Mười giờ sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua những đám mây dày đặc bao trùm hoàn toàn dinh thự trắng toát nằm giữa bờ sông Tô Thành. Dãy nhà ở của người giúp việc nằm bên trái dinh thự, mang một không khí náo nhiệt khác thường so với mọi ngày.

“Tôi đã nói từ lâu rằng Dụ Hữu Sơn không phải là người tốt lành gì, nhìn xem kìa? Bỏ lại đứa trẻ năm tuổi ở đây, còn mình thì lại bỏ trốn.”

“Đừng nói mò, trong nhà ông Dụ hình như có chút việc gấp nên mới vội vã đi.”

“Việc gấp gì chứ! Theo tôi thấy là đi trốn nợ mới đúng!”

Những tia sáng chói lọi loang lổ chiếu xuống những người lớn đang xì xào bàn tán, từ cách đó không xa vang đến tiếng bước chân vội vã. Những người này nhìn sang, nhao nhao lắc đầu, rồi than thở đứng sang một bên.

Lúc này, đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế cuối cùng cũng đẩy đám đông ra, thò ra một cái đầu nhỏ tròn xoe.

Thấy ánh sáng, đứa trẻ vô thức giơ bàn tay mũm mĩm nhỏ nhắn lên che đi ánh nắng chói chang, hốc mắt sưng đỏ lờ mờ hiện ra một màu đỏ sẫm, những vệt nước mắt trên hai má đã khô ráo.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào mấy người lạ trước mặt, đôi mắt đen láy tròn xoe chớp chớp sợ hãi, đôi giày bông dày màu nâu phai màu do giặt giũ co rúm lại về phía sau, cả người giống như một con thú nhỏ bị lạc mẹ trong rừng, lo lắng và e ngại.

“Cháu tên là Dụ Trầm đúng không?”

Người quản gia vừa bước tới cẩn thận bế cục bông nhỏ trước mặt vào lòng, giơ ngón tay chọc chọc vào gò má phúng phính của cậu bé, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Người quản gia tên là Lý Hoán, là đồng hương của Dụ Hữu Sơn - ba của đứa bé. Ông nghe ông Dụ đã từng nói, oắt con trong nhà từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, tim cung cấp máu rất ít không đủ, không thể chạy nhảy nô đùa như những đứa trẻ đồng trang lứa, do không đủ tiền phẫu thuật nên vẫn cứ kéo dài mãi mà không có cách chữa trị.

Cậu bé mập mạp trắng trẻo trước mặt trông không giống như người ốm yếu có bệnh, chỉ có vẻ hơi ốm yếu trên khuôn mặt, môi lưỡi hơi nhợt nhạt màu máu, nhưng mặt mày của cậu bé thực sự rất đẹp, lông mi vừa dài lại vừa dày, đáng yêu như đứa trẻ trong tranh vẽ, rất được mọi người yêu thích.

“Chào tú ạ.”

Giọng nói trẻ con mơ hồ vang lên.

Cậu bé rụt rè mím chặt đôi môi múp míp, đôi mắt màu lưu ly mang theo vài phần sợ hãi và do dự.

Tháng trước khi chơi trên cánh đồng nhà cậu bé vô tình đập vào đá, khiến hai chiếc răng cửa bị lung lay và rụng ra. Đoạn thời gian gần đây, cậu bé nói chuyện hơi hở gió, cách phát âm cũng bị ảnh hưởng một chút. Thường ngày cậu bé gọi chú rất lưu loát.

Lý Hoán trìu mến cười nói: “Thật lễ phép, cháu là Trầm Trầm đúng không?”

Những lời này, cậu bé không lập tức trả lời. Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu lên, suy nghĩ vô cùng chậm chạp kinh ngạc nhìn những đám mây trên bầu trời, như thể có tâm sự gì đó. Đôi mắt chăm chú đó như thủy tinh, trong trẻo không vấy bẩn một hạt bụi.

Mấy giây sau, xung quanh có một cơn gió đông thổi qua.

Mái tóc mềm mại của cậu bé rơi xuống trán trắng nõn, đôi mắt to ướt át đẹp đẽ lại nhuộm màu lo lắng và bất an, trông có vẻ rất thiếu cảm giác an toàn.

