Cũng chả lạnh, mang bao tay làm gì, nên cởi hết mới đúng. Cho nên loại trùng đực này chỉ có thể hẹn hò, không thể làm hùng chủ.
“Nhất định không cút sao?” Musi xoay cổ tay, ngước mắt hỏi.
Tình một đêm và “Danh dự của trùng cái!” như tiếng trống linh đình khiến tinh thần anh ta hăng hái mà phản lưới nhà! Trùng cái tóc đỏ sỗ sàng nói: “Anh đây sẽ không…” Từ bỏ.
Hai chữ “Từ bỏ” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, trùng cái tóc đỏ đã thấy hoa mắt chóng mặt.
Chỗ trùng đực vừa đứng đã trống không, cùng lúc đó, một cú đấm xé gió lao đến.
Trùng cái tóc đỏ có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, dù cho đầu óc vẫn rất ngu ngốc nhưng cơ thể cũng theo bản năng mà phản đòn.
“Đệt!” Cái mũi thoát khỏi đòn đánh trong gang tấc, cơ thể linh hoạt của trùng đực phóng qua đầu vai anh ta, trùng cái tóc đỏ không khỏi văng tục.
Trùng đực?! Có trùng đực mạnh như vậy sao?!!
Trùng tộc tôn thờ kẻ mạnh, trùng cái càng như vậy. Chuyện gì có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối không nói chuyện.
Mỗi khi theo đuổi bạn tình đều nhất định phải đánh một trận thật lớn.
Nhưng đó là đánh với đối thủ cạnh tranh! Chứ không phải đánh với bạn tình mình theo đuổi!
Bịch…
Tiếng cơ thể rơi thật mạnh xuống đất, đường phố cũng không phồn hoa mấy giờ phút này im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Musi lướt mắt nhìn trùng cái tóc đỏ đang che mũi rên rỉ nằm dưới đất một cái rồi nhấc chân bước qua người trùng cái này, nghênh ngang rời đi.
Không gãy chân không đứt tay, cũng không xuất huyết bên trong, trình độ như vậy, đối với trùng cái mà nói còn chưa được tính là vết thương nhẹ.
Nhưng giống như trong dự kiến của Musi, trùng cái kia quả nhiên không đuổi theo nữa, mà trùng đứng xem ở bên cạnh, cũng giữ trạng thái bàng quan.
Trùng tộc có tính phân cấp cao, xưa nay trùng đực chỉ cần ứng phó với đám trùng theo đuổi từ cấp trùng đến cấp cao nhất.
Mà từ rất lâu về trước Musi đã phát hiện được, nếu muốn cho trùng đẳng cấp cao theo đuổi anh chủ động từ bỏ, ít nhất trong thời gian ngắn không xuất hiện nữa thì phải xuống tay vào mặt của bọn họ.
Mặt bị thương càng nặng thì thời gian đám trùng cái đó biến mất càng dài. Nếu chỉ đánh gãy chân thì rất nhanh bọn họ sẽ lại ngồi xe lăn ôm bó hoa mà xuất hiện.
Thư nô nhìn bóng dáng của Musi, bừng tỉnh lại.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng trùng đực vốn không có ý định để cậu ra tay. Trùng đực lúc nào cũng thích sạch sẽ lại mang bao tay lên, tự mình động thủ.
Đúng rồi, hiện tại thành phố ngầm không vẫn chưa quy về dưới trướng của gia tộc Sekaya, Quân đoàn 4 Sekaya quét qua tinh hệ vẫn còn chưa thành lập.
Cậu vẫn chưa trở thành cấp dưới của đối phương… - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Musi đương nhiên sẽ không ra lệnh cho thư nô anh tiện tay mua về.
Thư nô thu hồi nỗi lòng, đuổi kịp bước chân Musi.
Lúc thư nô đi lướt ngang qua trùng cái tóc đỏ đã ngã xuống đất, ánh mắt cậu nhìn thoáng qua khuôn mặt tím tái của anh ta, hơi mím môi.
Bao tay quân dụng của Quân đoàn Sekaya đứng đầu tinh hệ đánh vào mặt, mùi vị đó… Hai đời cũng không quên được.
Thư nô đi theo phía sau Musi, vẫn giữ khoảng cách cách một bước chân.
Đây là khoảng cách giữa hộ vệ và trùng chủ.
Musi tháo bao tay xuống, chóp mũi ngửi được mùi máu tươi khiến anh nhíu mày.
Không chỉ có trên bao tay, mà còn trên người thư nô.
Quá bẩn, cần phải rửa sạch.
Mặc kệ tin tức một trùng đực đánh bại trùng cái cấp A sẽ lan truyền trong thành phố ngầm như thế nào, Musi đã dẫn thư nô ăn mặc rách rưới vào khách sạn ở.
Musi dùng tinh thần lực tìm khách sạn tốt nhất thành phố ngầm, nhưng khi bước vào thấy cách bố trí căn phòng anh vẫn cau mày.
