Mấy người lớn ở đây đột nhiên đều chìm vào im lặng, tất cả đều không hẹn mà nhìn về phía Lý Hoán.
Từ khi ba của Hạ Trăn rời đi, mặc dù nhà họ Hạ thiếu đi người làm chủ, nhưng cả nhà trên dưới lớn bé đều không ai dám trái lời cậu chủ nhỏ. Hơn nữa cùng với sự che chở của ông Hạ và ông cụ Triệu, Hạ Trăn có quyền lực tuyệt đối trong nhà.
Tuy nhà họ Hạ luôn đối xử tốt với người giúp việc, thậm chí còn xây dựng nhà riêng cho gia đình người giúp việc ở dinh thự Bạch Vi, nhưng nếu Hạ Trăn nói một câu không thích ai, thì khả năng người đó ở lại là vô cùng thấp.
Tất nhiên, Hạ Trăn chẳng quan tâm đến người khác, càng chẳng nói đến việc thích ai hay ghét người nào.
Lý Hoán thấy vậy thì vội vàng giải thích một cách nhỏ nhẹ: “Cậu bé này là con trai của Dụ Hữu Sơn, hôm nay mới được nhận vào. Dụ Hữu Sơn là công nhân làm rượu ở nhà máy rượu phía sau.”
Hạ Trăn rõ ràng không quan tâm Dụ Hữu Sơn là ai, mùa đông phương Bắc lạnh giá, vì ghét đi học mẫu giáo, trong cơn tức giận cậu nhóc chạy vọt ra đến đây, lúc này cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Lý Hoán sợ bệnh tình của Hạ Trăn nặng hơn, hơi khom người: “Cậu chủ nhỏ, thời tiết lạnh quá, cậu về nhà với tôi đi được không?”
Nói ra thì Lý Hoán đã chăm sóc Hạ Trăn cũng được hai năm rồi, thỉnh thoảng Hạ Trăn vẫn nghe lời nói của ông một chút.
Nhà họ Hạ tổng công có hai người quản gia, hai người này thay phiên nhau tận tình chăm sóc cho Hạ Trăn. Hôm nay là ngày Lý Hoán làm việc, nếu không có chuyện của Dụ Trầm xảy ra, ông nên ở bên cạnh chăm sóc Hạ Trăn.
Dụ Trầm không biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi thu hồi nụ cười thân thiện, cậu bé nhìn chằm chằm vào Lý Hoán và Hạ Trăn với vẻ nôn nóng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu bé nhíu đôi mày bé xíu rồi nghiêm túc nói bằng giọng trẻ con: “Anh trai, lạnh, anh sẽ bị ốm đấy, anh có muốn vào trong này chơi không?”
Nói xong, cậu bé còn giơ cánh tay mũm mĩm lên, làm tư thế chào đón.
Hạ Trăn gần như quên mất sự tồn tại của Dụ Trầm, nhưng sau khi nghe được câu này, cậu nhóc ngẩng đầu lên một cách khó tin, khi hình bóng tròn tròn nhỏ nhắn ấy một lần nữa lọt vào tầm mắt cậu nhóc, nét mặt của cậu nhóc tinh tế thay đổi, sự chống đối trong lòng cũng phai nhạt đi một chút. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trong mắt cậu nhóc, cậu bé sún răng này cũng chỉ mới hai ba tuổi, tuy nhỏ bé nhưng trông rất mập mạp, là một nhóc mập.
Hạ Trăn chỉ bất ngờ trong một khoảnh khắc, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, nói một cách khó chịu: “Tôi không có em trai!”
Dứt lời, cậu nhóc đẩy đám người vây xung quanh, chỉ để lại một bóng hình lạnh lùng.
Lý Hoán lo lắng nhìn Hạ Trăn, trước khi đi ông nhanh chóng dặn dò Dụ Trầm: “Trầm Trầm, cháu đừng leo lên cửa sổ nữa, nguy hiểm lắm!”
Mặc dù cửa sổ đã được khóa lại, còn có cả lan can bảo vệ, nhưng ông vẫn nhanh chân chạy lên lầu để trực tiếp dặn dò Dụ Trầm.
Dụ Trầm khiến cho chú lo lắng nên có chút áy náy, cậu bé ngước khuôn mặt mềm mại của mình lên và nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ.”
Sau đó cậu bé lại ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy chiếc bánh bích quy nhỏ và bắt đầu chật vật với tờ giấy đóng gói.
Lý Hoán vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Dụ Trầm, sau khi dặn dò cậu bé ngoan ngoãn, ông liền vội vàng chạy xuống lầu đuổi theo Hạ Trăn.