Lý Hoán cho rằng cậu bé chỉ là nhớ Dụ Hữu Sơn, có thể tưởng tượng được chuyện bị bỏ rơi ở đây đối với một đứa trẻ bốn tuổi mà nói sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Ông cất giọng ấm áp an ủi: “Đừng lo lắng, ba của cháu sắp đến đón cháu rồi.”

Cậu bé cuối cùng cũng có phản ứng lại, đôi môi múp míp hơi nhăn lại, hai giọt nước mắt to như hạt đậu ngay lập tức rơi xuống.

Không ngoài dự đoán, ba của cậu bé sẽ không bao giờ đến đón cậu bé nữa.

Cậu bé bị bỏ rơi rồi.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Từ một tháng trước, sau khi Dụ Trầm liên tục bị sốt, cậu bé luôn nhớ lại một số cảnh và sự kiện mơ hồ. Những chuyện đó rất phức tạp, với khả năng hiểu của cậu bé, cậu bé hoàn toàn không hiểu những người trong mơ đang làm những gì.

Vừa rồi, Dụ Hữu Sơn đã ném cậu bé lên chiếc ghế này. Dụ Hữu Sơn nói, Trầm Trầm à, ba thiếu rất nhiều tiền, thực sự không còn đường lui nữa, con ở đây ngoan ngoãn, nhà họ Hạ có quyền lại có tiền, sẽ không thấy chết mà không cứu.

Dụ Trầm khóc nức nở, cậu bé không hiểu vì sao cậu bé ngoan ngoãn như vậy mà ba vẫn không muốn ở cùng cậu bé, rõ ràng đêm giao thừa đó, cậu bé nhìn thấy người bán kẹo hồ lô ven đường nhưng lại nhịn không xin ba rồi mà.

Xâu sơn tra đó nhất định rất ngọt, giống như món mứt sơn tra cuối cùng mẹ cậu bé làm cho cậu bé trước khi bà mất.

Cơ thể nhỏ bé được bao bọc bởi ánh nắng rực rỡ, Dụ Trầm khóc đến mức tay chân lạnh buốt.

Đúng lúc này, cốt truyện của một cuốn sách ập vào ký ức của cậu bé, khiến cậu bé tạm thời quên đi mất nỗi buồn.

Suy nghĩ của cậu bé vô cùng chậm chạp, sau khi lấy lại ký ức, cậu bé chật vật tiếp nhận những tình tiết này.

Hóa ra, cậu bé tên là Dụ Trầm, là người xuyên sách nhỏ nhất với độ tuổi bảy tuổi.

Sở thích thường ngày của cậu bé là ngủ nướng và xem phim hoạt hình.

Một ngày nọ, cậu bé xuyên vào cuốn sách có tên “Sổ tay trùng sinh của con trai nuôi nhà giàu”.

Trong sách, cậu bé là tay sai giá rẻ kiêm thanh mai trúc mã của phản diện âm u Hạ Trăn. Sau khi bị người ba trốn nợ bỏ rơi năm bốn tuổi, cậu bé được quản gia của nhà họ Hạ nhận nuôi, nuôi dưỡng ở nơi ở của người giúp việc trong khu nhà sau của nhà họ Hạ.

Tình tiết trong sách của cậu bé chiếm không nhiều, nhưng kết cục vô cùng thảm thương, ở tuổi hai mươi hai, cậu bé và Hạ Trăn bị người thân trong gia tộc tính kế hãm hại, vào tù, cuối cùng qua đời trong tù vì bệnh tim.

Gió tháng Giêng rét buốt thấu xương.

Cùng với tiếng gọi dịu dàng của Lý Hoán, đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế lấy lại suy nghĩ.

“Nào, để chú bế cháu nhé.”

Lý Hoán thử đưa tay ra, nhìn cậu bé với ánh mắt trìu mến.

Cậu bé im lặng một lúc, khuôn mặt tròn nhỏ cuối cùng cũng có biểu cảm khác, sốt sắng tiến đến gần Lý Hoán.

Khi tiếp xúc với một luồng hơi ấm, cậu bé co lại thành một viên bánh trôi nước nhỏ, ngoan ngoãn nằm vào bả vai Lý Hoán.

May mắn thay, vẫn còn người quản gia tốt bụng.

