Đây là lần đầu tiên Lý Hoán nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cậu chủ nhỏ. Nghe Dụ Trầm nói xong, cái cổ trắng nõn mảnh mai của Hạ Trăn đột nhiên tràn ngập một lớp hồng nhạt, cậu nhóc mím chặt môi, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp che giấu vài phần chột dạ.
Cơn tức nghẹn uất thật sự không có tư cách phát ra, Hạ Trăn chỉ có thể giơ đôi bàn tay bé nhỏ lên, lạnh lùng khoanh tay lại, không nói một lời đứng tại chỗ hờn dỗi.
Lý Hoán mặc dù cảm thấy mới mẻ, nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh.
Nếu như là hai bạn nhỏ của gia đình bình thường cãi nhau, người lớn như ông không can thiệp vào cũng không sao. Nhưng khi thấy Hạ Trăn tức giận thành cá nóc nhỏ sắp nổ tung rồi, ông rất lo lắng Hạ Trăn sẽ phát cáu, sau đó đuổi Dụ Trầm ra khỏi nhà họ Hạ.
Ông cân nhắc hai giây, sau đó dịu dàng ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Trăn: “Cậu…”
Chưa đợi ông nói xong, Hạ Trăn lại nói với Dụ Trầm: “Bây giờ tôi muốn xem rồi.”
Lý Hoán ngước tầm mắt lên, dừng trên bóng lưng nho nhỏ của Dụ Trầm đang cố ý quay lại với Hạ Trăn, có chút căng thẳng.
“Vậy cậu muốn tôi không!”
“Làm bạn của cậu.”
Dụ Trầm nói chuyện thều thào phá lệ nói hai câu rõ ràng vang dội, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa mập mạp, vẫn có khí phách đưa lưng về phía Hạ Trăn, không nhìn cậu nhóc.
Từ khi hai tuổi đã bắt đầu tiếp nhận các chương trình giáo dục tinh anh nên Hạ Trăn rất thông minh, tâm trí trưởng thành hơn một chút so với bạn bè cùng trang lứa, cậu nhóc biết Dụ Trầm đây là đang sử dụng cách khích tướng.
Vẻ mặt trẻ con của Hạ Trăn nghiêm lại, buông hai tay ra kiêu ngạo chắp sau lưng: “Không được thì thôi.”
Dứt lời, cậu nhóc nổi giận đùng đùng chạy đi mất.
Nhìn hình bóng quật cường hổn hển của Hạ Trăn, Lý Hoán đau đầu dữ dội. Sau khi khóa kỹ cửa lại, ông ôm Dụ Trầm vào trong ngực, nghe Dụ Trầm kể lại chuyện xảy ra hồi sáng.
Dụ Trầm tuy rằng hơn bốn tuổi, nhưng khả năng học nói rất mạnh. Nhìn Dụ Trầm khoa tay múa chân sinh động như thật, Lý Hoán vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của Dụ Trầm.
Ông không nói gì, chỉ nhắc Dụ Trầm có thể cố gắng trốn Hạ Trăn thì trốn. Đứa bé Hạ Trăn này tuy rằng bản tính không xấu, nhưng tính tình và cảm xúc âm u không ổn định, lỡ như ngày nào đó làm tổn thương đến Dụ Trầm thì không tốt. Trẻ con trong viện của bọn họ cũng không dám tiếp xúc với Hạ Trăn, sợ chọc cho Hạ Trăn chán ghét.
Con của ông Lưu thợ làm vườn trước đây, bởi vì ham chơi trong lúc vô tình chạy đến vườn hoa Hạ Trăn đọc sách, cuối cùng người lớn và trẻ con đều bị đuổi ra ngoài.
Đương nhiên, mấy ngày xảy ra chuyện đúng hôm Lý Hoán bị bệnh xin nghỉ, nguyên nhân hậu quả đều là nghe người khác nói.
