Lúc Hà Chi An được Hạ Cảnh Lâm đến đón thì tỏ ra vô cùng lưu luyến. Thậm chí cậu bé còn nghĩ đến việc ngày mai tiếp tục chơi cùng với Dụ Trầm và Hạ Trăn, thế nhưng ngày mai lại là thứ hai, cậu bé phải đến trường mẫu giáo.
“Bang chủ, khi nào em đến trường vậy?”
Lần cuối cậu nhóc đến trường mẫu giáo đã là chuyện mười ngày trước. Sau trận cãi nhau với bạn nhỏ khác lần đó thì cậu nhóc không chịu đi nữa, ai khuyên cũng không được.
Tiếng bang chủ này của con trai cưng khiến Hạ Cảnh Lâm rất đau lòng. Cô ấy nhìn về phía Hạ Trăn: “Ngày mai Tiểu Trăn và An An cùng đến trường nhé, được không nào?”
Hạ Trăn lắc đầu: “Không đi, cháu muốn ở nhà chơi.”
Dụ Trầm đang chơi ghép hình trên thảm, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Trường mẫu giáo có vui không ạ?”
Hà Chi An lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Rất thú vị đó! Có cầu trượt, khu vui chơi, ngựa gỗ, ghế xoay…”
Hạ Cảnh Lâm dịu dàng hỏi Dụ Trầm: “Cục cưng, cháu đã từng đến trường mẫu giáo chưa?”
Dụ Trầm cầm mảnh ghép hình, ngoan ngoãn lắc đầu.
“Chưa ạ.”
Trong làng của cậu bé không có trường mẫu giáo, nếu muốn đi thì phải lên thị trấn.
Hạ Cảnh Lâm chớp mắt nhìn cậu bé: “Vậy cháu và An An với Tiểu Trăn cùng đến trường mẫu giáo được không?”
Hà Chi An rất vui mừng, vội vàng gật đầu: “Được ạ được ạ!”
Hạ Trăn bị phớt lờ thì đột nhiên có chút khó chịu, liền nắm lấy đôi chân mũm mĩm của Dụ Trầm, kéo cậu bé về phía mình.
“Cháu là đại ca của cậu ấy! Cậu ấy phải nghe theo cháu!”
Hạ Cảnh Lâm nhịn cười, trịnh trọng hỏi: “Để nhóc ấy cùng đi mẫu giáo với cháu thì sao?”
Hạ Trăn nhíu mày: “Vậy thì phải hỏi ba cậu ấy đã!”
Lần này Hạ Cảnh Lâm bật cười, hỏi ngược lại: “Không phải cháu là đại ca của nhóc ấy sao?”
Ánh mắt của Hạ Trăn hơi tỏ vẻ chán ghét: “Cô à, muốn đến trường mẫu giáo thì cần phải có chữ ký của phụ huynh, cô không biết ạ?”
Hạ Trăn nhớ rõ lúc cậu nhóc đến trường mẫu giáo, quản gia đã đưa cậu nhóc đi làm rất nhiều thủ tục, cứ như ký mãi cũng không xong vậy.
Bị một đứa trẻ năm tuổi dùng ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn mình, Hạ Cảnh Lâm bỗng có chút xấu hổ.
Nếu Hạ Trăn không phải là cháu trai ruột của cô ấy thì đã bị cô ấy đánh cho một trận rồi.
Mà Hà Chi An lại là đứa nhỏ đơn giản, không hiểu ý của mẹ, còn ngơ ngác hỏi: “Mẹ không biết thật sao?”
Hạ Cảnh Lâm không nói nên lời, chỉ đành nhanh chóng kéo Hà Chi An rời đi.
“Cô với anh đi thong thả ạ.” Dụ Trầm vẫy tay với họ rồi tiếp tục bò trên thảm, bắt chéo chân chơi rất vui vẻ.
Vừa nãy Hạ Trăn đã nói chuyện điện thoại với Lý Hoán, sau khi ông trở lại sẽ trực tiếp đón cậu bé về.
Thời gian còn lại, hai đứa trẻ có được không gian riêng hiếm hoi.
Hạ Trăn thấy Dụ Trầm chơi rất chuyên chú thì tò mò tiến đến nhéo khuôn mặt của Dụ Trầm.
Cậu nhóc nhớ lúc nãy Hà Chi An đã chạm vào mặt Dụ Trầm.
Cậu nhóc là đại ca của Dụ Trầm, cậu nhóc cũng muốn sờ.
