Nhóc con vừa ăn socola ngọt ngào còn chưa ý thức được nguy hiểm đang tới gần. Lúc cậu bé đang nhai bằng hàm răng thiếu hai cái răng, bắp chân của cậu bé đột nhiên lơ lửng trên không trung, ngay sau đó, toàn bộ cơ thể bị Hạ Trăn nhấc lên cao.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Trăn dữ dằn: "Dụ Trầm Trầm!"

"Đây!" Dụ Trầm vẫn vui vẻ, chỉ là không hiểu vì sao Hạ Trăn lại đột nhiên hung dữ.

Bởi vì cân nặng của Dụ Trầm hơi nặng nên Hạ Trăn phải cố gắng hết sức, nhưng mà sợ mất mặt nên không muốn buông xuống, chỉ có thể vừa cứng cổ vừa lên án: "Đây chính là ảo thuật của cậu hả?"

"Đúng thế." Dụ Trầm liếm socola bên mép một cái, nhẹ nhàng trả lời: "Tranh vẽ trong sách chính là như vậy."

Cơn tức của Hạ Trăn lập tức biến mất hơn nửa, cong miệng lên, thả Dụ Trầm xuống.

Dụ Trầm vẫn chưa hiểu lắm, rất phối hợp mà nịnh bợ: “Sức lực của đại ca lớn thật!”

Hạ Trăn cụp mắt, liếc cậu bé một chút rồi khoanh tay: “Sách gì mà kỳ quái như vậy, sau này đừng xem nữa.”

Mặc dù Dụ Trầm rất muốn hỏi vì sao, nhưng nhớ tới chức trách của đàn em, thế là ngoan ngoãn bĩu môi: "Được."

Giày vò tới trưa, khiến Hạ Trăn mệt mỏi không nhẹ.

Lúc cậu nhóc vừa mới chạy về lấy sôcôla đã gặp quản gia Từ, hiện giờ đám người này đang chờ ở bên ngoài tòa nhà riêng.

Hạ Trăn ngồi trên ghế sô pha, định nghỉ ngơi một lát, không ngờ lúc này đột nhiên có một nhóc con mềm mại tới gần. Nhóc con vung nắm tay nhỏ, tri kỷ đấm vai cho cậu nhóc.

Hạ Trăn lầm bầm: "Cậu làm gì thế?"

Dụ Trầm trả lời ngọt ngào: "Đại ca, tớ thích làm đàn em của cậu!"

Vẻ mặt Hạ Trăn hơi kinh ngạc, khuôn mặt non nớt đột nhiên ửng đỏ: "Buồn nôn."

Dụ Trầm nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, càng cố gắng vung vẩy nắm tay nhỏ.

Nắng buổi trưa chói chang, dễ chịu, chiếu trên người hai đứa nhỏ. Dụ Trầm Trầm gục xuống mệt mỏi, giống một viên kẹo đường sắp tan chảy, từ từ dính trên bả vai Hạ Trăn, mặt nhỏ tròn xoe có chút bối rối. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hạ Trăn đã học được cách xem đồng hồ, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút: "Này, Dụ Trầm Trầm."

"Hửm?" Nhóc con trả lời mơ màng.

Hạ Trăn: "Hôm nay quản gia Lý không ở đây, trưa này cậu ăn gì?"

Đầu Dụ Trầm phản ứng rất chậm, trả lời với giọng non nớt ngái ngủ: “Thím nhà bên cạnh đưa cơm.”

Hạ Trăn suy nghĩ, ra lệnh: "Cậu là đàn em của tớ, tớ muốn giao cho cậu một nhiệm vụ."

Cuối cùng Dụ Trầm cũng ngẩng cái đầu nhỏ lên, học theo Hạ Trăn: "Nhiệm vụ gì thế?"

Hạ Trăn gật đầu: "Nhiệm vụ của cậu là, buổi chiều phải chơi với tớ." Nói xong, cậu nhóc căng thẳng dò xét Dụ Trầm, sợ Dụ Trầm không đồng ý. Vì để tăng tỷ lệ Dụ Trầm đồng ý, cậu nhóc lại nói thêm một câu: "Tớ có cực nhiều đồ ăn vặt, còn có rất nhiều đồ ngọt."