Dụ Trầm ngậm chiếc bánh bích quy nhỏ khiến khuôn mặt nhỏ phình lên.
Cậu bé thầm nghĩ, nhân vật phản diện nhí hung dữ quá đi!
…
Khi Lý Hoán trở về đã là một tiếng sau.
Ông trông thấy nửa ngày mà Dụ Trầm chỉ ăn một miếng bánh bích quy, đột nhiên trái tim có cảm giác hối hận.
“Là lỗi của chú, quên mất răng cháu bị hỏng rồi. Đói bụng chưa, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm trưa được không?”
Hạ Trăn bên kia vẫn còn đang hờn dỗi, tự khoá cửa nhốt mình vào trong căn phòng to như vậy và chẳng muốn gặp ai.
Lý Hoán đã quen với điều này, ban đầu Hạ Trăn chỉ đi học mẫu giáo ba ngày còn hai ngày thì nằm chơi internet, mỗi một ngày đi về là lại nổi cáu. Thêm vào đó, tối hôm qua có buổi họp mặt gia đình nhà họ Hạ, nhìn thấy con cái nhà họ hàng đều có ba mẹ đi cùng, sau khi về nhà Hạ Trăn không nói một lời, cả đêm co ro trong góc phòng mà không ngủ được.
Dụ Trầm bên này cũng là việc gấp, Lý Hoán không còn cách nào khác, đành phải đổi ca tạm thời, nên lúc này mới có thể quay về cùng Dụ Trầm.
“Được ạ!” Khi nghe nói đến ăn cơm, đôi mắt của Dụ Trầm loé sáng như những hạt nho, khuôn mặt nhỏ nhắn như tượng ngọc bỗng rạng rỡ nụ cười háo hức.
Cậu bé từ chối việc Lý Hoán giúp mình mang giày, tự leo xuống ghế sô pha, ngồi lên chiếc ghế đẩu, tự mình cố gắng mang giày.
Cậu bé vừa cài khoá giày, vừa lẩm bẩm: “Cháu biết làm mà.”
Lý Hoán ngồi xổm trước mặt Dụ Trầm, xoa cái đầu nhỏ bé mềm mại trước mặt, trong lòng cảm thấy rất xót xa.
Tính ra tuổi của Dụ Trầm nên vào lớp mầm hoặc là lớp chồi, những đứa trẻ của nhà họ Triệu đều đã lên lớp lá, mỗi ngày đều muốn ba mẹ đi giày hoặc mặc quần áo cho. Dụ Trầm nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện đến thế, thực sự khiến Lý Hoán không khỏi đau lòng.
…
Nhà họ Hạ có một nhà ăn riêng cho nhân viên. Diện tích tòa dinh thự này thực sự quá lớn, gồm cả chuồng ngựa, hầm rượu, nhà kính trồng hoa, vườn cây, khu nhà chính và các công trình phụ công lại tất cả phải di chuyển một giờ mới hết. Tổng cộng tất cả người giúp việc của nhà họ Hạ, công nhân và đầu bếp lên đến gần hai trăm người.
Thức ăn trong nhà ăn không tệ, có đủ các món ăn từ mọi miền địa phương, được chia thành khu vực miễn phí và khu vực trả phí, so với giá cả đang leo thang bên ngoài, giá cả ở đây đã rất rẻ và hợp lý.
Việc có thêm một đứa trẻ xinh đẹp trong dinh thự chỉ trong vòng một buổi sáng đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách. Cùng với thân phận của Lý Hoán ở đây, khi ông ôm Dụ Trầm mặc chiếc áo khoác bông hoa nhỏ bước vào phòng ăn, tất cả mọi người đều nhìn họ với sự tò mò.
Khi gọi món, Dụ Trầm như một cục cưng hiếu kỳ, ôm lấy chiếc thực đơn to lớn và chọn món ăn một cách nghiêm túc, nhưng do chưa biết các số từ năm trở lên, nên cậu bé gặp khó khăn khi đọc giá của một số món ăn.
Cuối cùng, cậu bé chọn món cơm trắng rẻ nhất, rồi cười híp mắt đưa cho Lý Hoán.
Lý Hoán xoa đầu cậu bé, mỉm cười cưng chiều: “Xem ra Trầm Trầm không biết gọi món thì phải, để chú giúp cháu được không?”
Dụ Trầm ngây thơ trả lời: “Cháu đã gọi rồi mà.”
Lý Hoán cười không nói gì, sau đó giúp Dụ Trầm gọi thêm nhiều món ăn nhẹ bổ dưỡng như khoai tây hầm bò, cá lóc hấp và một ít tôm luộc.