Từ đó về sau, tất cả trẻ con trong viện đều cách Hạ Trăn rất xa, nhìn thấy Hạ Trăn giống như nhìn thấy Diêm Vương, ngay cả tiểu bá vương nhà thím Vương ở tầng trệt khi nhìn thấy Hạ Trăn còn ngoan hơn cả mèo con.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ngày hôm sau, Dụ Trầm nghênh đón thời khắc mà mình chờ mong nhất. Người chưa từng được vào trung tâm thương mại lớn như cậu bé được Lý Hoán ôm, đi tới trung tâm thương mại Thiên Hàng nổi danh nơi đây.
Lý Hoán sợ Dụ Trầm mệt mỏi, cố ý mang theo xe đẩy nhỏ có ghế cho trẻ em. Dụ Trầm ngồi ở phía trên vô cùng hưng phấn, ngước cái đầu nhỏ nhìn chung quanh, nhìn thấy cái gì cũng vô cùng mới lạ.
Dụ Trầm xem như là người xuyên sách nhỏ tuổi nhất, chưa từng nhìn thấy thói đời gì, số sách từng đọc cũng ít, trung tâm thương mại sáng lấp lánh, cậu bé chỉ từng nhìn thấy trong truyện tranh.
“Tú ơi, tú có khát không.”
Dụ Trầm trầm giọng vỗ vỗ vào bình giữ nhiệt trước thắt lưng, hiểu chuyện lại chu đáo: “Cho tú uống nè.”
Trước khi đi ra ngoài, Lý Hoán dùng bình giữ nhiệt rót một bình nước ấm cho Dụ Trầm. Trên bình giữ nhiệt này in nhân vật chính trong phim hoạt hình thịnh hành nhất hiện nay là Phi Thiên Cẩu, sau khi nhìn thấy Dụ Trầm vô cùng yêu thích, nhất định phải đeo chéo trên người, hoàn toàn không chê nặng.
Lý Hoán cười nói: “Chú không khát, Trầm Trầm uống đi.”
Dụ Trầm khá trịnh trọng giơ ngón tay lên, chỉ nghe bình giữ nhiệt “răng rắc” một tiếng, nắp bình tự động văng ra, lúc này lộ ra một đoạn ống hút nhựa.
Dụ Trầm cười híp mắt ôm chặt cái bình, biểu cảm lúc dùng ống hút uống nước vô cùng hạnh phúc, không biết còn tưởng rằng đang uống nước ngọt cơ.
Lý Hoán bị chọc cười đến mức không nhịn nổi, đây có thể là cảm giác nghi thức thuộc về của riêng bạn nhỏ.
Đi dạo một ngày, Lý Hoán mới chọn được mấy bộ quần áo vừa lòng. Đồ trẻ con mặc, thoải mái giữ ấm là quan trọng nhất. Về phần kiểu dáng, Lý Hoán cảm thấy Dụ Trầm rất đáng yêu, mặc cái gì cũng đẹp.
Mua camera giám sát xong thì trời đã tối. Kế hoạch đi công viên giải trí chỉ có thể thực hiện vào sau này. Dụ Trầm biết được kế hoạch bị hủy bỏ thì cũng không khóc rống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay vịn xe đẩy nhỏ, bắp chân lắc lư, vui tươi hớn hở gật đầu đồng ý.
Lý Hoán rất tò mò, bé con ngoan ngoãn như vậy, Dụ Hữu Sơn rốt cuộc đã dạy dỗ như thế nào vậy?
…
Về đến nhà, Dụ Trầm ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chờ đợi Lý Hoán giúp cậu bé cởi quần bông ra. Tuy rằng khả năng tự gánh vác của cậu bé rất mạnh, nhưng mẹ Dụ làm quần bông dày quá, dùng sức lực của cậu bé thì không cởi xuống được.
Cởi áo bông hoa nhỏ và quần bông ra, Dụ Trầm thay đồ ngủ, đôi mắt to như quả nho gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Hoán.
Lý Hoán đang giúp cậu bé sửa sang lại quần áo mới, cậu bé rất sợ Lý Hoán ném áo bông hoa nhỏ này đi.