Dưới sự thu hút của đồ ăn vặt, Dụ Trầm vui vẻ đồng ý. Chỉ là trước khi đi, cậu bé lo âu hỏi: "Đại ca."

Hạ Trăn: "Hả?"

Dụ Trầm trả lời mềm dẻo: "Nếu tú quay về, sẽ không tìm được tớ."

Hạ Trăn nói rất nhanh: "Cậu gọi điện thoại cho chú ấy là được."

Dụ Trầm ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Tớ không biết số điện thoại của tú tớ."

Hạ Trăn nhìn khắp nơi, phát hiện trong phòng ngủ cũng không có điện thoại riêng. Thế là nói: "Để tớ gọi cho chú ấy."

"Được." Dụ Trầm chạy lộc cộc đến trước cửa, ngoan ngoãn chờ Hạ Trăn mở cửa. Hạ Trăn cao hơn cậu bé rất nhiều, có Hạ Trăn ở đây, cậu bé không cần đẩy ghế đẩu rồi.

Chỗ này có thể dẫn thẳng đến phòng ngủ của Hạ Trăn, Hạ Trăn cũng vừa mới nhớ ra, đại khái cần đi khoảng mười lăm phút.

Đi qua đi lại, bước chân của Dụ Trầm càng ngày càng nhỏ, dần dần tụt lại phía sau, bĩu môi.

Hạ Trăn sốt ruột đi phía trước, quay đầu thúc giục: "Mau theo kịp tớ."

Dụ Trầm ấm ức bĩu môi: "Đại ca."

Hạ Trăn: "Lại làm sao?"

Nhóc con mập mạp bắt đầu nũng nịu: "Không đi được nữa."

Mặc dù Dụ Trầm đến nhà họ Hạ trước, thường xuyên đi bôn ba khắp nơi theo Dụ Hữu Sơn, nhưng rất ít khi cậu bé phải tự đi đường. Cộng thêm việc cậu bé có bệnh tim, bình thường càng ít khi vận động. Hôm nay giày vò tới trưa, Dụ Trầm đã rất mệt mỏi rồi.

Bọn họ mới đi chưa được nửa quãng đường, Hạ Trăn chỉ cho rằng cậu bé đang lười biếng, chắp hai tay phía sau: "Này, cậu mà không đuổi theo là tớ tự đi đấy."

Dụ Trầm nghe vậy thì nhanh chóng chạy chậm đuổi theo. Nhưng cậu bé thật sự rất mệt mỏi, chạy được hai bước lại không nhịn được, cực kỳ ấm ức, nhỏ giọng sụt sùi khóc.

Hạ Trăn lần đầu thấy Dụ Trầm khóc dữ như thế, thậm chí khóc còn ấm ức hơn mấy bạn nhỏ nhớ mẹ trong vườn trẻ. Cậu nhóc bận bịu tay chân chạy đến trước mặt Dụ Trầm, nhíu mày nói: "Đừng khóc nữa, Dụ Trầm Trầm."

Đôi mắt to của Dụ Trầm ướt sũng ngấn nước, khổ sở hít mũi một cái.

"Thôi vậy."

Hạ Trăn bất đắc dĩ nhếch môi, lại không thể thật sự bỏ Dụ Trầm lại đây, không tình nguyện vươn ra tay: "Lại đây."

Dụ Trầm khóc đến nấc lên: "Hử?"

Hạ Trăn hừ lạnh: "Tớ ôm cậu."

Dụ Trầm ngơ ngác một lát, chóp mũi tinh xảo ửng đỏ nhàn nhạt. Một lát sau, cả người cậu bé bay lên không trung, được Hạ Trăn mặt đối mặt ôm vào trong ngực.

Đây là lần đầu Hạ Trăn ôm trẻ con, ôm không thuận tay cho lắm, hai tay ôm sau lưng Dụ Trầm, bước đi rất tốn sức.

"Nước mũi của cậu đừng dính trên người tớ, bẩn chết mất." Hạ Trăn cảnh cáo bánh mật nhỏ trên người, nói đâu ra đấy.

"Ờ!" Dụ Trầm gác cằm lên bả vai Hạ Trăn, chân ngắn nhỏ đong đưa theo bước chân của Hạ Trăn, ung dung thảnh thơi vểnh lên. Thời gian dần trôi qua, Hạ Trăn tìm ra được cách ôm trẻ con, hai tay nâng mông của Dụ Trầm lên, Dụ Trầm cũng phối hợp giật giật, cả người nhóc con nằm trước ngực Hạ Trăn, thoải mái nheo mắt lại.