Lần đầu tiên Dụ Trầm được ăn nhiều món ngon như vậy, ngồi trên ghế, chiều cao của cậu bé không đủ để với tới thức ăn, vì vậy phải mất một lúc lâu mới cố gắng cầm được một con tôm luộc và đưa vào bát của Lý Hoán.
Cậu bé nở nụ cười rạng rỡ và nói: “Tú ơi, tú ăn đi!”
Chỉ mới quen nhau nửa ngày, sự hiểu chuyện và lễ phép của Dụ Trầm khiến Lý Hoán luôn cảm thấy xót xa. Ông kiềm chế sự chua xót trong hốc mắt, cúi đầu bóc vỏ cho Dụ Trầm vài con tôm to và đặt vào bát của cậu bé.
Dụ Trầm vẫn chưa biết cầm đũa, Lý Hoán liền gắp cho cậu bé một ít thịt bò mềm và trộn vào cơm, để Dụ Trầm dễ ăn hơn một chút.
“Cảm ơn tú.”
Dụ Trầm ôm chiếc bát nhỏ ăn rất nhanh, rõ ràng là đang rất đói. Tuy nhiên thói quen ăn uống của cậu bé rất tốt, không làm rơi vãi một hạt cơm nào. Đứa bé nhà thím Vương ngồi cạnh vốn nổi tiếng là hay làm rơi cơm, nhìn thấy Dụ Trầm ăn uống gọn gàng, thím ấy liền hâm mộ thốt lên: “Đừng nhìn đứa bé này nhỏ mà xem thường, khả năng tự lập của cậu bé rất tốt đấy.”
Lý Hoán mỉm cười đầy tự hào: “Ba của cậu bé dạy dỗ giỏi thật.”
Dụ Trầm chưa bao giờ được ăn món thịt bò ngon đến vậy, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chiếc bát, im lặng phồng má lên nghe hai người nói chuyện. Vì quá vui vẻ khi được ăn ngon, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ bừng lên.
Cơm rơi xuống bàn sẽ lãng phí, nên cậu bé không hề để điều đó xảy ra.
Lúc này, một giọng nói kỳ quái vang vọng từ xa lại.
“Anh Lý, anh dám nhận nuôi con trai của Dụ Hữu Sơn sao? Anh không sợ tên cờ bạc đó quay lại à?”
Lý Hoán rất kiêng kỵ việc nhắc đến chuyện này trước mặt cậu bé, ông nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng có nói lung tung.”
Người đàn ông đang nói mặc một chiếc áo khoác màu vàng, nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc có vẻ là công nhân làm vườn, ông ta khinh miệt liếc nhìn những món ăn trước mặt Dụ Trầm: “Ăn ngon thế này, Dụ Hữu Sơn cũng sẽ không cảm ơn anh đâu.”
Lý Hoán nhíu mày, đang định đứng dậy tranh cãi với ông ta thì Dụ Trầm bên cạnh bỗng dưng lau miệng dính đầy dầu mỡ, nở nụ cười rạng rỡ và nói: “Tú ơi, lớn lên Trầm Trầm sẽ đi kiếm tiền, mua hoa cho tú.”
Dụ Trầm nở một nụ cười rất chân thành, tuy còn nhỏ nhưng câu nói ấy lại mang một sức thuyết phục kỳ lạ.
Lý Hoán lập tức vui vẻ trở lại, dứt khoát không còn so đo với người kia nữa, mà hết sức tập trung bóc tôm cho Dụ Trầm.
Ông đã sống độc thân hơn bốn mươi năm qua, từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận được sự đồng hành và yêu thương của gia đình, cũng chưa bao giờ có ai nói với ông những lời như Dụ Trầm vừa nói.
Ông thực sự rất ăn ý với Dụ Trầm, ông cũng rất yêu quý cậu bé này.
…
Hôm nay Dụ Trầm ăn được rất nhiều, trên đường về nhà Lý Hoán cố ý không bế cậu bé, mà để cậu bé tự đi bộ để tránh bị đầy bụng dẫn đến phát sốt. Ông còn đặc biệt đóng gói một phần cháo hạt sen với quả mận bắc, để chuẩn bị cho Dụ Trầm ăn vào buổi chiều.
Dụ Trầm ưỡn cái bụng tròn vo, lúc đi trên đường nhún nhảy một cái, chiếc áo khoác bông hoa nhỏ bị ánh nắng chói chang chiếu vào, trông vô cùng ấm áp.
“Tú ơi, tại sao lúc nãy cậu chủ lại chạy ra ngoài vậy ạ?”