Nhìn xung quanh phòng khách sạn, đây là lần đầu tiên Musi ở một khách sạn mà dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy bụi, từ khi đến thành phố ngầm anh đã được trải nghiệm đủ thứ chuyện.
Cạch…
Cánh cửa sau lưng anh khép lại, một trùng khác trong phòng đang cố gắng thở nhẹ để giảm cảm giác tồn tại của mình xuống. ( truyện trên app tyt )
Musi thầm thở dài, lấy hai trùng robot dọn dẹp từ trong vòng trữ vật trên cổ tay ra.
Anh ấn nhẹ, bốn con mắt trên đỉnh đầu của trùng robot phát ra ánh sáng xanh, tám chiếc chân mở ra. Hai trùng robot quét qua căn phòng, bắt đầu di chuyển xung quanh.
Chỗ chúng đi qua trở nên sạch sẽ không còn một hạt bụi.
Musi quay người, lấy con trùng robot đang bò lên người thư nô ra, mang vào phòng tắm.
Thư nô chợt cảm thấy căng thẳng vì Musi tới gần mình, nhưng khi anh rời đi cậu dần thả lỏng.
Thấy trùng đực vào phòng tắm, thư nô do dự nhìn xung quanh.
Phòng không lớn, chỗ có thể nghỉ ngơi chỉ có một chiếc giường đôi và một chiếc ghế sô pha, cậu cũng biết bây giờ người mình bẩn thế nào, trùng đực sẽ không thích cậu chạm vào những thứ đó.
Thư nô lùi về sau, nếu ở một nơi có thể đảm bảo an toàn của trùng đực thì cậu sẽ tìm chỗ để tắm rửa.
Nhưng đây là bên trong thành phố ngầm, bên cạnh trùng đực cũng không có hộ vệ khác. Cho dù trùng đực không dùng tới cậu thì nhiệm vụ của cậu cũng là bảo vệ anh.
Trong phòng tắm.
Musi rửa sạch tay, nhìn mực nước trong bồn tắm dần dâng cao, anh hơi khó xử.
Nên tắm cho thư nô thế nào bây giờ? Có giống tắm cho mèo ở nhà không? Tuy bồn tắm hơi nhỏ nhưng cố chen vào thì vẫn vừa.
Thật ra số lần mà anh tắm cho mèo cưng ở nhà cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người hầu trong nhà chăm sóc mèo cưng rất sạch sẽ, hai lần duy nhất anh tắm cho mèo là cùng em trai.
Musi lấy khăn tắm, lau tay rồi ra khỏi phòng tắm, thư nô vẫn đứng ở cửa, cậu thấy Musi ra ngoài thì dùng ánh mắt trông mong nhìn anh.
Giống hệt ánh mắt đám thú hoang nhặt ở ngoài về khi thấy chủ của mình.
“Lại đây.” Musi nói.
Thư nô hơi ngạc nhiên, cậu nhìn vào mắt Musi, quân quy đã ăn sâu vào trong máu khiến cậu phản xạ bước lên phía trước.
Tuyệt đối phục tùng chủ tướng.
Musi nghiêng người, ra hiệu cho thư nô đang cứng ngắc thân mình bước vào.
Khi đi qua người anh, Musi cảm thấy bước chân và hơi thở của thư nô chậm lại một chút, Musi đứng yên, dùng mắt thường có thể thấy tinh thần lực đang vây quanh người cậu.
Mèo chưa được thuần hóa sẽ cào chủ của mình.
Thư nô bước vào phòng tắm, sau đó cậu cũng không có bất cứ hành động nào.
Musi dựa vào cửa.
Thú cưng sẽ bỏ chạy khi tắm, đây là kinh nghiệm anh có được từ hai lần tắm cho mèo cưng cùng em trai.
Thư nô sẽ chạy ư?
Bộp…
Trùng robot dọn dẹp rơi từ trên tường xuống, rơi ở cạnh chân Musi, tám chiếc chân máy móc lại muốn bò lên người thư nô.
Musi dẫm lên trùng robot, quay lại nói với thư nô: “Cởi quần áo ra.”
Thư nô kinh ngạc, trừng mắt nhìn Musi, như thể câu mà anh nói rất khó tin.
“Cởi ra.” Musi lặp lại lần nữa, anh giảm bớt lực chân đang dẫm lên trùng robot.
Không có chuyện anh cởi quần áo cho trùng cái.
Nếu đối phương phản kháng, anh không ngại để cho trùng robot qua đó, nhất định bộ quần áo trên người thư nô sẽ được phân vào loại “rác rưởi”.
Vẻ mặt thư nô do dự, hai tay đặt trên quần áo, mắt còn đang nhìn chằm chằm Musi, như đang cảnh giác mà cũng như đang xác nhận.
Musi gật đầu.
Vì thế, chiếc áo màu xám đen rách rưới bị thư nô cởi ra.