Lý Hoán thấy cậu bé rất kỳ lạ, thế là giơ bàn tay lên nhẹ vuốt ve sau lưng Dụ Trầm, nói với giọng ấm áp: “Ba của cháu sẽ sớm về thôi, trong thời gian này chú chăm sóc cháu có được không?”

Dụ Trầm đương nhiên biết rõ Dụ Hữu Sơn sẽ không quay về nữa, chăm chú nhăn khuôn mặt tròn mập, bắt đầu lo lắng cho người quản gia.

Chú quản gia quả là một người tốt bụng. Lý do cậu bé không phải lang thang đầu đường xó chợ, đều là nhờ chú quản gia sẵn sàng nhận nuôi cậu bé.

Sau này chú quản gia chăm sóc cậu bé, chắc chắn sẽ rất vất vả.

“Cảm ơn tú.”

Dụ Trầm nói lời cảm ơn chân thành bằng giọng nói lơ lớ, càng cảm thấy suy nghĩ của mình mâu thuẫn đến kỳ lạ.

Bây giờ cậu bé tuy là một đứa trẻ bốn tuổi, nhưng trong đầu tựa như mê cung, chứa đựng quá nhiều chuyện. Có thể liên quan đến việc lấy lại ký ức xuyên sách, khả năng biểu đạt dường như đã mạnh hơn không ít so với trước đây.

Lý Hoán dịu dàng ôm cậu bé: “Đi nào, chú đưa cháu về phòng của chú.”

Dụ Trầm gật đầu, thân hình nhỏ bé nép vào vai Lý Hoán, vô cùng tin tưởng mà dùng cánh mũi cọ vào đối phương.

Lý Hoán thoáng kinh ngạc trong mắt, rồi lập tức ôm Dụ Trầm lên lầu.

Khi Dụ Trầm ngẩng đầu lên, cậu bé nhận thấy những người lớn ở cách đó không xa đang chỉ trỏ vào mình.

Được Lý Hoán ôm vào lòng rất ấm áp, cũng khiến cậu bé an tâm.

Hình như cậu bé không còn buồn nữa.

Hồi nhỏ mỗi khi sợ hãi, mẹ đều ôm cậu bé vào lòng như vậy, kể cho cậu bé nghe những câu chuyện cổ tích dễ nghe.

Nếu ba không cần cậu bé nữa, cậu bé lại may mắn gặp được chú Lý Hoán, sau này nhất định phải kiếm sống tốt ăn cơm thật ngon, nỗ lực sống đến một trăm tuổi, sau này kiếm tiền báo hiếu cho chú.

Nếu mỗi ngày cậu bé đều khóc lóc vì nhớ ba, chú Lý Hoán chắc hẳn cũng rất khó chịu.

Dụ Trầm luôn là một đứa trẻ lạc quan vui vẻ, sau khi thay đổi tâm trạng, cậu bé ngoan ngoãn nhìn mái tóc hoa râm của Lý Hoán.

“Tú ơi, tú vất vả rồi, cháu có thể tự đi được.”

“Tim của Trầm Trầm không tốt, không thể vận động mạnh, để chú bế cháu lên lầu.”

Lý Hoán vô cùng yêu quý cậu bé nhà Dụ Hữu Sơn ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau khi biết đứa trẻ này bị bệnh tim thì lại càng thương yêu hơn mấy phần. Tuy hai người chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng Lý Hoán luôn cảm thấy mình có duyên với Dụ Trầm. Mặc dù phòng ngủ ở tầng hai, nhưng ông vẫn không nỡ để Dụ Trầm tự đi. ( truyện trên app T Y T )

“Mấy bậc thang còn lại, cháu có thể tự đi được không?”

Mắt nhìn thấy chỉ còn vài bậc thang nữa là đến nơi, Lý Hoán nhẹ nhàng buông Dụ Trầm xuống.

Đôi bàn chân mập mạp vừa đặt xuống đất, cậu bé liền háo hức nhấc cao đôi chân ngắn, tựa như nôn nóng muốn khoe với người lớn kỹ năng mới học được của mình, tập tễnh lại nghiêm túc leo từng bậc cầu thang, tuy cơ thể lắc lư, nhưng động tác lại rất nhanh.

Sau khi leo đến bậc thang cuối cùng, Dụ Trầm sờ bàn tay nhỏ, nhếch bàn chân lên, đôi mắt to tròn như trái nho liên tục nhìn chằm chằm vào Lý Hoán, dường như mang theo chút ý muốn được khen ngợi.