Nghe thấy cách gọi của Dụ Trầm, Lý Hoán mấp máy môi: “Trầm Trầm, cậu nhóc sáng nay tuy là con trai của ông chủ của chú và ba cháu, nhưng không phải là của cháu, vì vậy cháu không cần gọi cậu ấy là thiếu gia.”
Dụ Trầm nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Vậy cháu gọi cậu ấy là gì đây ạ? Cậu ấy không thích cháu gọi cậu ấy là anh trai.”
Lý Hoán cười một tiếng: “Cậu ấy tên là Hạ Trăn.”
Dụ Trầm gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Cậu chủ Hạ không thích đến trường mẫu giáo, tối hôm qua cãi nhau với bạn nhỏ nhà họ hàng, nên tâm trạng không tốt lắm.”
Dụ Trầm bước đi nhẹ nhàng, vừa chơi trốn tìm với cái bóng vừa đáp: “Ồ, cháu nghe nói trường mẫu giáo rất vui.”
Lý Hoán cảm thấy mềm lòng, nhớ ra cậu bé đã bốn tuổi mà vẫn chưa được đến trường mẫu giáo, ông không khỏi lo lắng. Nhưng khoảng thời gian này ông chỉ tạm thời chăm sóc cậu bé giúp cho Dụ Hữu Sơn, không có quyền sắp xếp cho Dụ Trầm đi đến trường mẫu giáo.
“Trầm Trầm à, cậu chủ Hạ thích yêu tĩnh, Trầm Trầm muốn ra ngoài chơi thì có thể chơi trong sân nhà chúng ta, nhưng tuyệt đối không được đi ra ngoài nhé. Ở đây rộng lắm, cháu không cẩn thận sẽ bị lạc mất đó.”
“Nơi này lớn đến vậy sao ạ?”
Dụ Trầm rất muốn đi tham quan khu dinh thự đẹp đẽ này một chút, nhưng cậu bé lo lắng sẽ gây thêm rắc rối cho Lý Hoán, bèn xoay chuyển đầu óc nhỏ bé, học theo diễn viên trong phim truyền hình, vụng về nâng cái tay nhỏ nhắn lên kính chào: “Vâng ạ!”
Động tác này khiến cho Lý Hoán bật cười. Ông bước đến một bước ôm lấy Dụ Trầm, nâng cậu bé lên cao: “Chú sẽ nghỉ ngơi vào ngày kia, chú đưa cháu đến cửa hàng mua quần áo được không?”
Nghe nói sẽ đi mua quần áo, Dụ Trầm vô cùng vui vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng sún: “Trầm Trầm có áo bông rồi, không cần mua nữa đâu.”
Lý Hoán cười một tiếng mà không trả lời lại, hai người một lớn một nhỏ dắt nhau trở về nghỉ ngơi dưới ánh nắng chiều.
…
Buổi tối, điều khiến Lý Hoán bất ngờ là Dụ Trầm không hề khóc lóc đòi tìm ba. Ngược lại, Dụ Trầm ngủ cũng rất ngoan, cậu bé không hề kén chỗ ngủ, vì đã quen theo Dụ Hữu Sơn bôn ba phiêu bạt khắp nơi trốn nợ, thỉnh thoảng có thể ngủ thiếp đi trên đùi của Dụ Hữu Sơn ở ghế công cộng ven đường. Mãi đến nửa năm trước, Dụ Hữu Sơn mới tìm được việc làm ở nhà họ Hạ, nên mới gửi cậu bé ở nhà dì họ xa, hoàn toàn ổn định cuộc sống. ( truyện trên app T Y T )
Dụ Trầm tắm xong mặc bộ đồ ngủ gấu bông do dì Lưu hàng xóm tặng, yêu quý đến mức không rời tay. Phía sau cái áo ngủ có một cái mũ, khi Dụ Trầm đội lên nhìn giống như chú gấu nhỏ với đôi tai tròn xoe, khi nằm trên chiếc giường êm ái rộng rãi, cậu bé vui vẻ nhắm mắt, ngủ rất ngon lành.
Trong đêm, Lý Hoán thỉnh thoảng lại tỉnh dậy để đắp chăn cho Dụ Trầm, sợ cậu bé bị lạnh mà cảm lạnh. Ông nghe Dụ Hữu Sơn đã từng nói, căn bệnh tim của Dụ Trầm rất đặc biệt, không giống bệnh tim bẩm sinh thông thường, khiến cậu bé không thể thực hiện phẫu thuật ngay. Tình trạng bệnh kéo dài khiến Dụ Trầm có sức đề kháng yếu, đặc biệt không thể tham gia hoạt động thể thao quá mạnh. Một cơn cảm lạnh thông thường, cậu bé cũng cần ít nhất một tháng để hồi phục.