Làn da của Dụ Trầm vô cùng mềm mượt, sờ vào giống như bánh kem phô mai tinh tế, nhìn thôi đã muốn cắn cho một ngụm.
Hạ Trăn rất hứng thú, liền dứt khoát dùng cả hai tay cùng nhéo khuôn mặt bé nhỏ mũm mĩm của Dụ Trầm.
Dụ Trầm là một bạn nhỏ nghiêm túc trong công việc, vì không để bị Hạ Trăn quấy rầy mà cậu bé phối hợp xoay người theo, thế là gương mặt tròn nhỏ đó liền hoàn toàn đưa tới trước mặt Hạ Trăn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hạ Trăn cực kỳ vừa lòng, dốc hết sức xoa bóp khuôn mặt Dụ Trầm như xoa mèo.
“Dụ Trầm Trầm, chiều mai tớ có lớp tiếng Anh, cậu đi với tớ.”
Dụ Trầm ngồi nghịch mảnh xếp gỗ, lông mi mỏng dài xinh đẹp nhẹ nhàng run run, gần như không chần chờ chút nào: “Được.”
Hạ Trăn rất vui, cậu nhóc ghét nhất là phải đến lớp tiếng Anh, nhưng nếu có Dụ Trầm ở bên thì chắc chắn sẽ không nhàm chán.
“Hứa rồi đó!”
…
Ban đêm, Lý Hoán vội vàng chạy tới đón Dụ Trầm về nhà. Nói thật, sau khi ông nghe nói cả ngày hôm nay Dụ Trầm đều chơi cùng với Hạ Trăn thì đã vô cùng lo lắng.
Nhưng khi ông tiến vào phòng ngủ của Hạ Trăn, nhìn thấy bé con đang nằm ngủ say trên chiếc sô pha mềm mại, ông chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Trăn vẫn luôn ngồi cạnh Dụ Trầm như một người lính nhỏ. Dù sao độ rộng của sô pha cũng không lớn bằng giường, lỡ như Dụ Trầm bị lăn ngã xuống thì cậu nhóc sẽ mất đi cậu đàn em này.
Sau khi Lý Hoán chuẩn bị đồ ngủ và thực phẩm bổ sung trước khi ngủ cho Hạ Trăn rồi dặn dò cậu nhóc uống đúng giờ xong, liền ôm bé con bụ bẫm vào lòng.
Hạ Trăn nhìn chằm chằm Dụ Trầm đang ngáy o o, kiêu ngạo mà khoanh tay: “Cậu ấy hơi béo, cần vận động nhiều hơn.”
Lý Hoán mỉm cười dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu Dụ Trầm: “Trầm Trầm…”
Ông do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nói cho Hạ Trăn biết bệnh tình của Dụ Trầm.
Hạ Trăn nghiêm túc nghe xong, gương mặt nhỏ trông rất căng thẳng, một lát sau mới hỏi lại: “Cậu ấy sẽ chết sao?”
Lý Hoán vô cùng kinh ngạc. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tình cảm của hai đứa trẻ này đã tốt như vậy rồi. Ông rất hiếm khi nhìn thấy cậu chủ nhỏ lo lắng cho một người như thế.
“Không đâu, chỉ là quá trình trị liệu sẽ có chút phiền toái thôi.”
Hạ Trăn không nói nữa, chỉ lạnh lùng xoay người đi vào phòng tắm: “Ngày mai gặp lại.”
Lý Hoán khẽ gật đầu: “Ngày mai gặp lại, cậu chủ.”
…
Trở lại phòng, Lý Hoán cẩn thận đặt Dụ Trầm lên chiếc giường lớn. Dụ Trầm ngủ rất say, cái miệng nhỏ hơi mấp máy, lẩm bẩm mấy tiếng “tịt tịt”.
Lý Hoán bật cười, lật người Dụ Trầm mềm như kẹo bông lại để cởi quần áo thì phát hiện túi cậu bé căng phồng, bên trong chứa một món đồ chơi mô hình.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn là do Hạ Trăn đưa cho cậu bé.
Lý Hoán dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mô hình, bỗng nhiên tầm mắt ông dừng lại trên mắt chú nai con. Mặc dù mắt phải đã được cố gắng bắt chước mắt trái, nhưng vẫn có thể nhìn ra điểm khác lạ về chất liệu.
Ông đi theo ông Hạ đã lâu, vì vậy nên năng lực phản trinh sát cũng sẵn có. Suy nghĩ một lát, ông quyết định đặt mô hình nai con lên tủ, để “đôi mắt” kia quay về phía bức tường.