Nếu sau này sẽ đi theo Lý Hoán sống nương tựa lẫn nhau, Dụ Trầm muốn cố gắng làm những việc mình có thể và hiểu chuyện hơn một chút.

Chắc hẳn Lý Hoán sẽ thấy cậu bé rất tuyệt vời.

“Trầm Trầm giỏi quá.”

Lý Hoán nhìn chằm chằm vào chiếc áo bông cũ kỹ của Dụ Trầm, trong mắt chôn giấu niềm thương yêu, ông định khi nào đến lượt mình nghỉ ngơi sẽ tranh thủ ra chợ mua hai bộ quần áo mới.

Chiếc áo bông màu xanh nhạt họa tiết hoa nhỏ tuy sạch sẽ, nhưng bông gòn dưới vạt áo đã lộ ra ngoài, có lẽ không chéo chống đến hết mùa đông. Hơn nữa vừa rồi ông phát hiện, bông gòn ở tay áo của Dụ Trầm cũng đã trở nên rất mỏng manh, chắc chắn không thể chống lại cái lạnh tốt được.

Lúc này, một bóng người chợt lóe lên trong căn phòng bên cạnh. Đúng lúc này, một đôi mắt tò mò ngây thơ ngắm nhìn Dụ Trầm và Lý Hoán.

Lý Hoán cười một tiếng, đưa Dụ Trầm đi vào phòng mình.

Tòa nhà này là dãy nhà ở cho người giúp việc của nhà họ Hạ, bên trong này toàn là người giúp việc của nhà họ Hạ. Đứa trẻ vừa rồi là con của thím Vương ở nhà bên cạnh. Thím Vương là thợ làm vườn của nhà họ Hạ, rất chịu khó và nhanh nhẹn, đã làm việc cho nhà họ Hạ được vài chục năm.

Là quản gia của dinh thự của nhà họ Hạ, bất kể điều kiện chỗ ở hay điều kiện ăn uống của Lý Hoán đều tốt hơn những người khác một chút. Trước mắt ông đang ở một căn phòng đơn năm mươi mét vuông dành cho người giúp việc ở tầng hai, bên trong có đầy đủ phòng khách nhỏ và nhà vệ sinh, tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, cách phòng ngủ của cậu chủ nhỏ ở tầng ba đối diện rất gần, có thể đi thẳng qua hành lang, rất tiện cho việc chăm sóc.

Lý Hoán và Dụ Hữu Sơn là bạn thân, khi còn bé nhà nghèo, được nhà họ Dụ giúp đỡ cho một cái bánh bao, một ngụm cháo nên mới không đến nỗi chết đói khi đang tuổi phát triển. Sau đó, khi ông mười sáu tuổi đi làm công, ông gặp quý nhân là ông nội của nhà họ Hạ, từ đó đi theo bên cạnh ông lão của nhà họ Hạ để chăm sóc, đã làm việc cho nhà họ Hạ được ba mươi năm.

“Xinh chèo, làm phiền rồi.”

Dụ Trầm vô cùng lễ phép, nhét hai tay mũm mĩm nhỏ nhắn vào túi chiếc áo bông hoa nhỏ, đôi mắt đen tròn ngắm nhìn mọi thứ trong phòng.

Vì thường xuyên ốm đau nên Dụ Trầm thấp hơn một chút so với những đứa trẻ cùng trang lứa, đứng trước chiếc ghế sô pha màu trắng như một người lớn nhỏ bé cởi chiếc khăn quàng cổ hoa nhỏ màu xanh dương của mình. Chiếc khăn quàng cổ này có cùng chất vải với chiếc áo bông, được mẹ cậu bé làm từ những mảnh vải thừa của chiếc áo bông. Bình thường vừa có thể che chắn gió lạnh, vừa có thể dùng làm yếm ăn, có rất nhiều công dụng.

Cậu bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, khéo léo nói với Lý Hoán: “Tú ơi, nhà của tú đẹp quá.”

Lý Hoán cảm thấy mềm lòng, ngồi xuống nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Dụ Trầm: “Có đói bụng không? Chú đi làm đồ ăn cho cháu, cháu xem phim hoạt hình trước được không?”