Một đêm đã qua.
…
Sáng sớm, Lý Hoán mua bát cháo gà nấm và trứng gà cho Dụ Trầm, sau đó vội vã đến tòa nhà chính chăm sóc Hạ Trăn.
Dụ Trầm rất ngoan, mặc dù rất quấn người nhưng lại hết sức hiểu chuyện dặn dò Lý Hoán chú ý an toàn. Trước khi đi Lý Hoán còn nhờ vả dì Lưu hàng xóm thỉnh thoảng nghía mắt trông coi Dụ Trầm, tính toán ngày mai sẽ mua camera lắp đặt trong nhà, đề phòng Dụ Trầm gặp chuyện gì.
Sau khi ăn xong bát cháo thịt thơm phức, Dụ Trầm xắn tay áo lên, run run cầm bát đũa đã dùng định đặt vào bồn rửa chén trong bếp. Khổ nỗi chiều cao của cậu bé không tới, chỉ có thể dùng cái ghế đẩu nhỏ để đứng lên, cố gắng bỏ vào trong. Nhưng cậu bé lại cách vòi nước quá xa, không thể nào rửa sạch được.
Đúng lúc Dụ Trầm trèo lên ghế sô pha định xem tivi, qua ô cửa sổ sáng rỡ, cậu bé bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên cây đối diện.
Hôm nay Hạ Trăn mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng, không biết bằng cách nào đã leo được lên cây, tựa lưng vào cành cây to lớn đọc sách.
Dụ Trầm mím đôi môi mũm mĩm, con mắt đen láy liếc nhìn cánh cửa bị khoá, trong lòng nảy ra một ý định.
Mười phút sau, cửa phòng răng rắc mở ra.
Dụ Trầm đứng trên ghế đầu, mím môi cười một tiếng, nụ cười trên môi lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhắn mang theo vài phần tự hào.
Một cục bông nhỏ đang “lạch cạch” đi trong hành lang yên tĩnh trống trải, Dụ Trầm rất sốt ruột, sợ rằng Hạ Trăn lát nữa sẽ không còn trên cây nữa.
Bỗng nhiên…
Từ ngoài căn phòng cách Dụ Trầm chừng năm sáu mét, một đứa trẻ đeo cặp sách đột ngột xuất hiện.
“Cậu là con nhà ai thế?”
Cậu ta cao to, tay phải còn cầm chiếc đùi gà, cao hơn Dụ Trầm cả một cái đầu.
Dụ Trầm vội vàng dừng bước, nắm tay nhỏ nhắn của mình và nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Xinh chèo, tôi tên là Dụ Trầm.”
Cậu ta quét mắt từ đầu đến chân của Dụ Trầm, sau một lúc, ánh mắt dừng lại ở đôi giày vải rách nát.
Cậu ta tặc lưỡi: “Quần áo của cậu xấu quá.”
“Chẳng xấu chút nào.” Dụ Trầm bĩu môi phản bác, chiếc áo khoác vải hoa nhỏ của cậu bé là do mẹ may từng đường kim mũi chỉ, cực kỳ ấm áp. Mặc dù cậu bé là người xuyên sách, nhưng mẹ cậu bé đã vất vả nuôi nấng cậu bé từ nhỏ, là người mẹ mà cậu bé yêu quý nhất, cậu bé không cho phép ai nói chiếc áo bông do mẹ cậu may này là không đẹp.
“Của cậu mới xấu đó.”
Dụ Trầm miệng còn hôi mùi sữa trừng mắt nhìn cậu nhóc, đôi mắt long lanh bỗng chốc ươm đầy sự tủi thân.
Lo lắng Hạ Trăn sẽ rời đi, cậu bé không muốn tranh cãi thêm với cậu ta nữa, cậu bé nhấc bàn tay nhỏ lên quấn lại chiếc khăn quàng cổ hoạ tiết hoa nhỏ, cẩn thận từng bước bước xuống bậc thang.
Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dụ Trầm, trên mặt đầy vẻ khinh thường. Nghe tiếng cằn nhằn của ba mẹ trong phòng, cậu ta ném chiếc đùi gà xuống đất, đi theo Dụ Trầm xuống lấu.
…
Mặc dù bị trì hoãn một lát, nhưng Hạ Trăn vẫn chưa rời đi.
Hôm qua, Dụ Trầm và Hạ Trăn đã gặp nhau, nhưng khoảng cách quá xa, đây là lần đầu tiên họ ở gần nhau như vậy.
