Ba Hạ Trăn là Hạ Cảnh Việt, là con cả trong nhà, có hai người em trai và một người em gái.
Thời gian trước, nhà họ Hạ cũng là danh môn vọng tộc, nhưng tiền tài và danh vọng còn kém xa hiện tại, sau khi Hạ Cảnh Việt và mẹ Hạ Trăn - Tống Chỉ liên hôn, cường cường liên hợp, nhà họ Hạ mới có địa vị như bây giờ.
Hạ Cảnh Việt là đứa trẻ thông minh nhất trong số bốn đứa con của ông cụ Hạ, được tiếp nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ, là thiếu niên thiên tài nổi tiếng ở Hải Thị. Mà hai đứa con trai khác của ông cụ Hạ suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, gây tai hoạ chọc phiền phức, con gái nhỏ lại không hề có ý định quản lý công ty, chỉ muốn an tâm làm một cô chủ tự do không bị quản lý, lúc này ông cụ Hạ mới quyết định giao quyền kế thừa công ty cho Hạ Cảnh Việt.
Nhưng mặc dù Hạ Cảnh Việt có năng lực mạnh, tuy nhiên phương diện tình cảm lại không rõ ràng, bởi vì bỏ lại Hạ Trăn ra nước ngoài mà đã triệt để chọc giận ông cụ Hạ, trong cơn tức giận, ông cụ Hạ đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hạ Cảnh Việt, cũng tuyên bố vĩnh viễn cấm Hạ Cảnh Việt bước vào nhà họ Hạ một bước.
Cuối cùng, người thừa kế nhà họ Hạ rơi vào trên đầu Hạ Trăn.
Quan hệ của Hạ Trăn và hai người chú rất kém cỏi. Đương nhiên, trong mắt người ngoài, nguyên nhân gây ra tình hình này đều là do tính cách trẻ con quái dị u ám, không biết lễ phép, bài xích người lớn. Nhìn bề ngoài hai người chú của Hạ Trăn cực kỳ hòa ái hiền lành.
Mặc dù Hạ Trăn là đứa bé năm tuổi, nhưng trực giác lại rất chuẩn, bọn họ là hai người khẩu phật tâm xà. Về phần cô út Hạ Cảnh Lâm, mặc dù Hạ Trăn cũng chán ghét, nhưng cũng không mâu thuẫn như vậy.
Hạ Cảnh Lâm thỉnh thoảng sẽ đến thăm cháu trai của mình. Cô ấy cảm thấy Hạ Trăn nhỏ tuổi thực sự rất đáng thương. Không có cha, không có mẹ thì thôi đi, ông nội lại bởi vì lục đục với Hạ Cảnh Việt mà triền miên trên giường bệnh, hầu như không có ai để ý đến Hạ Trăn.
Trang viên to như thế này không khác gì lồng chim hoa lệ, chỉ sợ người quan tâm Hạ Trăn nhất chính là hai quản gia kia.
Dù sao Hạ Trăn cũng là đứa trẻ năm tuổi. Mặc dù tính cách quái gở không muốn trò chuyện với người lớn, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, dù Hạ Cảnh Lâm bị mặt nóng dán mông lạnh vô số lần, nhưng vẫn thỉnh thoảng tới thăm Hạ Trăn.
Trong nhà ăn, Dụ Trầm đeo yếm quanh miệng màu vàng nhạt, ngồi trên ghế cao dành riêng cho trẻ em, đôi mắt to sáng ngời như đá quý lặng lẽ chú ý Hạ Cảnh Lâm.
Vừa rồi quản gia Từ Khải phát hiện cậu bé cũng ở đây nên đặc biệt chuẩn bị bộ đồ ăn trẻ em cho cậu bé. Có lẽ do tuổi tác quá nhỏ, nên trong cái đầu nhỏ của Dụ Trầm có rất nhiều kịch bản, rối loạn đáng sợ, đại khái cần rất lâu mới có thể giải quyết được. Mãi đến khi nhìn thấy cô út thật sự, cậu bé mới nhớ tới cô út trong sách là một cô gái dịu dàng, lương thiện, hơn nữa là một trong không nhiều người thân yêu thương Hạ Trăn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng khi Hạ Trăn mười hai tuổi, Hạ Trăn vào thời kỳ phản nghịch bị người khác mê hoặc, hoàn toàn làm tổn thương tình cảm của Hạ Cảnh Lâm, sau đó Hạ Cảnh Lâm cũng không xuất hiện nữa.
"Đây là đứa bé nhà ai thế?" Hạ Cảnh Lâm ưu nhã cầm thìa, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng có chút tò mò: "Thật xinh đẹp."
Hạ Trăn rõ ràng không muốn ăn cơm với cô út, trả lời cộc cằn: "Đứa bé của quản gia Lý."
Nhân lúc hai người nói chuyện về Dụ Trầm, bạn nhỏ Hà Chi An ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Cảnh Lâm lại mở to đôi mắt to nhìn em trai xinh đẹp đối diện thăm dò.