Nghe thấy mấy chữ phim hoạt hình, đáy mắt Dụ Trầm bỗng chốc rực sáng tia sáng phấn khích.

Cậu bé thích xem phim hoạt hình nhất, trước đây muốn xem chỉ có thể sang nhà hàng xóm ké.

“Dạ! Cảm ơn tú.”

Dụ Trầm nhấc chân phải lên, trở mình một cái leo đến trên ghế sô pha.

Lý Hoán cười một tiếng, nhìn thấy chiếc áo bông dày cũ kỹ của Dụ Trầm, trong lòng ông cảm thấy vô cùng khó chịu. Mẹ của Dụ Trầm chắc hẳn rất yêu quý cậu bé. Chiếc áo bông này tuy cũ, nhưng bông gòn bên trong được may rất dày, dày đến mức khiến đứa trẻ hành động có phần hơi bất tiện.

Chiếc tivi vừa bật lên, bộ đàm của Lý Hoán vang lên.

“Chú Lý, cậu chủ lại nổi giận rồi! Chú mau qua đây đi!”

Huyệt thái dương của Lý Hoán đập mạnh, ông vội vã ngồi xuống ôm lấy bả vai của Dụ Trầm: “Trầm Trầm, chú có việc phải giải quyết, cháu ngoan ngoãn đợi chú có được không?”

Dụ Trầm ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ ~”

Lý Hoán xoa tóc cậu bé, vội vàng lục lọi một số kẹo và bánh bích quy cho Dụ Trầm, rồi nhanh chóng rời đi.

Bánh bích quy có sức hút lớn đối với Dụ Trầm, dường như cậu bé đã không nhớ rõ hương vị của bánh bích quy trong ký ức nữa.

Cánh tay nhỏ trắng nõn như búp sen thò ra từ ống tay áo dày, cậu bé hiếm hoi xoay xoay hai lần chiếc túi bánh bích quy, nhưng bỗng nhiên bị tiếng ồn ào cãi vã bên ngoài sân thu hút.

Nghĩ đến Lý Hoán vừa mới ra ngoài, Dụ Trầm vô cùng lo lắng. Cậu bé quyết định dứt khoát ném đi chiếc bánh bích quy nhỏ, hai tay chống lên ghế sô pha cố gắng đứng dậy. Khi đứng dậy cậu bé lắc lư hai cái, cái mông nhỏ run rẩy mượt mà, đợi khi cậu bé vụng về đặt cái đầu nhỏ bé lên bệ cửa sổ một cách khó khăn, thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong sân, một cậu nhóc xinh đẹp khoảng bốn, năm tuổi bị hơn mười người đàn ông mặc vest đen vây quanh. Nét mặt mọi người đều hồi hộp, cử chỉ hành động mang theo vẻ sợ hãi, chần chừ không dám tiến lên, nhưng cũng không dám thả cậu nhóc đi.

Lý Hoán đứng bên ngoài, đang nhẹ giọng xoa dịu.

Dưới ánh nắng chói chang, làn da của cậu nhóc mang vẻ trắng bệch không chút sức sống, đôi mắt nâu toát lên vẻ u ám và lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi.

“Cậu chủ, cậu sẽ bị bệnh đó, hãy theo chúng tôi về nhà đi.”

“Tôi không đi!” Cậu nhóc được gọi là cậu chủ lạnh lùng đáp lại, trong nháy mắt, mắt cậu nhóc thêm vài phần hung hãn, thân hình gầy gò liên tục lùi lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người.

Dụ Trầm ở bên cửa sổ lúc này cũng lo lắng nhíu mày, cậu bé đỡ lấy khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, nhận ra cậu nhóc kia ăn mặc rất đẹp.

Đôi giày da đen không tì vết, dưới ánh sáng lấp lánh ánh sáng tinh tế. Chiếc áo khoác màu xanh lam đậm là kiểu dáng Dụ Trầm chưa từng thấy bao giờ, chiếc áo len cổ cao màu trắng bên trong chiếc áo khoác trông mềm mại, cậu bé rất muốn đưa tay ra sờ vào. Vắt hết trí não, cậu bé mới nhớ ra trong truyện cổ tích các hoàng tử dường như đều ăn mặc như vậy.

“Cậu chủ Hạ! Xin hãy theo chúng tôi về nhà đi!”