Bộ đồ cưỡi ngựa trắng trên người Hạ Trăn không hề xa lạ chút nào, dưới chân Hạ Trăn còn mang một đôi giày cao cổ màu đen, chậm rãi từ từ vểnh lên, khuôn mặt ngây thơ chăm chú thật nghiêm túc, trông có vẻ cực kỳ hài lòng.
Ánh nắng chiếu vào bên mặt của Hạ Trăn, dù đường nét không sâu sắc như người lớn, nhưng các đặc điểm khuôn mặt lại rõ ràng và tinh tế. Lần đầu nhìn, cậu nhóc xinh đẹp giống như một hoàng tử quý tộc trong truyện cổ tích.
Dụ Trầm đứng vững, hai tay chỉnh lại khăn quàng cổ.
Và lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên trong khoảng sân trống rỗng: “Hoàng tử nhỏ sao lại ở đây?”
Lần trước Hạ Trăn không cho cậu bé gọi là “anh trai”, vậy thì gọi là “hoàng tử nhỏ” cũng không sai chứ.
Nghe thấy tiếng động dưới gốc cây, Hạ Trăn nhíu mày, ngay lập tức thò người ra nhìn xuống.
Quả nhiên, là cậu bé mũm mĩm da trắng ngày hôm qua.
Ngoại trừ nhóc mập, tất cả những đứa trẻ trong dinh thự đều chưa từng nói chuyện với cậu nhóc, chỉ nhìn cậu nhóc từ phía xa xa.
“Xưng hô kỳ lạ.” Hạ Trăn biểu lộ nét mặt lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa một chút bối rối.
Một cơn gió lạnh thoảng qua.
Dụ Trầm nhét cái tay nhỏ nhắn của mình vào trong ống tay áo, hai tay xoa vào nhau, ngước cái đầu nhỏ lên hỏi: “Vậy cậu bao nhiêu tuổi?”
Hạ Trăn khẽ nhíu mày: “Ai cần cậu lo!”
Dụ Trầm không nói gì thêm, lén lút quan sát Hạ Trăn một lúc, rồi tự giới thiệu: “Xinh chèo, tôi tên là Trầm Trầm, bốn tuổi.”
Bởi vì răng chưa mọc đều, nên câu cú nói ra chưa được rõ ràng lắm, hai chữ “Trầm Trầm” phát âm còn hơi vụng về.
Hạ Trăn tiếp tục đọc sách, không ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu đang quấy rầy tôi đấy, nhóc mập.”
Dụ Trầm đã lớn đến như vậy, mà đây là lần đầu tiên bị người khác nói là mập. Mẹ cậu bé bảo, đó không phải là mập, mà là đáng yêu.
Mặc dù rất muốn phản bác, nhưng vì không muốn làm phiền người khác nên Dụ Trầm vẫn ngoan ngoãn nhắm miệng lại.
Sau hai phút, cậu bé đặt tay nhỏ lên nhau, ngồi xuống bên bàn đá nhỏ gần gốc cây, tập trung nhìn lên trên tán cây lớn.
Dưới đất không còn tiếng động nào, Hạ Trăn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cậu nhóc liếc mắt nhìn Dụ Trầm một chút, nhướng mày hỏi: “Tại sao cậu luôn luôn nhìn tôi?”
Dụ Trầm bĩu môi: “Tôi đang nhìn mặt trời, không phải nhìn cậu.”
Những lời này khiến Hạ Trăn cạn lời, sau đó màu đỏ nhàn nhạt dần dần hiện lên trên mặt cậu nhóc.
Cậu nhóc nhanh chóng điều chỉnh nét mặt thật tốt, tiếp tục giả vờ ngầu, không nói một lời nào mà chỉ nhếch môi, như đang chiến đấu với từng trang sách trước mắt.
Dụ Trầm nhìn thấy sự hơi cáu kỉnh của Hạ Trăn, ngước khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn rồi nhíu mày.
Cậu bé để ý, trong túi của Hạ Trăn có một viên kẹo trái cây được đóng gói một cách tinh xảo.
Sau khi đọc xong một trang sách, Hạ Trăn cúi đầu nhìn Dụ Trầm một cái, rồi dùng sức đóng sách lại, nghiêm mặt như một ông cụ non, nhảy xuống từ bậc thang bên cây.
Khi cậu nhóc đi qua Dụ Trầm còn cố tình hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, không đưa mắt nhìn Dụ Trầm dù nửa cái.
Bất chợt…
Dụ Trầm kêu: “Hoàng tử, tôi có thể nói chuyện rồi chứ?”