Lý Hoán đang tập trung làm việc đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt lo lắng của bé con, khóe mắt khẽ di chuyển, ông chuyển hướng sang chỗ Dụ Trầm: “Trầm Trầm, làm sao vậy?”
Dụ Trầm mặc đồ ngủ gấu nhỏ ấp úng nói: “Tú ơi, áo bông của cháu có thể giấu đi không?”
“Giấu đi?” Lý Hoán bật cười, sau khi hiểu ra thì cam đoan với cậu bé: “Chú giúp cháu giặt sạch sẽ rồi bỏ vào trong ngăn tủ.”
“Vậy cháu đấm lưng cho tú nhé.” Dụ Trầm giơ nắm tay nhỏ lên vẫy vẫy.
Ý cười của Lý Hoán càng sâu, không nhịn được buông quần áo trong tay xuống, ôm Dụ Trầm vào trong ngực thương tiếc xoa xoa.
Từ khi Dụ Trầm tới nơi này, ông đột nhiên cảm thấy không còn cô đơn nữa, mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều rất có động lực.
…
Chớp mắt một cái đã đến lập đông.
Dụ Trầm ngày nào cũng rất vui vẻ, đến chỗ Lý Hoán một tuần mà đã béo lên một cân.
Nhưng Dụ Trầm phát hiện, lâu lắm rồi không nhìn thấy Hạ Trăn.
Sáng sớm hôm nay, Lý Hoán vốn nên nghỉ ngơi chơi đùa với Dụ Trầm lại áy náy xin lỗi Dụ Trầm: “Xin lỗi Trầm Trầm, cậu chủ bị bệnh, hôm nay chú phải đi làm.”
Dụ Trầm vẫn đang nằm bò vào trong chiếc chăn ấm áp dễ chịu, mở đôi mắt to sáng ngời ra, cậu bé quấn chăn nhỏ hỏi: “Tú ơi, bệnh gì vậy ạ.”
Lý Hoán trả lời: “Sốt, thật ra không hề nghiêm trọng, nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc, để kéo dài nên càng ngày càng nghiêm trọng.”
Dụ Trầm xoay tròn đôi mắt to ướt át: “Vì sao không uống thuốc?”
Lý Hoán thở dài: “Tâm trạng của cậu chủ nhỏ không tốt.”
Dụ Trầm đã không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy vô cùng lưu loát, ôm quần áo mới đã được gấp thành miếng đậu hủ nhỏ, đưa cho Lý Hoán: “Tú ơi, tú giúp cháu với.”
Lý Hoán xoa đầu cậu bé: “Không ngủ thêm một lát nữa sao?”
Dụ Trầm lắc đầu, đôi mắt buồn ngủ mờ mịt khơi lên vài phần linh động: “Tú dẫn cháu đi, cháu có thể cho cậu ấy uống thuốc.”
Ý nghĩ ngây thơ của Dụ Trầm chọc cười Lý Hoán, ông nhẹ nhàng từ chối: “Tính tình của cậu chủ nhỏ gần đây rất kém, chú lo lắng sẽ dọa đến Trầm Trầm, Trầm Trầm ở nhà có được không?”
Dụ Trầm rất có chủ ý nhỏ của mình, tay nhỏ chống nạnh: “Không đâu ạ, cháu lợi hại lắm.”
Lý Hoán lại từ chối lần nữa, sau khi mặc áo len mới mua màu vàng lên cho Dụ Trầm trong, giọng nói dịu dàng: “Chú mua cho Trầm Trầm cháo thịt cháu thích ăn nhất, tự Trầm Trầm ăn có được hay không?”
“Tú cho cháu đi đi mà!”
Dụ Trầm lần này rất kiên định, bàn tay nhỏ bé ôm cánh tay Lý Hoán giống như miếng bánh mật nhỏ, dính dính làm nũng.
“Cháu xin tú đấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lý Hoán vốn đã không nỡ từ chối Dụ Trầm, nhìn cục bột nhỏ mềm mại trước mắt vẩy đôi mắt to ngập nước, trái tim đã mềm nhũn ngay lập tức.
