Xiềng xích thấp kém như vậy, vốn không thể nào trói buộc được một trùng cái cấp A, cho dù là một trùng cái cấp A bị thương nặng.
Ánh mắt Musi vô cùng hứng thú mà lướt qua một lượt trên cổ chân của thư nô, nơi đó bị xích chân thít chặt tạo ra vệt đỏ.
Trùng cái này thật ra có khả năng thoát khỏi trói buộc.
Đôi mắt Musi khẽ lay động, nhưng lại không nói gì cả.
Tuy rằng anh thấy cách làm của trùng cái kỳ lạ, nhưng cũng không muốn tìm hiểu, chuyện vừa phiền phức vừa vô nghĩa không đáng cho anh hao tổn tinh thần.
“Thưa ngài, trùng cái không thể so với á thư, rất lỗ mãng. Nếu không xích lại, nhất định sẽ chạy mất tung mất tích.” Lái buôn nô lệ nhận tiền, lại còn muốn tiếp thị thêm dây xích.
Musi ngước mắt nhìn mặt trùng cái, trùng cái cao hơn anh rất nhiều, lúc này đây đang cúi đầu, trông rất ngoan ngoãn mà thuận theo.
“Cậu sẽ chạy sao?” Musi hỏi thư nô.
Anh vẫn chưa trưởng thành, lúc nhìn thẳng tầm mắt chỉ tới ngực thư nô, lúc này anh khẽ nâng đầu chăm chú nhìn vào thư nô, vẻ mặt điềm đạm, cứ như là đang hỏi hôm nay trời có thể có mưa hay không.
“Không.” Lông mi rũ xuống của thư nô khẽ run, giọng nói do lâu ngày chưa mở miệng nên hơi khàn.
Musi thu hồi tầm mắt.
“Đi thôi.”
Anh chỉ muốn một câu trả lời, trên thực tế cũng không để ý thư nô có thật sự chạy trốn hay không.
Chạy? Có thể chạy đi đâu đây?
Tinh hệ Sekaya không lớn, hành tinh Amika lại càng nhỏ hơn, nhỏ đến mức có thể bị tinh thần võng của anh bao trùm.
Thư nô nhấc lên đôi chân cứng đờ, đi theo bước chân của trùng trước mặt, đôi tay rũ bên người nắm hờ rồi lại thả lỏng ra, giống như đang xác định điều gì đó.
Lái buôn nô lệ nhìn theo trùng đã đi xa.
Gã giơ tay ấn mở terminal, màn hình ảo trong suốt hiện lên trước mặt, lái buôn nô lệ nhìn chằm chằm khoản tiền nhận được trong tài khoản mà rơi vào im lặng.
“MX… M… X, giới quý tộc hành tinh Amika có trùng đực này sao?”
Tỷ lệ mất cân bằng giới tính ở thành phố ngầm rất nghiêm trọng, trùng cái cấp A cấp B ra đường thôi là thấy được, còn trùng đực đến cấp C cũng ít ỏi không được bao nhiêu.
Dưới tình huống như vậy một trùng đực đẹp đến độ cứ như ngôi sao trong truyện xuất hiện trên phố, không khó để tưởng tượng được chấn động đến cỡ nào.
Trùng đực đẹp trai có gương mặt như ngọc sáng, đôi mắt như sao trời, đi dạo ở thế giới ngầm tối tăm, cứ như cả trùng đều đang phát sáng, hấp dẫn ánh mắt của tất cả trùng.
Sinh sản là thiên chức của trùng đực, trùng đực có cấp bậc càng cao thì bề ngoài càng xuất sắc, cũng càng hấp dẫn giống cái vì đó mà tiếp bước.
Không ngửi được mùi pheromone ra sao đã hướng về gương mặt kia, đám trùng cái có thể cả đời cũng không có cơ hội giao phối với trùng đực dường như phải nhìn đến ngoẹo cổ, trong lòng đều đang ngo ngoe rục rịch.
Trùng cái cấp A có năng lực cảnh giác cực kỳ nhạy bén, huống chi ánh mắt của bọn họ vốn dĩ cũng không thèm che giấu.
Thư nô áp xuống suy nghĩ hỗn loạn, đám trùng xung quanh ngo ngoe rục rịch dưới tầm mắt cậu, đừng bao giờ mong đợi đám trùng trong thành phố ngầm không bị luật pháp trói buộc này có lý trí gì đáng nói.
Thương thế chưa lành, năng lượng trong trùng văn chỉ còn không đến ba phần, cậu có thể bảo vệ trùng đực sao?