Đôi mắt to của Dụ Trầm rất sáng, long lanh như những giọt nước, cậu bé co ro trên chiếc ghế đẩu nhỏ như một chú chim sẻ con chờ ba mẹ mớm mồi, há miệng ngáp đón ánh nắng ấm áp.
Bước chân của Hạ Trăn dừng lại, cậu nhóc định sửa xưng hô của Dụ Trầm, bỗng dưng nhìn thấy một bé trai cao lớn, khỏe mạnh đứng ở cửa.
Ban đầu cậu nhóc đó muốn gây rắc rối cho Dụ Trầm, nhưng khi nhìn thấy Hạ Trăn, cậu ấy hốt hoảng như chuột gặp mèo, vội vã chạy một mạch về.
Hạ Trăn cười khẩy nhìn về phía bên đó, đáy mắt phủ một lớp u ám.
Dụ Trầm ngơ ngác quay đầu lại: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Hạ Trăn ôm sách, lạnh lùng trả lời: “Cậu nhóc ở tầng của các cậu.”
Dụ Trầm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mở to mắt nhìn mãi: “Tôi có thấy cậu ấy đâu.”
Hạ Trăn như thể đã quen với điều này, cứng nhắc nói: “Đã đi rồi, bọn họ đều né tránh tôi.”
Nói xong, cậu nhóc cụp đôi mắt nâu xuống, hàng mi dài khẽ rung động, khóe miệng nhếch lên thật chặt.
Dụ Trầm nhận ra Hạ Trăn không vui, suy nghĩ hồi lâu, sau đó cậu bé rút tay nhỏ ra khỏi tay áo, lạch bạch chạy đến trước mặt Hạ Trăn: “Anh trai, có phải cậu, muốn có bạn không?”
Đáy mắt Hạ Trăn khẽ xúc động, khi nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Dụ Trầm đến trước mắt, cậu nhóc vội vàng lùi lại phía sau hai bước, cau mày lạnh lùng: “Còn lâu tôi mới thèm!”
Dụ Trầm hoảng sợ trước cơn giận dữ của Hạ Trăn, cậu bé giống như một chú chim cánh cụt nhỏ, run rẩy lùi lại.
Hạ Trăn sững người, lập tức quay mặt đi, khuôn mặt ngây thơ mang theo vài phần bướng bỉnh.
Quả nhiên, mọi người đều nhìn thấy cậu nhóc trong nét mặt này.
Những người bạn ở trường mẫu giáo, những đứa trẻ nhà họ hàng cũng vậy.
Không đợi Dụ Trầm nói gì, cậu nhóc mím chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, chuẩn bị rời đi.
“Chúng ta làm bạn đi!” Dụ Trầm sợ cậu nhóc nghe không rõ, cất tiếng kêu to.
Hạ Trăn như nghe được điều gì đó không thể tin được, cậu nhóc thẳng lưng lại, từ từ quay đầu: “Tôi đây không thèm làm bạn với cậu.”
Dụ Trầm thở dài, bóng hình nhỏ bé mang theo nỗi buồn phức tạp.
Thật khó để thuần hóa tên phản diện nhí này.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào viên sô cô la đẹp mắt trong túi của Hạ Trăn, bỗng nảy ra một kế hoạch.
“Nếu cậu làm bạn với tôi, tôi sẽ biểu diễn ảo thuật cho cậu xem!”
Hạ Trăn tỏ vẻ không tin, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghi ngờ: “Ảo thuật gì?”
Dụ Trầm: “Mọi người khác đều không làm được, chỉ có tôi mới làm được!”
“Thật đó! Không lừa cậu đâu!”
Hạ Trăn đột nhiên dao động.
Nhìn ánh mắt chân thành đầy mong đợi của nhóc mập không giống như giả chút nào.
Cậu nhóc hơi gượng gạo liếc mắt, buông lỏng quyển sách ôm chặt trong lòng, bước từng bước tiến đến trước mặt cậu bé.
Nhưng vừa đi được một nửa, cậu nhóc bỗng dừng bước, cau mày ngoan cố: “Chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Lần này, cậu nhóc không nghe Dụ Trầm giải thích, chỉ sau hai giây đã biến mất khỏi tầm mắt của Dụ Trầm.
Dụ Trầm thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt to như lưu ly lặng lẽ cụp xuống, sau đó đón ánh sáng mặt trời rạng rỡ xuyên qua mây, cậu bé cong cái mông nhỏ lên, từng bước từng bước bước lên bậc thang.
…
Màn đêm buông xuống.