Ông cần phải nói chuyện này với ông Hạ.
…
Hôm sau, Hạ Trăn dậy sớm nên đi dạo loanh quanh trong nhà, trong khoảng thời gian ấy cậu nhóc gặp được rất nhiều bạn nhỏ đang đến lớp. Mọi người nhìn thấy cậu nhóc thì trong ánh mắt đều ánh lên vẻ sợ hãi, nép vào sau lưng ba mẹ. Dù các vị phụ huynh đều tỏ ra rất tôn trọng và lịch sự, nhưng cậu nhóc vẫn không vui.
Đàn em của cậu nhóc sẽ không bao giờ nhìn cậu nhóc như vậy.
Mỗi lần Dụ Trầm Trầm nói chuyện với cậu nhóc thì luôn là ánh mắt ngưỡng mộ.
Đương nhiên, điều này chỉ là Hạ Trăn tự cảm nhận.
Chờ mãi đến hơn 8 giờ mà vẫn không thấy ngoài cửa sổ xuất hiện bóng dáng múp míp kia, Hạ Trăn không chờ nổi nữa liền dứt khoát tiến đến gõ cửa. Cậu nhóc chắc chắn rằng nhóc mập đang ngủ nướng.
Tiếng gõ cửa vang lên hồi lâu mà vẫn không thấy ai ra mở. Lúc này, dì Lưu phòng bên cạnh tò mò đẩy cửa ra: “Cậu chủ nhỏ?”
Bà ấy vội vàng mỉm cười: “Cậu tìm quản gia Lý ạ?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hạ Trăn gật đầu: “Ừm.”
Dì Lưu nói: “Bánh trôi nhỏ nhà ấy muốn đến công viên giải trí nên sáng sớm hôm nay quản gia Lý đã dẫn cậu bé đi rồi.”
Hạ Trăn nghe vậy thì vẻ mặt háo hức bỗng chốc biến mất. Nhóc mập vậy mà lại không nói cho cậu nhóc biết hôm nay sẽ đến công viên giải trí.
Hạ Trăn liền nổi giận giống như một con nhím nhỏ xù lông, chắp hai tay sau lưng nhanh chóng rời đi.
Dì Lưu thấy dáng vẻ tức giận của Hạ Trăn thì do dự hồi lâu nhưng vẫn nói chuyện này cho Lý Hoán.
Cùng lúc đó, Dụ Trầm mặc áo khoác hình cừu bằng nhung dày màu trắng đang cầm bỏng ngô và bóng bay, trông cứ như một chú cừu nhỏ vui vẻ.
Công viên giải trí quả nhiên rất tuyệt vời, không những khắp nơi đều tỏa ra mùi thơm mà các bạn nhỏ bên trong cũng vô cùng xinh đẹp.
Nhớ đến việc Dụ Trầm có bệnh tim, Lý Hoán không dám dẫn cậu bé đi thử những trò mạo hiểm mà chỉ chơi trong khu dành cho trẻ em ba tuổi.
Khi cưỡi vòng quay ngựa gỗ, đôi tay nhỏ bụ bẫm của Dụ Trầm ôm chặt lấy cây cột phía trước, cười rộ lên vô cùng xán lạn.
“Cưỡi ngựa lớn!”
Dụ Trầm cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn lộ ra răng sún.
Các phụ huynh bên cạnh cũng chú ý tới bé con xinh xắn ngọt ngào này. Gương mặt tròn nhỏ trắng nõn được bọc trong lớp áo khoác hình cừu thật dày, một đôi mắt to tròn sáng ngời có hồn, đặc biệt là lúc cười rộ lên còn lộ ra má lúm đồng tiền, trông xinh xắn đáng yêu hơn cả ngôi sao nhí trên TV, thậm chí có không ít phụ huynh lấy điện thoại ra chụp ảnh Dụ Trầm.
Thấy Dụ Trầm vui vẻ như vậy, Lý Hoán cũng rất vui mừng.
Khi hai người chuẩn bị rời đi sau khi chơi cả một buổi sáng, bước chân của Dụ Trầm ngừng lại trước một cửa hàng kẹo.
Cái đầu nhỏ ngẩng lên thật lâu, ánh mắt bé con tràn đầy mong chờ, nhưng lại không lên tiếng với Lý Hoán.
Lý Hoán ngồi xổm xuống hỏi: “Chú mua kẹo cho cháu nhé?”
Dụ Trầm vui vẻ cười lộ răng sún, sau đó nghiêm túc giơ một ngón tay: “Một viên là được rồi ạ.”
