Mười phút sau, hai bạn nhỏ một cao một thấp, đón ánh mặt trời rải đầy hành lang, một trước một sau chậm rì rì đi tới.
Tư thế bước đi của bạn nhỏ kia rất kỳ quái, quần bông phía sau mông bị ướt một mảng, vốn đã mặc rất dày, trước mắt lại thấy hai bắp chân cố ý kẹp vào nhau, càng giống một con chim cánh cụt nhỏ vụng về.
Còn bạn lớn kia, vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ quá trình đều là ghét bỏ.
Hạ Trăn không hiểu nổi, vì sao bốn tuổi rồi mà còn có thể tè ra quần?
Đương nhiên, lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi. Nếu như cậu nhóc đã trở thành đại ca của Dụ Trầm, bỏ đứa trẻ tè ra quần ở lại còn bản thân bỏ đi, có hơi không phù hợp với đạo nghĩa.
Toàn bộ quá trình Dụ Trầm đều không dám ngẩng đầu, cảm giác trong quần ướt sũng rất không thoải mái. Nhưng mà điều khiến cho cậu bé khó chịu nhất chính là bởi vì cậu bé ham chơi, làm bẩn quần bông mới mà chú Lý Hoán mua cho cậu bé.
Đôi mắt mờ mịt ngấn lệ, cậu bé bĩu môi, đi theo Hạ Trăn vào trong nhà.
…
Hạ Trăn nhìn lại, căn phòng nho nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên sô pha đặt rất nhiều đồ chơi, có vịt cao su nhỏ, súng đồ chơi, sách cổ tích nguyên bộ cùng một ít búp bê hoạt hình, vừa nhìn đã biết là Dụ Trầm thường xuyên chơi.
“Quần bông ở đâu?”
“Ở đó.” Giọng nói của Dụ Trầm rất yếu, rõ ràng đã ỉu xìu hơn rất nhiều.
Hạ Trăn nhìn bộ dạng ủ rũ cúi đầu của cậu bé, cố ý cười nhạo: “Bốn tuổi mà còn tè ra quần.”
Dụ Trầm nghe xong càng xấu hổ, hít hít chóp mũi phiếm hồng, đậu vàng lập tức lạch cạch rơi xuống.
Sắc mặt Hạ Trăn khẽ thay đổi, muốn nói gì đó nhưng lại không bỏ được cái tôi xuống, chỉ xì một tiếng, đi tới thành thật giúp Dụ Trầm tìm quần bông.
“Đại ca, có thể lấy quần bông cũ không?”
Mông Dụ Trầm ướt, không dám ngồi ở trên sô pha, sau khi cánh tay nhỏ dùng sức chuyển ghế nhỏ lại, mất mát ngồi lên trên.
Hạ Trăn liếc mắt một cái đã thấy cái quần bông hoa nhỏ kia. Cậu nhóc kiễng chân, nhẹ nhàng rút ra, sau khi quan sát hai giây thì nhíu mày: “Ống quần bị mài hỏng rồi.”
Dụ Trầm cúi thấp đầu, run giọng: “Ừm.”
Hạ Trăn từ nhỏ đã là ngọc ngà châu báu, đương nhiên không hiểu suy nghĩ của Dụ Trầm. Cậu nhóc hỏi ngược lại: “Tại sao không mặc đồ mới?”
Dụ Trầm nói mơ hồ không rõ: “Tớ sợ lại tè ra, bẩn.”
“Bẩn cũng không phải không thể giặt.” Hạ Trăn đưa quần bông hoa nhỏ cho Dụ Trầm, ghét bỏ nói: “Mau mặc đi!”
Dụ Trầm ậm ừ hai tiếng, bàn tay nhỏ bé vịn mép quần, làm thế nào cũng không cởi xuống được.
“Hey ya!”
Dụ Trầm đỏ mặt, giọng nói trẻ con xin Hạ Trăn giúp đỡ: “Đại ca, cởi không ra.”