Lý Hoán xử lý xong bữa tối cho Hạ Trăn, sau khi bàn giao công việc cho quản gia khác, ông trở về nhà để chăm sóc Dụ Trầm. Ngày mai ông có thể nghỉ một ngày, dự định đưa Dụ Trầm đến công viên giải trí chơi, tiện thể mua sắm một ít quần áo.
Hạ Trăn sinh sống trong tòa nhà chính rất rộng, là nơi mẹ cậu nhóc đặc biệt sửa chữa lại khi cậu nhóc chào đời. Mẹ của cậu nhóc là một nhà thiết kế, lãng mạn và dịu dàng, phong cách thiết kế của tòa dinh thự trắng này cũng toát lên sự yên bình và tuyệt đẹp. Mỗi khi đến mùa xuân, toà nhà chính sẽ phủ đầy những dây leo và tường vi rậm rạp. Khi Hạ Trăn không vui, cậu nhóc sẽ ngồi trong vườn hoa hồng để suy tư.
Thời gian trôi qua từng chút một, tòa nhà chính tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tất nhiên, mỗi đêm sau khi ba đi, Hạ Trăn đều phải đối mặt với nỗi cô đơn này một mình.
Dưới lớp chăn, Hạ Trăn trằn trọc.
Ban ngày, những lời nói của nhóc mập vẫn luôn vang vọng trong đầu của cậu nhóc.
Nhóc mập rốt cuộc sẽ biểu diễn trò ảo thuật gì mà người khác không làm được?
Hơn nữa còn thề non hẹn biển sẽ không lừa cậu nhóc?
Cậu nhóc năm tuổi rưỡi Hạ Trăn suy nghĩ nát óc cũng không ra câu trả lời.
Nếu chỉ biểu diễn ảo thuật cho một mình cậu nhóc, có vẻ cũng không tệ.
Cuối cùng, cánh cửa gỗ sồi khổng lồ kiểu châu Âu ở tầng hai ầm ầm mở ra, những vệ sĩ và quản gia canh gác ở cửa vội vàng chạy đến.
“Cậu chủ! Cậu…”
Hạ Trăn khoác một chiếc áo khoác đen, cau mày bước từng bước trên đôi ủng da một cách ngầu lòi, từng cử chỉ hành động đều như một ông cụ non: “Bây giờ tôi muốn đi đến chỗ của chú Lý, tìm nhóc mập.”
Quản gia Lưu và các vệ sĩ tò mò liếc nhìn nhau, sau đó cúi người cẩn thận: “Cậu tìm cậu bé đó có việc gì không?”
Hạ Trăn không giải thích, trực tiếp chạy ra phía sau lưng. Nơi đây thông với khu nhà ở của người giúp việc, đi đến phòng ngủ của Lý Hoán rất nhanh.
…
Bên kia, Lý Hoán đang chơi đùa với Dụ Trầm. Hôm nay, cô chú nhà bên cạnh mang cho Dụ Trầm rất nhiều đồ chơi mà con họ không chơi nữa, Dụ Trầm rất thích chú vịt cao su vàng trong số đó, ôm chặt trong lòng không rời tay.
Đúng lúc này, tiếng “cộc cộc cộc” ngoài cửa phòng ngủ vang lên. Bình thường vào lúc này, lý do có người tìm ông chỉ có thể là Hạ Trăn lại nổi giận, quản gia kia không thể xử lý được.
Lý Hoán vội vàng đi dép lê ra mở cửa, khi nhìn thấy bóng người nhỏ bé đứng trước cửa, ông ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Cậu chủ, sao cậu lại tới đây?”
Hạ Trăn khoanh tay lại, đứng trước cửa nhìn chằm chằm Dụ Trầm đang chơi con vịt con. Suy nghĩ rất lâu, cậu nhóc mới cau mày hỏi: “Này, nhóc mập, chẳng phải cậu nói sẽ biểu diễn ảo thuật cho tôi xem sao? Cậu có thể biểu diễn thử xem.”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Trăn, Dụ Trầm trở mình ngồi dậy từ trên giường. Hai đôi mắt to tròn long lanh nhìn nhau nửa ngày, Dụ Trầm bĩu môi, lại nằm lăn ra giường, thậm chí cố tình quay cái mông tròn tròn về phía Hạ Trăn.
Bị gạt bỏ sang một bên, sắc mặt Hạ Trăn lập tức đỏ lên, cậu nhóc sốt ruột nói: “Này, có phải cậu vốn dĩ không biết làm ảo thuật gì không?”
Dụ Trầm nheo mắt tinh nghịch núp trong bóng tối, sau đó thoải mái nhấc đôi chân mập mạp lên, chậm rãi nói: “Ban ngày không phải cậu đã nói là không muốn xem sao.”