Dụ Trầm luôn rất ngoan ngoãn, không hề chủ động vòi vĩnh. Lý Hoán xoa đầu cậu bé, dắt vào trong: “Chú có thể mua cho cháu cả một hộp lớn luôn đó.”
Cửa hàng kẹo này được trang trí rất xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của các bạn nhỏ. Lần đầu tiên họ đến đây, Lý Hoán không phải không muốn mua cho Dụ Trầm. Nhưng ông nghĩ đến vấn đề sâu răng cho nên mới không đưa Dụ Trầm vào.
Dạo bước trong thế giới kẹo rực rỡ muôn màu, Dụ Trầm bước từng bước đến trước quầy đựng đầy socola hạt phỉ.
“Chèo chị! Em muốn một viên ạ!”
Cô gái hiếm khi gặp được đứa bé đáng yêu như vậy nên cố ý gây khó dễ: “Nhất định chỉ một viên thôi sao?”
Để nhìn kẹo rõ ràng hơn, Dụ Trầm nhón nhón chân nhỏ, lắc lư giống như chim cánh cụt.
“Vâng ạ, cho em một viên là được rồi.”
Cô gái lập tức bị sự dễ thương đánh trúng, liền trêu chọc cậu bé: “Chị có thể tặng cho em, nhưng em phải gọi chị là chị xinh đẹp, có được không?”
Dụ Trầm không hề do dự, ngọt ngào gọi: “Cảm ơn chị siêu xinh đẹp ạ!”
Cô gái vô cùng vui vẻ, nếu không phải cách một cái quầy với đứa bé thì cô ấy đã tiến đến ôm một cái rồi.
Lý Hoán nói lời cảm ơn, trước khi đi vẫn mua cho Dụ Trầm một hũ lớn. Socola có thể ăn dần dần, sau này đứa nhỏ rời đi cùng Dụ Hữu Sơn rồi thì lúc ăn socola sẽ nhớ tới ông.
…
Đến khi trở lại dinh thự Bạch Tường thì đã là buổi chiều.
Dụ Trầm nhớ tới việc đã đồng ý đi học với Hạ Trăn nên liền nhờ Lý Hoán dẫn cậu bé đi tìm Hạ Trăn. Mãi đến lúc này, Lý Hoán mới biết, thật ra Dụ Trầm muốn mua socola là vì để tặng quà lưu niệm cho Hạ Trăn.
Hai người vừa bước vào phòng đọc sách đã lập tức chú ý tới dáng vẻ giận dỗi của Hạ Trăn. Đặc biệt là khi nhìn thấy Dụ Trầm, Hạ Trăn càng tức giận hơn, trực tiếp lạnh lùng cụp mắt, không thèm nhìn Dụ Trầm.
Lý Hoán liếc nhìn Dụ Trầm một cái, đang muốn mở miệng thì thấy bé con trong lòng ông đã nhảy xuống, lạch bạch chạy đến trước mặt Hạ Trăn, tư thế lục túi cực kỳ giống một địa chủ nhỏ giàu có.
“Đại ca! Tặng cho cậu này!”
“Hả?” Hạ Trăn ngước nhìn lên, vẻ oán giận còn hơn cả khi phải đến trường mẫu giáo ba ngày.
Lý Hoán sợ đứa trẻ bốn tuổi nói không rõ nên giải thích giúp: “Trầm Trầm cố tình mua quà lưu niệm ở công viên giải trí cho cậu.”
“Đúng vậy!” Dụ Trầm gật đầu phụ họa, hai chiếc sừng cừu trên mũ áo cũng đong đưa theo: “Trong tim Trầm Trầm luôn có cậu!”
Cậu bé nở một nụ cười chân thành, trong đôi mắt như đá quý phản chiếu gương mặt kinh ngạc của Hạ Trăn.
Gần như chỉ trong nháy mắt, lông nhọn trên người nhím nhỏ đều dần dần thu lại. Hạ Trăn cụp mắt, lúng túng nắm chặt socola trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn đi nơi khác, không để Dụ Trầm thấy mặt mình.
Sau một lúc lâu, khóe môi Hạ Trăn lặng lẽ cong lên thành nụ cười kiêu ngạo. Lý Hoán ở bên cạnh đã chứng kiến tất cả liền nhìn về phía Dụ Trầm với vẻ khó tin.
Xem ra là ông lo lắng quá nhiều rồi.
EQ của đứa nhỏ này còn cao hơn cả ông.
Miệng cũng ngọt ngào như đường mật vậy.