Hạ Trăn nhíu mày, làu bàu: “Ngốc chết đi được.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cậu nhóc vẫn khom lưng giúp Dụ Trầm cởi quần bông bị tè ướt xuống: “Duỗi chân!”
Dụ Trầm ngồi trở lại băng ghế nhỏ, ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi Hạ Trăn cởi quần bông xuống, thấy được hai bắp chân mượt mà như ngó sen.
Đôi mắt Dụ Trầm to xinh đẹp chớp chớp: “Đại ca, cậu thật lợi hại!”
Hạ Trăn được khen, tâm trạng đương nhiên không tệ. Khuôn mặt trẻ con tinh xảo dâng lên vài phần kiêu ngạo, thuận tiện châm chọc Dụ Trầm: “Cậu đúng là béo thật.”
Tính tình Dụ Trầm rất tốt, phối hợp cong mặt mày lên.
Không có quần bông trói buộc, Dụ Trầm nâng chân lên, định tự mình thay quần lót nhỏ. Quần lót nhỏ của cậu bé cũng đều là Lý Hoán mới mua, mặt sau in hình con cừu nhỏ. Sau khi mặc quần lót vào, cái mông nhỏ của Dụ Trầm khẽ run lên, nhìn từ phía sau thấy tròn vo, giống như một viên thạch hoa quả nhỏ.
“Tớ đi đây.”
“Hôm nay cậu phiền chết đi được.”
Hôm nay lúc Hạ Trăn đi ra không đánh tiếng, giờ này, đám người kia có lẽ lại đang đi khắp thế giới tìm cậu nhóc uống thuốc rồi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Giúp Dụ Trầm thay lại quần bông sạch sẽ xong, cậu nhóc định rời đi. Nhưng mới vừa đi tới trước cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trẻ con: “Đại ca~”
Hạ Trăn tức giận quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Dụ Trầm chỉ chỉ vào cái quần bông ướt sũng nước tiểu: “Cậu có thể, đem nó, bỏ vào trong chậu không?”
Hạ Trăn ngay lập tức giống như một con cá nóc nhỏ tức giận: “Dụ Trầm Trầm, cậu bảo tớ giặt quần áo cho cậu?”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ mười ngón không dính nước chứ đừng nói đến việc giặt quần áo, ngay cả uống nước cũng cần người khác rót nước ấm đưa tới.
Dụ Trầm lại ngọt ngào hô một tiếng: “Đại ca!”
Hạ Trăn nhẫn nhịn đến cực điểm: “Chuyện gì!”
Dụ Trầm: “Cậu biết dùng máy giặt không!”
Khí thế kiêu ngạo của Hạ Trăn trong nháy mắt bị tắt đi một nửa, ánh mắt dời đi nơi khác, không tình nguyện trả lời: “Không biết.”
Dụ Trầm vung bàn tay nhỏ bé học theo động tác lúc mẹ giặt quần áo cho cậu bé: “Vậy chỉ có thể, chà.”
Hạ Trăn cứng rắn từ chối: “Tớ không giặt.”
Dụ Trầm ngoan ngoãn thương lượng với cậu nhóc: “Cậu lấy nước, tớ giặt có được không?”
Bồn tắm quá cao, Dụ Trầm thực sự là với không tới.
Hạ Trăn liếc nhìn bồn tắm trong nhà vệ sinh, than thở: “Không thể để cho quản gia Lý giặt sao?”
Dụ Trầm chậm rì rì lắc đầu: “Tú làm việc đã rất mệt mỏi rồi.”
Hôm nay cậu bé mặc quần bông mới, vừa mới mặc vào đã tè ướt, Dụ Trầm rất sợ chú cảm thấy cậu bé không ngoan. Nếu như cậu bé giặt sạch quần bông từ sớm, chắc hẳn là chú sẽ không trách cứ cậu bé quá mức.