Hai người lần đầu cách nhau gần như vậy.

Trong hơi thở của Hạ Trăn ngửi được một luồng mùi sữa ngọt ngào.

"Dụ Trầm Trầm?"

Dụ Trầm lơ mơ đáp lại: "Ơi!"

Hạ Trăn nói thầm: "Có phải ngày nào cậu cũng uống sữa hay không?"

Dụ Trầm nhớ lại rất lâu, chậm rãi lắc đầu. Trước khi đến nhà họ Hạ, cậu bé vẫn luôn sống nhờ trong nhà thím, từ trước tới giờ cũng chưa từng uống sữa. Nhưng anh trai trong nhà thím lại uống hàng ngày. Có một lần, anh trai ném sữa bò còn thừa lại cho cậu bé, cậu bé còn chưa uống đã bị thím cướp đi. Từ khi được chú Lý Hoán chăm sóc, cậu bé mới được uống sữa bò.

"Không phải." Dụ Trầm trả lời.

Hạ Trăn: "Vậy sao trên người cậu lại có toàn mùi sữa thế?"

"Mùi rất nồng." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hạ Trăn lặng lẽ lại gần áo bông nhỏ của Dụ Trầm, lại hít hà.

Quả nhiên, ngọt ngào, ngửi rất thơm.

...

Quãng đường vốn đi mất mười lăm phút, nhưng hai đứa bé đi gần nửa tiếng mới đến. Khi đi vào phòng ngủ của Hạ Trăn một lần nữa, Dụ Trầm không còn cảm giác lo lắng như lần trước, lễ phép nói một câu làm phiền rồi, sau đó ngây thơ hỏi Hạ Trăn: "Tớ có thể xem nơi này không?"

Hạ Trăn: "Tùy tiện xem."

Được cho phép, Dụ Trầm mừng rỡ lộc cộc bắt đầu tham quan trong phòng ngủ xinh đẹp hoa lệ.

"Cung điện thật xinh đẹp."

Dụ Trầm nói mấy chữ này rất không đúng chuẩn, khiến Hạ Trăn lén cười.

Hiện giờ đang là giờ cơm, phòng bếp đang chuẩn bị đồ ăn cho Hạ Trăn. Ba bữa một ngày của Hạ Trăn đều được cậu nhóc chọn xong từ ba ngày trước rồi, nhưng hôm nay dẫn Dụ Trầm tới làm khách, cần thêm vài món ăn, đây là đạo đãi khách thông thường mà Hạ Trăn học trong khóa lễ nghi.

"Nhóc mập, lại đây chọn xem cậu muốn ăn cái gì."

Hạ Trăn mở máy tính bảng ra, nói với Dụ Trầm đang loay hoay giống như con bướm.

Dụ Trầm đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp trưng bày trong phòng ngủ của Hạ Trăn. Nghe thấy Hạ Trăn gọi mình, cậu bé quay đầu, lưu luyến không thôi: "Cơm tẻ."

Hạ Trăn nhíu mày: "Còn gì nữa?"

Dụ Trầm bắt đầu không còn từ nào để nói, nghĩ một hồi lâu, ngơ ngác trả lời lại hai chữ: "Tịt tịt*."

(*) Thịt thịt, Dụ Trầm bị nói lớ.

Hạ Trăn không tiếp tục tranh luận với cậu bé nữa, tiện tay thêm mấy món ăn, rồi không kịp chờ đợi mà chơi tiếp với Dụ Trầm.

Dựa vào kinh nghiệm chơi không nhiều trò chơi của Dụ Trầm, trò mà cậu bé am hiểu nhất chính là chơi trốn tìm. Phòng ngủ của Hạ Trăn cực kỳ lớn, là một nơi hoàn hảo để chơi trốn tìm.

Hạ Trăn đương nhiên không thích loại trò chơi ngây thơ này, nhưng nhìn dáng vẻ Dụ Trầm tự tìm trò giải trí bịt mắt trốn tìm, nhếch môi nhàm chán nghịch đồ chơi lego.

Tiếng cười của Dụ Trầm rất có sức cuốn hút, trước giờ phòng ngủ của cậu nhóc chưa từng náo nhiệt như vậy.

