kì lạ mà.
Nhưng nghĩ lại, vẫn đi lên trước, mở miệng nói: “Vị cô nương này, chẳng biết có thể bán lại hai phần điểm tâm cho ta hay không? Đệ đệ trong nhà đòi ăn, nếu cô nương chịu nhượng lại, ta tình nguyện thêm tiền.”
“ Cô là Mạnh cô nương của Vĩnh Hoài Hầu phủ?” Tiêu Vân Chước nhìn chằm chằm đối phương, hỏi trực tiếp.
Mạnh cô nương sửng sốt một chút: “Đúng vậy, không biết cô là……”
Nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, quần áo trên người này mặc chính là từ phường vải Cao Thăng, là vải lưu vân cẩm cực kỳ quý hiếm, hoa văn phức tạp lại lịch sự tao nhã, nhìn thì đơn giản, nhưng giá cả không hề thấp.
“Ta họ Tiêu, là …… Thần toán.” Tiêu Vân Chước trầm ngâm một chút, trả lời, sau đó tiếp tục nói: “ Trán Mạnh cô nương có hoa văn màu đỏ, sáng sớm nay cô đã gặp lửa rồi đúng không?”
Trong lòng Mạnh Vịnh Tư giật mình: “ Sao cô biết ?”
“Tất nhiên là tính ra rồi. Ta còn có thể nhìn ra cô không chỉ gặp lửa, thậm chí còn vừa trải qua tai ương đổ máu, đến từ người thân trong nhà.” Tiêu Vân Chước tiếp tục lừa dối nói.
Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc.
Không sai!
Sáng sớm lúc trời còn chưa sáng, đệ đệ bừng tỉnh từ trong ác mộng, đột nhiên náo loạn cả lên, không cẩn thận làm đổ cây nến, suýt chút nữa thiêu cả gian nhà, may mà bọn hạ nhân đến cứu nhanh.
Lúc ấy, nàng cũng vội vàng đi qua, thấy mẫu thân vẫn luôn ôm đệ đệ mà khóc, cũng không nghĩ tới đệ đệ giấu cái kéo trong tay, muốn đâm chết mẫu thân.
Nàng vội vàng xông lên chắn, khuỷu tay phải bị thương.
Hiện tại đệ đệ đã bị cho uống thuốc ngủ, mẫu thân lại đang khóc lóc, đau khổ làm nàng rất bất lực, liền nghĩ ra ngoài giải sầu, thuận tiện mua chút điểm tâm mà đệ đệ thích ăn nhất ……
Vết thương trên tay nàng đã băng bó từ sớm, lại có quần áo che……
Việc này xảy ra chưa bao lâu, Tiêu cô nương này, làm sao mà biết được !?