“Được, nhưng cháu phải nghe lời chú đó nhé.”
“Dạ!”
…
Trong hành lang xa hoa sáng láng, xuất hiện hai hình bóng một lớn một nhỏ. Nhỏ tròn vo, đội mũ tai thỏ màu trắng, nhảy nhót ngâm nga đồng dao không biết tên, được bao bọc vô cùng kín đáo. Lớn thì áo vest giày da, cử chỉ khéo léo tao nhã.
Dụ Trầm lần đầu tiên nhìn thấy tòa lâu đài xinh đẹp như vậy, ngây thơ nói với Lý Hoán: “Tú ơi, sau này cháu cũng muốn mua một tòa lâu đài.”
Lý Hoán cưng chiều nắm bàn tay nhỏ bé của cậu bé: “Có tiền đồ lắm.”
Dụ Trầm ngọt ngào nói: “Chúng ta cùng ở!”
Lý Hoán giật mình, trong con ngươi màu nâu nhạt hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể nói thành lời. Ông không nói nữa, chỉ nắm bàn tay to của Dụ Trầm chặt hơn một chút.
Ngoài cửa phòng ngủ của Hạ Trăn, có rất nhiều người đang đứng. Dụ Trầm ngẩng cái đầu nhỏ lên, phát hiện có bác sĩ mặc áo blouse trắng, người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen giống như Lý Hoán, cùng với một ít vệ sĩ biểu cảm hung dữ.
Thấy Lý Hoán đến, Từ Khải giống như gặp được cứu tinh, đặc biệt là đêm đó khi nhìn thấy cậu chủ nhỏ cố ý tìm cậu bé, kích động chạy tới: “Hai chú cháu cuối cùng cũng đã tới rồi.”
Lý Hoán gật đầu, nhìn về phía cửa phòng ngủ: “Tình hình bên trong thế nào?”
Từ Khải thở dài, đầu đau dữ dội: “Vẫn không uống thuốc.”
Lý Hoán trầm giọng gật đầu: “Tôi vào thử xem.”
…
Đẩy cánh cửa gỗ màu trắng nặng nề ra, Dụ Trầm lộc cộc đi vào sợ ngây người. Nơi này thay vì nói là phòng ngủ, chẳng thà gọi là cung điện.
Dụ Trầm thậm chí còn cảm thấy, nơi này còn đẹp hơn so với tẩm điện của quốc vương trong truyện cổ tích.
Bên trong rất sạch sẽ, gần như không nhiễm một hạt bụi nào.
Màn che màu xanh đậm bị gió ấm của điều hòa làm lay động nhẹ nhàng, Hạ Trăn nằm ở trên giường thân hình mảnh mai, hình thành sự đối lập mãnh liệt với giường gỗ màu trắng rộng mênh mông.
Có thể là do toàn bộ căn phòng hơi lạnh, tuy rằng mở điều hòa, Dụ Trầm lại cảm thấy hơi lạnh.
Cậu bé chậm rãi nghĩ, buổi tối ngủ một mình ở đây, Hạ Trăn có sợ không?
Nhìn thấy Hạ Trăn nằm ở nơi đó không nhúc nhích, Lý Hoán không dám tùy tiện quấy rầy, lúc đang do dự xem nên mở miệng như thế nào, Dụ Trầm mềm mại hỏi: “Hoàng tử nhỏ, cậu đang ngủ sao?”
Nghe thấy giọng nói trẻ con quen thuộc, Hạ Trăn với gương mặt không chút biểu cảm đột nhiên mở mắt. Bởi vì phát sốt mà đôi môi khô khốc không có chút huyết sắc nào, cậu nhóc cắn môi dưới, quật cường hô: “Các người đi ra ngoài!”
Dụ Trầm mấp máy đôi môi đầy đặn thịt, ngón tay khuấy rồi lại khuấy, cái đầu nhỏ suy tư đối sách.