Dụ Trầm là người giỏi xã giao, nhẹ nhàng buông thìa trẻ em xuống, vẫy tay với Hạ Cảnh Lâm cùng Hà Chi An: "Chào cô, chào anh~ cháu tên Dụ Trầm."
"Hả? Không phải cậu tên là Dụ Trầm Trầm sao?" Trong đôi mắt to của Hạ Trăn tràn ngập nghi ngờ. Cậu nhóc nhớ lúc Dụ Trầm tự giới thiệu có nói mình tên “Trầm Trầm”.
“Trầm Trầm là nhũ danh." Dụ Trầm nghiêm túc giải thích.
"Phụt!" Hạ Cảnh Lâm bị chọc cười, trêu chọc Hạ Trăn: "Hóa ra ngay cả tên của người ta cũng không biết."
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Trăn ửng đỏ trong nháy mắt, hừ một tiếng phản bác: "Không có đâu! Đây là tên mới cháu đặt cho cậu ấy!"
Hạ Cảnh Lâm tiếp tục cười trộm, hỏi Dụ Trầm: "Cục cưng, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" ( truyện trên app T Y T )
Cô ấy quá tò mò về Dụ Trầm, dù sao thì suốt thời gian dài như vậy, cô ấy cũng không thấy thằng cháu nhà mình có đứa bạn tốt nào.
Dụ Trầm là người duy nhất.
Dụ Trầm ngoan ngoãn cười nói: "Bốn tuổi ạ."
"Đã bốn tuổi rồi sao?" Hạ Cảnh Lâm cảm thấy đứa nhỏ trước mặt thực sự không giống bạn nhỏ học lớp chồi, nhiều nhất chỉ là đứa trẻ học lớp mẫu giáo bé.
"Vưng." Dụ Trầm ngại ngùng ngẩng khuôn mặt nhỏ: "Cô thật xinh đẹp."
Được bé cưng xinh đẹp như thế khen, Hạ Cảnh Lâm lập tức vui như mở cờ trong bụng, trực tiếp đứng dậy đi tới vuốt gương mặt tròn vo của Dụ Trầm: "Miệng cục cưng thật ngọt."
Hà Chi An đi theo mẹ đến bên cạnh Dụ Trầm, vừa quan sát Hạ Trăn vừa nói: "Anh tên An An."
Dụ Trầm lại vung cánh tay nhỏ lên nói: "Chào anh An An."
Hà Chi An xấu hổ kéo cánh tay Hạ Cảnh Lâm, suýt chút nữa bị em trai xinh đẹp trước mặt đáng yêu đến tan chảy.
Có rất nhiều bạn nhỏ trong trường mẫu giáo, nhưng trước giờ cậu bé chưa từng thấy em trai nào xinh đẹp và đáng yêu như vậy.
Cậu bé duỗi ngón tay ra thăm dò, chọc chọc trên gương mặt trắng trẻo mềm mại của Dụ Trầm.
Hạ Trăn thấy đàn em mình mới thu nhận ngày đầu tiên bị người khác ngấp nghé thì cực kỳ khó chịu.
"Cậu ấy cũng không hỏi anh tên gì!"
Hạ Trăn đẩy ghế dựa em bé của Dụ Trầm lại gần một chút, nhìn chằm chằm vào ngón tay Hà Chi An ghét bỏ: "Cậu ấy là đàn em của tôi, không được tôi cho phép, không cho anh đụng vào cậu ấy."
Hà Chi An lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Hạ Cảnh Lâm, mãi lâu sau không dám lên tiếng. Dù nhìn cậu bé vừa cao vừa to, nhưng cậu bé hoàn toàn không có cách nào với người em trai nhỏ hơn mình mấy ngày này.
Dụ Trầm nhìn ra sự khó chịu của Hạ Trăn, nói với Hạ Trăn bằng giọng ngọt ngào: "Đại ca ~"
"Ừm." Vẻ mặt Hạ Trăn kiêu ngạo, ném cho Hà Chi An một ánh mắt khoe khoang.
Hạ Cảnh Lâm nhìn hai đứa bé "Tranh giành tình cảm", đột nhiên cảm thấy hình như cháu trai mình đã thay đổi rất nhiều.
...
Trong bữa ăn, Dụ Trầm đối mặt với cô và anh trai mới quen không lâu, hoàn toàn không sợ giao tiếp xã hội, dùng muỗng nhỏ ăn rất ngon lành.
Thịt dê kho tàu mềm nát, ăn mùa đông bổ dưỡng nhất, Dụ Trầm ôm chén nhỏ, ăn đến quên cả trời đất, miệng nhét phình lên.
Dù cậu bé ăn rất nhanh nhưng không làm rơi một hạt gạo nào, quả thực khiến Hạ Cảnh Lâm giật mình.
Hạ Trăn và Hà Chi An lúc nào cũng ăn cơm rất ít, lúc trước vì để hai đứa có thể chăm sóc nhau mà Hạ Cảnh Lâm và anh trai cố ý sắp xếp hai đứa nhỏ học cùng một lớp.
Thế là giáo viên thường xuyên giữ quản gia của hai đứa nhóc lại sau khi tan học, nhắc nhở đứa bé nhà bọn họ quá kén ăn.