Đúng lúc này, Dụ Trầm dừng lại trước tủ Hạ Trăn cất figure. Bên trong có trưng bày rất nhiều tượng figure tinh xảo đắt đỏ, Dụ Trầm ngước cao cái đầu nhỏ, vươn ngón tay đếm.

"1...2...3..."

"Thích không? Tớ gần như không chơi những tượng figure này nữa." Hạ Trăn xuất hiện ở phía sau cậu bé, cực kỳ hào phóng nói: "Cậu biểu hiện tốt, tớ có thể tặng cho cậu."

"Thật sao?" Đôi mắt to như quả nho của Dụ Trầm sáng lấp lánh, tràn đầy tin tức mãnh liệt, vừa hưng phấn vừa chờ mong.

"Đương nhiên." Hạ Trăn lần đầu cảm nhận được loại ánh mắt sùng bái như này, khoanh cánh tay nhỏ dương dương đắc ý: "Hôm nay có thể cho cậu một con trước."

Dụ Trầm vui vẻ vỗ vỗ tay nhỏ, cái đầu nhỏ nhìn trái một cái nhìn phải một hồi, cuối cùng chỉ vào hàng tượng ở phía trên cùng, nói: "Đại ca! Cái có cái đuôi nhỏ kia!"

Hạ Trăn: "Cái cuối cùng sao?"

Dụ Trầm thỏa mãn gật đầu: "Đúng thế."

Hạ Trăn là một bạn nhỏ nói được thì làm được, đẩy ghế đến không chút chần chờ, lấy figure nai con mà Dụ Trầm chọn trúng ra.

Sau khi cậu nhóc giao cho Dụ Trầm, Dụ Trầm hiếm khi xoa bàn tay, ngọt ngào cúi đầu với Hạ Trăn: "Cảm ơn."

Biểu cảm của Hạ Trăn đột nhiên có chút mất tự nhiên, khoanh cánh tay nhỏ nói: "Làm đàn em của tớ thì sẽ có quà, biết chưa?"

Dụ Trầm nhét nó vào túi áo bông nhỏ, không ngừng gật đầu: "Biết rồi!"

Hạ Trăn rất hài lòng với phản ứng của Dụ Trầm, dắt cậu bé đi tham quan phòng ngủ một lát, chuẩn bị dẫn cậu bé đi ăn cơm.

Cùng lúc đó, trong một phòng quan sát bày đầy máy móc, người đàn ông đến kiểm tra định kỳ nghiêm túc bấm một mã số.

"Thư ký Trần, giám sát trong phòng Hạ Trăn đen màn hình rồi."

"Ừm, giấu trong một cái tượng của nó đi."

"Chắc hẳn sẽ không bị phát hiện, có mấy trăm figure mà, nó gần như không động vào một cái nào."

...

Một bên khác, Hạ Trần dẫn Dụ Trầm chuẩn bị đi tới phòng ăn đột nhiên chạm mặt hai bóng dáng quen thuộc trong hành lang.

Một cô gái xinh đẹp ưu nhã, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ đi theo.

Hạ Trăn nhìn thấy cái đuôi nhỏ kia thì ghét bỏ, bất đắc dĩ mím môi. Đợi khi cô gái kia đi đến trước mặt cậu nhóc, mới không tình nguyện cụp mắt: "Cô."

Bé trai sau lưng cô của Hạ Trăn rất sợ Hạ Trăn, mặc dù cao hơn Hạ Trăn một nửa, nhưng cử chỉ hành động lại cực kỳ sợ.

Tất cả sự chú ý của bé trai đều ở trên người Dụ Trầm. Cậu bé rất tò mò, hai tháng không gặp, sao trong nhà Hạ Trăn lại đột nhiên có thêm một bé trai đáng yêu xinh đẹp như thế.

Bé trai mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ nghiêng đầu nhìn lén vừa ấm áp vừa ngọt ngào, trong mắt giống như có ngôi sao, mũm mĩm giống như em bé trong tranh Tết vậy.

Hạ Trăn rất mẫn cảm, cũng chú ý tới ánh mắt cảm thấy hứng thú của anh họ.

Cậu nhóc lập tức ngăn Dụ Trầm phía sau, dữ dằn trừng mắt nhìn anh họ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play