Trong sách, Hạ Trăn mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng có liên quan rất lớn đến việc một số người không có ý tốt trong gia tộc cố ý mê hoặc châm ngòi ly gián trong quá trình trưởng thành. Cẩn thận ngẫm lại, Hạ Trăn rất đáng thương, từ nhỏ đã không có tình yêu thương của ba mẹ, lại thường xuyên bị người lớn trêu chọc cười nhạo, không biết biểu đạt không giỏi ăn nói, tính cách mới càng quái gở u ám.
Đến cuối cùng, sau khi biết được một loạt hành động của cháu trai, ông nội Hạ hoàn toàn lạnh lòng, người thừa kế mà ông ấy chọn lựa, coi trọng nhất chính là phẩm chất tính cách của con người.
Rất rõ ràng, Hạ Trăn trong sách hoàn toàn không phù hợp.
Nhớ lại những nội dung kịch bản phức tạp kia, cái đầu nhỏ của Dụ Trầm sắp chứa không nổi nữa rồi. Thật ra vào thời điểm cậu bé đọc quyển sách này, có rất nhiều chỗ cái hiểu cái không, dù sao tuổi thực tế của cậu bé cũng chỉ mới bảy tám tuổi, chỉ sợ phải đợi cậu bé lớn hơn một chút mới có thể hiểu được tất cả nội dung kịch bản trong sách.
Trong phòng trầm mặc một lúc lâu.
Lý Hoán lo lắng, không muốn Dụ Trầm tiến lên phía trước. Ông ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị ôm Dụ Trầm rời đi thì Dụ Trầm đột nhiên linh hoạt tránh đi một cái, nâng lên từng bước nhỏ chạy về phía Hạ Trăn.
Hôm nay Dụ Trầm mặc một chiếc áo bông màu vàng sữa, chiếc quần thoải mái màu trắng gạo rất mềm, rủ xuống giày tuyết vịt vàng, cả người lộ ra mùi quýt ngọt ngào.
Cậu bé vụng về nghiêng đầu, cố gắng đối diện với Hạ Trăn đang nấp trong chăn: “Nghe nói cậu không uống thuốc nhỉ? Có phải sợ đắng không?”
Giọng điệu của những lời này hơi cao lên, thuận tiện mang theo chút đắc ý, dưới tình cảnh này mà nói, rất có ý tứ khoe khoang. Thế nhưng Dụ Trầm thắng ở vẻ ngoài, chẳng những không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn rất đáng yêu.
“Cậu mới sợ đắng đấy.” Hạ Trăn nghe xong, “vèo” một cái đã ngồi dậy, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng lên, gương mặt không chút biểu cảm trừng Dụ Trầm: “Đừng nói lung tung!”
“Tôi uống thuốc trước giờ chưa từng sợ đắng.” Dụ Trầm khoanh tay, đắc ý nhếch miệng: “Uống một ngụm là hết.”
Hạ Trăn nhìn thấy Dụ Trầm đắc ý liền tức giận, trực tiếp nhấc chiếc cốc cạnh tủ đầu giường lên, nhấp một ngụm rồi đặt lại.
“Nhìn đi, tôi không sợ đắng.”
Hạ Trăn cảm thấy mình có thể bị sốt đến hồ đồ rồi, nếu không sao lại phân cao thấp với một nhóc mập chứ.
Cậu nhóc vốn tưởng Dụ Trầm sẽ không phục, không ngờ Dụ Trầm lúc này đột nhiên chân thành vỗ vào bàn tay nhỏ bé: “Wow, cậu lợi hại thật đấy, lúc uống thuốc trông giống như một con sư tử nhỏ uy phong.”
Sống mũi Hạ Trăn toát ra một tiếng hừ nhẹ, lạnh lùng đắp chăn: “Xưng hô kỳ lạ.”
Dụ Trầm vẫn mang khuôn mặt tràn đầy tươi cười, giọng nói mềm mại mang theo vẻ thân thiết hồn nhiên: “Uống thuốc vào thì sư tử nhỏ mới có thể khỏe lại đó nha.”
Hạ Trăn nghiêm mặt, kỳ quái nhìn Dụ Trầm: “Nhóc mập, cậu tới phòng ngủ của tôi làm gì?”