Thấy Hạ Trăn vẫn không có ý định giúp cậu bé, con ngươi Dụ Trầm tràn đầy sương mù run rẩy, chóp mũi ửng đỏ.
“Cảm ơn đại ca đã giúp tớ thay quần.”
Dụ Trầm ôm quần bông đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị tự mình thử một lần.
Mặc dù Hạ Trăn được nuông chiều đã lâu, nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy của Dụ Trầm khi chuyển chiếc ghế nhỏ thì vẫn không nhịn được. Huống chi, Dụ Trầm xem như là người bạn duy nhất tình nguyện chơi đùa cùng cậu nhóc trong dinh thự này.
Cậu bé lần trước cậu nhóc đụng phải ở trong vườn hoa chỉ mới nói chuyện một câu, không được tính là bạn bè. Nhưng không biết vì sao, đứa bé kia ngày hôm sau đã dọn đi cùng ba mẹ.
“Cậu ngốc thật đấy.”
Hạ Trăn không tình nguyện xắn tay áo lên, tuy vóc dáng cậu nhóc cao, nhưng với lấy bồn rửa tay của người lớn cũng tương đối phí sức, chỉ có thể kiễng chân.
“Tránh ra, nhóc mập!”
Hạ Trăn đen mặt, nhìn qua rất khó chọc.
Dụ Trầm nghe xong, chân nhỏ ngoan ngoãn di chuyển qua một bên, cậu bé nghiêng cái đầu nhỏ, lén lút đứng bên cạnh quan sát Hạ Trăn.
Tuy rằng Hạ Trăn chưa từng giặt quần áo, nhưng ở trường mẫu giáo từng thấy cô giáo giặt khăn mặt. Cậu nhóc học theo dáng vẻ của cô giáo, làm theo từng bước đổ nước giặt quần áo, nghiêm túc xoa nắn. Lúc thay nước, thắt lưng đột nhiên bị hai cánh tay nhỏ mập mạp mềm mại ôm lấy.
Dụ Trầm dán khuôn mặt tròn ở trước ngực Hạ Trăn, cười hì hì nói: “Cậu là, đại ca, tốt nhất trên toàn thế giới này!”
“Xì.” Vẻ mặt Hạ Trăn khinh thường, xoa mãi xoa mãi, trong lòng lại khó có thể khống chế được mà yên lặng lặp lại ba chữ “toàn thế giới” một lần.
“Tốt nhất cậu nên nhớ kỹ những lời này.”
“Đừng ôm tớ!”
—
Giặt quần bông xong, Hạ Trăn vất vả đứng trên ghế, giúp Dụ Trầm phơi quần bông ở ban công.
Dì Lưu bên cạnh đang lúc phơi nắng, sau khi nhìn thấy rõ gương mặt đứa bé ở ban công bên cạnh, không thể tin nổi dụi dụi mắt.
Đây, đây là cậu chủ nhỏ?
Trong phòng khách, Dụ Trầm vì để bày tỏ lòng biết ơn, cậu bé hào phóng chia sẻ tất cả đồ ăn vặt ngon cho Hạ Trăn. Hạ Trăn không có hứng thú với đồ ăn vặt, trong lòng nhớ đến một chuyện rất quan trọng khác.
“Này, Dụ Trầm Trầm.”
Hạ Trăn ngồi trên sô pha, có nề nếp liếc cậu bé: “Ảo thuật lần trước cậu nói, rốt cuộc là cái gì?”
Miệng Dụ Trầm bị pho mát nhét phồng lên, nghe vậy tiến đến bên người Hạ Trăn, đôi mắt to như lưu ly bắt lấy Hạ Trăn nhìn trái nhìn phải.
“Nhìn tớ làm gì?” Hạ Trăn không được tự nhiên dịch sang bên kia.
Dụ Trầm mở to mắt nhìn chằm chằm vào túi áo cậu nhóc: “Đại ca, socola của cậu có ở đây không?”