Vài người lớn bao quanh cậu nhóc khom lưng cầu xin.

Cậu nhóc cậu chủ trước mặt là con cưng của cả nhà họ Hạ, nếu có mệnh hệ gì, họ thực sự không thể gánh vác nổi.

Dụ Trầm nghe thấy câu nói này, đôi mắt tròn xoe sáng ngời của cậu bé đảo quanh.

Cậu nhóc trước mặt này, hẳn là tên phản diện nhí Hạ Trăn trong cốt truyện.

Trong sách nói rằng, nhà họ Hạ trong sách là một gia tộc bản xứ danh gia vọng tộc nổi tiếng, việc kinh doanh trong nhà trải dài ra khắp nước ngoài, là một gia tộc giàu có thực thụ. Nhưng Hạ Trăn là người thừa kế nhà họ Hạ, lại có chung cảnh ngộ với Dụ Trầm.

Mẹ của Hạ Trăn qua đời khi cậu nhóc mới ba tuổi, ba của Hạ Trăn là một kẻ si tình nổi tiếng, vì theo đuổi mối tình đầu dang dở, không ngần ngại chống lại ông nội nhà họ Hạ mà từ bỏ cơ nghiệp của gia đình, cũng phải theo chân mối tình đầu ra nước ngoài. 

Cứ vậy, Hạ Trăn trở thành đứa trẻ mồ côi ba mẹ, thường xuyên bị bạn bè và người thân chế giễu. Mà những người thân trong nhà họ Hạ, vì muốn chia nhau tài sản của ông nội, từ nhỏ đã dụ dỗ Hạ Trăn, khiến Hạ Trăn hình thành tính cách tranh giành háo thắng, cuối cùng không vượt qua được kỳ thi tuyển chọn người thừa kế của ông nội, nên đánh mất quyền thừa kế.

Trong sách, tên phản diện nhí Hạ Trăn đối xử rất tốt với Dụ Trầm. Mặc dù tính cách hung ác, nham hiểm và ương ngạnh, nhưng Dụ Trầm theo Hạ Trăn nhiều năm cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc, dù sao cũng tốt hơn bị ném vào cô nhi viện.

Nghĩ về bao nhiêu tình tiết này, đầu óc Dụ Trầm choáng váng.

Cậu bé mím môi hai cái, lấy ngón tay khẽ khều móng tay, xoắn xuýt nhìn về phía Hạ Trăn.

Nếu Hạ Trăn có thể lấy được quyền thừa kế, đánh bại những người thân độc ác kia, liệu cậu bé và Hạ Trăn có thể sống hạnh phúc như trong kết thúc truyện cổ tích hay không? Đương nhiên bản thân cậu bé cũng không cần phải chết!

Sau khi đã hạ quyết tâm, Dụ Trầm suy nghĩ làm thế nào để trở thành bạn tốt của Hạ Trăn. Bởi vì cậu bé nghĩ rằng, chỉ khi trở thành bạn tốt của Hạ Trăn, cậu bé mới có thể giúp đỡ Hạ Trăn, Hạ Trăn cũng sẽ tin lời cậu bé nói.

Ngay lúc này, Hạ Trăn bị đám người lớn bao vây liên tục lùi lại, ngày càng tiến gần đến cửa sổ nơi Dụ Trầm đang ở.

Cậu nhóc kiêu hãnh quát tháo: “Các người đừng lại đó!”

Khi Hạ Trăn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng kháng cự của cậu nhóc vô tình chạm vào ánh mắt của Dụ Trầm.

Dụ Trầm vẫn còn chưa chuẩn bị xong, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nhăn lại thành cái bánh bao, trong khoảnh khắc đối mặt với Hạ Trăn, nó từ từ nở ra một nụ cười rạng rỡ nhưng không mấy tự nhiên và chân thành.

Bởi vì Dụ Trầm cười quá hớn hở, hai chiếc răng cửa bị sún ở chính giữa lấp ló lộ ra, thoạt nhìn hàng răng đều tăm tắp ở hàm trên, lại đột ngột xuất hiện một lỗ hổng đen lớn.

Hạ Trăn cau mày, càng tò mò nhìn chằm chằm cậu bé răng sún đột nhiên xuất hiện trên cửa sổ.

Hạ Trăn kéo căng khuôn mặt nhỏ: “Nhóc này là ai vậy?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play