Lần này, Lý Hoán thay Dụ Trầm trả lời: “Nghe nói cậu bị bệnh, Trầm Trầm lo lắng cho cậu, cứ nhất quyết phải đến thăm.”
“Thăm tôi... làm cái gì…” Hạ Trăn kinh ngạc cụp mắt, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên. Sau đó, cậu nhóc dứt khoát quay mặt đi không nhìn hai người nữa.
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Hạ Trăn mang vẻ mặt cổ quái mới hắng giọng, không tình nguyện nói: “Thuốc nguội rồi.”
Lý Hoán kinh ngạc cười cười, vội vàng sắp xếp người giúp việc đi vào thay thuốc.
Trong phòng ngủ, rất nhanh liền trở nên bận rộn.
Lúc bác sĩ kiểm tra cơ thể cho Hạ Trăn, Hạ Trăn nằm ở trên giường không nói một lời nào, chỉ có điều đôi mắt màu nâu nhạt kia thỉnh thoảng sẽ rơi vào cục sữa màu vàng ở bên cạnh.
Cậu nhóc luôn cảm thấy trên người nhóc mập có vị ngọt.
Nhưng cậu nhóc không có bằng chứng.
Lăn qua lăn lại đến giữa trưa, Hạ Trăn uống thuốc xong hôn mê ngủ mất, Dụ Trầm thì đi theo Lý Hoán đến nhà ăn ăn cơm. Bởi vì quá vui mừng nên đã nhét vào trong bụng một chén cơm trộn thịt bò nhỏ trong một hơi.
…
Nhoáng một cái đã hai ngày trôi qua.
Hôm nay, Lý Hoán tự mình đi tới chỗ của ông nội Hạ ở thành phố bên cạnh, báo cáo tình hình gần đây của Hạ Trăn. Trong phòng lắp camera giám sát, đi ra ngoài suốt một ngày, Lý Hoán cũng yên tâm.
Dụ Trầm ăn xong điểm tâm vẫn giống như trước đây, ôm gối nhỏ nằm bò trên sô pha xem phim hoạt hình yêu thích. Khi cậu bé đứng dậy chuẩn bị đi tiểu, bỗng nhiên thoáng nhìn qua thấy trên cây ngoài cửa sổ có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Dụ Trầm cười cười với Hạ Trăn trên cây.
Hạ Trăn không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Chú cừu Shaun trên TV đang diễn biến đến thời khắc mấu chốt, Dụ Trầm thu hồi tầm mắt lại, nhanh chóng chuyên tâm xem phim hoạt hình.
Hạ Trăn trên cây lúc này lại nóng nảy.
Thường ngày nhóc mập nhìn thấy cậu nhóc đều rất hưng phấn. Hôm nay làm sao vậy?
Cậu nhóc vịn vào cành cây, cố gắng đứng lên để Dụ Trầm nhìn thấy mình, nhưng Dụ Trầm đã hoàn toàn bị TV thu hút, hoàn toàn không thèm để ý tới cậu nhóc.
“Nhóc mập!” Hạ Trăn bất đắc dĩ, không tình nguyện hô một tiếng: “Tôi tìm cậu có việc.”
Dụ Trầm ngơ ngác quay đầu lại, khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ khó hiểu: “Có việc sao?”
Hạ Trăn lập tức nhướng mày kiêu ngạo: “Ừ.”
“Tôi rất bận.” Giọng nói của Dụ Trầm mang theo chút bất đắc dĩ, tiếp tục quay đầu lại xem TV.
Tập này rất đặc sắc, cậu bé đã chờ rất lâu mới đợi được. Cậu bé nhất định phải kiên trì xem xong mới đi tiểu!
“Dụ Trầm Trầm!” Hạ Trăn bị phớt lờ nên không vui, hung dữ nói: “Nếu cậu còn không ra thì tôi đi đấy, cậu không ra thì đừng hối hận!”
Dụ Trầm nhíu mày, cuối cùng cũng đành lòng liếc nhìn Hạ Trăn một cái.