“Socola gì?” Hạ Trăn khó hiểu.
Dụ Trầm khoa tay múa chân: “Socola màu đỏ, màu xanh dương, màu xanh lá.”
Hạ Trăn cẩn thận nhớ lại, thứ Dụ Trầm nói, chắc hẳn là kẹo Giáng sinh mà cô mang từ Pháp về. Hôm đó cậu nhóc không ăn cơm, tiện tay cầm một miếng đặt vào trong túi.
“Cần cái đó làm gì?”
“Làm ảo thuật, cần thiết.”
Thấy Dụ Trầm nói chắc như đinh đóng cột, Hạ Trăn quyết tâm đứng dậy: “Chờ tớ.”
Nói xong, cậu nhóc chạy như bay ra khỏi nhà.
Lúc này, rất nhiều người giúp việc nhà họ Hạ nghỉ ngơi. Sau khi nhìn thấy cậu chủ nhỏ xuất hiện ở nhà người làm, họ đều nhao nhao trừng to mắt, túm năm tụm ba thảo luận.
Ba mươi phút sau, Hạ Trăn ngồi xe ngắm cảnh trong nhà, trở về lại nhà người nhà.
Nhóc mập ở cùng tầng với Dụ Trầm đang chơi trong sân, nhìn thấy Hạ Trăn chạy nhanh tới thì sợ tới mức giống như chuột thấy mèo, ôm quả bóng cao su nhỏ trốn đi.
Hạ Trăn nhanh chóng liếc cậu bé đó một cái, đã không thèm để ý phản ứng của bọn trẻ con nữa rồi.
Quá khứ, bọn họ trốn tránh cậu nhóc, làm cậu nhóc rất khó chịu.
“Dụ Trầm Trầm.” Chạy đến cửa nhà Lý Hoán, Hạ Trăn thở hồng hộc: “Là sôcôla này sao?”
Dụ Trầm lập tức sáng mắt lên: “Đúng!”
Hạ Trăn đưa sô cô la cho cậu bé, bộ ngực phập phồng rất nhanh, đồng thời khẩn cấp thúc giục: “Mau làm đi.”
Loại sô cô la này bán thành tấm, mỗi một tấm đều to bằng lòng bàn tay người trưởng thành. Bên trong điểm xuyến quả phỉ phong phú, giấy bạc bên ngoài vừa mới được mở ra, mùi sôcôla và quả hạch trộn lẫn vào nhau lập tức chui vào mũi hai người.
“Được!”
Thấy Dụ Trầm sảng khoái đồng ý, thần sắc Hạ Trăn có hơi vui vẻ, cố gắng không thể hiện ra ngoài. Cậu nhóc lặng lẽ tiến đến bên cạnh Dụ Trầm, con ngươi màu nâu nhạt sáng ngời.
Bàn tay nhỏ bé của Dụ Trầm nhận lấy sô cô la, dùng sức bẻ một cái. Ngay sau đó, cậu bé cố gắng hết sức mở miệng đến mức lớn nhất lớn nhất.
Hạ Trăn hơi nghi ngờ nhìn cậu bé.
Ảo thuật gì thế này?
Ngắn ngủn hơn mười giây, một tấm sô cô la đã bị Dụ Trầm đưa toàn bộ vào trong miệng, bởi vì răng cửa bị sún, cậu bé chỉ có thể dùng hàm răng hai bên nhai rồi lại nhai.
Dụ Trầm giống như một con sóc nhỏ dự trữ lương thực, thỏa mãn và hạnh phúc.
Chờ cậu bé nuốt hết sôcôla xuống, cậu bé giơ chiếc kéo nhỏ chiến thắng về phía Hạ Trăn lên: “Socola, biến mất rồi!”
Vẻ mặt Hạ Trăn cứng đờ một lát, sau đó dần dần nghiêm mặt.
Hơi thở còn chưa đều của cậu nhóc, đột nhiên tăng lên hơi nhanh.