Hiện giờ, Tiểu Dụ Trầm ăn rất thơm ngon, xúc từng thìa từng thìa cơm trộn thịt đưa vào mồm. Dưới ảnh hưởng của cậu bé, rõ ràng khẩu vị của Hạ Trăn và Hà Chi An tăng lên, em trai ăn cái gì, bọn họ sẽ gắp cái đó, ba đứa nhóc ăn đến no căng bụng.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Cảnh Lâm vốn định đưa Hà Chi An về nhà. Nhưng không ngờ con trai cưng nhà mình lần đầu tiên yêu cầu ở lại chơi một lát. Cô ấy sẵn lòng giúp tình cảm hai anh em tăng lên, thế là một mình đi tản bộ ở nhà máy rượu sau nhà.
Trong nhà ăn, người giúp việc bận rộn.
Hạt đậu nhỏ cao chưa đến một mét đi qua tại giữa những người lớn, lễ phép nói mọi người vất vả rồi với các chú dì đang thu dọn bát đĩa.
Từ Khải thấy lúc này Hạ Trăn không ở đây, nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh Dụ Trầm, ôn hòa nói: "Trầm Trầm, cháu là bạn của cậu chủ nhỏ sao?"
Dụ Trầm mềm mại trả lời: "Dạ."
Từ Khải lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Dụ Trầm: "Tính tình của cậu chủ nhỏ rất kém, có khi cực kỳ hung dữ, thường xuyên đánh những bạn nhỏ khác, Trầm Trầm phải bảo vệ tốt cho mình nhé."
Dụ Trầm cong đôi môi đầy thịt, ánh mắt lặng lẽ thăm dò Từ Khải cười tủm tỉm, chân nhỏ chậm rãi hơi lùi lại về phía sau.
"Đại ca sẽ không đánh cháu, cháu là đàn em của cậu ấy." Dụ Trầm ngốc nghếch cong mắt, không thèm để ý đến kẹo mà Từ Khải đưa qua, quay đầu chạy lộc cộc như con quay nhỏ đi tìm Hạ Trăn.
Nụ cười của Từ Khải dần dần cứng đờ bên khóe môi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Dụ Trầm.
...
Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, ánh nắng buổi chiều mùa đông chiếu đầy mỗi một góc.
Không khí ấm áp vốn nên hài hòa nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng tranh chấp hung dữ truyền đến.
"Cậu ấy là đàn em của tôi, không chơi với anh."
Hạ Trăn ngăn cản Dụ Trầm, cảnh giác nhìn chằm chằm Hà Chi An.
Trong nhận thức của cậu nhóc, Dụ Trầm là vật sở hữu của cậu nhóc.
Hà Chi An đơn thuần cảm thấy Dụ Trầm đáng yêu xinh đẹp, giống như làm bạn với em trai nhỏ mềm mại, trong mắt có chút ấm ức.
Cậu bé bĩu môi một cái, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Anh sẽ mách mẹ!"
"Anh đi đi!" Hạ Trăn tức giận nói, nắm chặt tay Dụ Trầm, cứng rắn trừng mắt với Hà Chi An.
Cậu nhóc cảm thấy Hà Chi An cực kỳ đáng ghét.
Cô thương anh ấy như vậy, chú bề bộn nhiều việc cũng thường đi công viên chơi với anh ấy, lúc trường mẫu giáo tan học, cô chú luôn cùng đi đón Hà Chi An về nhà.
Rõ ràng cậu nhóc không có gì cả, vậy mà đàn em vừa mới quen biết mà Hà Chi An cũng muốn cướp đi.
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Dụ Trầm dần dần bị Hạ Trăn nắm đỏ lên.
Cậu bé ngẩng cao đầu gọi Hạ Trăn một câu: "Đại ca."
Hạ Trăn còn đang hờn dỗi, không để ý tới cậu bé.
"Đại ca, tớ có một cách." Dụ Trầm nhìn về phía Hà Chi An đang rất ấm ức, dùng đến bộ não nhỏ bé, có một ý để vẹn toàn đôi bên.
...
Hai tiếng sau, Hạ Cảnh Lâm quay về tìm bóng dáng con trai cưng. Hôm nay thật sự là mặt trời mọc phía tây mà, thằng nhóc hèn nhát Hà Chi An này đến bây giờ vẫn chưa mách với cô ấy, gào khóc đòi về nhà.
Hạ Cảnh Lâm tò mò cười, nhưng khi cô ấy đẩy cửa phòng khách ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nụ cười lặng lẽ biến mất.
Trước sô pha, Hà Chi An nghiêng người vác súng đồ chơi, cúi chào như thật: "Bẩm báo đại bang chủ và nhị bang chủ, kẻ địch đã rút lui!"
Hạ Trăn ngồi trên ghế sô pha khó chịu nói: "Làm tốt lắm."
Hà Chi An nhìn về phía Dụ Trầm, dường như đang chờ đợi nhị bang chủ đang uống sữa khen thưởng.
Dụ Trầm ôm sữa bò ngọt ngào, tranh thủ rảnh rỗi đáp lại: "Đàn em của ta, rất tuyệt!"