Cậu bé lưu luyến liếc mắt nhìn TV lần cuối, run giọng nói nhỏ: “Tới đây!”
…
Chuyển ghế, mở cửa... lại là một loạt quy trình quen thuộc, lúc Dụ Trầm xuống lầu, đã là mười phút sau.
Hạ Trăn thấy thế, lạnh lùng nhảy từ trên cây xuống, đi tới trước mặt Dụ Trầm.
Dụ Trầm hôm nay mặc một cái áo khoác lông gấu màu kaki, mỗi một bước đi, lỗ tai nhỏ trên mũ đều đong đưa.
Hai đầu người lần đầu tiên gần nhau như vậy. Tuy rằng chỉ kém một tuổi, nhưng Hạ Trăn lại cao hơn rất nhiều so với Dụ Trầm.
“Chuyện gì thế?” Dụ Trầm bị quấy rầy xem phim hoạt hình mang theo chút tức giận, bĩu môi ấm ức.
Hạ Trăn không được tự nhiên khoanh tay, giống như người lớn: “Dụ Trầm Trầm, trải qua vài ngày khảo sát, tôi đồng ý với cậu, cho cậu làm đàn em của tôi.”
Câu nói này, là cậu nhóc học được từ các trưởng bối trong nhà.
Cậu nhóc cảm thấy rất ngầu lòi.
“Đàn em?” Trong miệng Dụ Trầm mơ hồ không rõ: “Đàn em nghĩa là gì?”
Hạ Trăn thấy Dụ Trầm không hiểu từ đàn em này, trên mặt lộ vẻ sung sướng khó hiểu: “Chính là, cậu gọi tôi là đại ca, sau này đều phải nghe lời của tôi.”
Vốn tưởng rằng Dụ Trầm nghe xong sẽ vô cùng hưng phấn, không ngờ trên khuôn mặt mập mạp đầy đặn của Dụ Trầm xen lẫn vẻ phức tạp khó hiểu. Sau một lúc lâu, cậu bé cụp đôi mắt to linh hoạt xuống, yếu ớt nói: “Nghe không ổn lắm.”
“Cậu…” Mặt Hạ Trăn lập tức đỏ bừng, lớn tiếng hỏi: “Sao mà không ổn? Cậu làm đàn em của tôi, tôi che chở cho cậu.”
“Che chở cho tôi?” Dụ Trầm muốn đi tiểu biểu cảm rất nghiêm túc, hai chân lặng lẽ run rẩy.
Cậu bé ngoan ngoãn hỏi: “Còn nữa không?”
“Còn có…” Suy nghĩ của Hạ Trăn bất tri bất giác bị dụ dỗ, lầm bầm: “Đồ ăn vặt chia cho cậu một nửa.”
“Còn nữa không?”
“Còn nữa?” Hạ Trăn cảnh cáo: “Nhóc mập, cậu đừng quá đáng.”
Dù là như thế, cậu nhóc vẫn bổ sung một câu: “Cậu cần tôi giúp đỡ, tôi miễn cưỡng có thể giúp cậu.”
Lần này, Dụ Trầm đã vui vẻ.
Tuy rằng trên danh nghĩa là cái đuôi đi theo, nhưng trên thực tế chắc hẳn không kém bạn thân nhiều lắm.
Cậu bé hài lòng nhảy nhót tại chỗ hai cái, ngọt ngào gật đầu: “Được!”
Hạ Trăn thấy cậu bé vui mừng thì vội cảnh cáo: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, làm đàn em của tôi, thỉnh thoảng phải báo cáo với tôi một số chuyện.”
“Ví dụ như…” Hạ Trăn đang nghiêm túc suy nghĩ, Dụ Trầm trước mặt đột nhiên vội vàng luống cuống giơ tay: “Báo cáo!”
Hạ Trăn nhướng mày: “Hả?”
Dụ Trầm run run môi, đôi mắt hàm chứa nước mắt càng ngày càng ấm ức: “Đại ca! Tôi tè ra quần rồi! Cần giúp đỡ!”