Thư nô nhẹ nhàng nâng mắt lên ngước nhìn Musi phía trước, bước chân của đối phương từ đầu tới cuối đều không nhanh không chậm, không có chút cảm giác lo âu nào.
Cậu biết đối phương có đủ năng lực tự bảo vệ mình, nhưng làm cấp dưới, sao có thể để trùng chủ tự mình ra tay chứ.
Musi biết tầm mắt của thư nô dừng trên trên người anh, cũng biết trong con đường tối tăm ẩn giấu rất nhiều ánh mắt nhìn trộm.
Dưới tinh thần lực cấp cao của trùng đực, dù cho những kẻ nhìn trộm trong bóng tối vẫn tự cho là bí mật theo dõi thì tất cả vẫn không che giấu được chút gì. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ánh mắt thư nô nhìn anh, khác hoàn toàn khác với ánh mắt của trùng khác nhìn anh.
Không có ác ý trần trụi, lại càng nhiều hơn những thứ khác… Một độ ấm… Mà Musi không có cách nào giải thích được.
Tinh thần lực màu băng lam không nhìn thấy được nhẹ nhàng rung động, truyền về thông tin.
Musi khẽ nâng mắt lên, ngay phía trước, một trùng cái tóc đỏ to lớn thô thiển đang xông về phía anh, không tránh không né, tầm mắt trói chặt trên người anh.
Xông về phía anh…
Dòng năng lượng rất mạnh, cấp bậc của trùng cái này cũng là đứng đầu trong tất cả trùng xung quanh, điểm này có thể chứng minh được khi trên mặt tất cả trùng khác đang lộ vẻ chùn bước.
Từ tinh thần do thám Musi biết được, quanh người trùng cái tóc đỏ năng lượng đã nổi lên màu đó, đó là tin tức giống cái theo đuổi bạn tình.
Màu sắc rất nhạt, tỏ vẻ đang thăm dò lẫn nhau trong giai đoạn tán tỉnh.
Nói cách khác đầu óc rất tỉnh táo, còn có thể nói chuyện đàng hoàng.
Musi dừng bước.
Trùng cái tóc đỏ thả chậm bước chân, hai mắt đảo qua trùng phía sau Musi, lại lần nữa dính chặt trên người Musi, vẻ mặt trông rất hưng phấn.
Thư nô cúi đầu, chậm rãi hoạt động cổ tay vì đeo xích trong thời gian dài mà cứng đờ.
“Bé trùng xinh đẹp, thư nô đó của cưng ngu nga ngu ngơ, vừa nhìn là đã thấy nản rồi, chi bằng hẹn hò với anh đây, anh cho cưng sung sướng đến tận trời luôn.”
Trùng cái tóc đỏ nói huỵch toẹt ra hết, quần áo trên người chỉnh tề, khác hoàn toàn với đa số trùng quần áo rách rưới ở thành phố ngầm, lời nói phun ra miệng lại thô tục không ai bằng.
Thư nô quần áo rách nát rũ tay xuống, yên lặng thay đổi tư thế, yên tĩnh chờ mệnh lệnh của trùng đực.
Trùng toàn tinh hệ đều biết, trùng đực hiếm hoi của Sekaya, Tổng Tư lệnh Quân đoàn 4, ghét nhất là giống cái muốn tiếp xúc cơ thể với anh.
Vẻ mặt Musi bình tĩnh.
Anh có kinh nghiệm đầy mình để ứng phó với trùng cái bị bản năng thao túng, từ khuyên bảo đến đánh cho phục, không phải là ít.
Ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người trùng cái, Musi lịch sự khuyên trùng rời đi: “Cút.”
“Chậc chậc, còn là một bé trùng xinh đẹp kiêu ngạo ha.” Trùng cái khẽ chậc một tiếng, không thèm để ý chút nào đến sự lạnh nhạt của Musi. Tầm mắt từ từ hạ xuống, ánh mắt dính vào bụng dưới của Musi, liếm môi cảm thán: “Dáng người cũng rất ngon luôn này.” ( truyện trên app T Y T )
Hiếm có trùng đực kiên trì rèn luyện, trùng đực đẹp đẽ dáng người còn tốt đúng là sinh vật quý hiếm.
“Khuyên trùng rời đi” hình như không được.
Musi ấn lên vòng trữ vật trên cổ tay, nghĩ thầm, nếu đánh sưng mặt trùng cái dân thường ở thành phố ngầm, e là sẽ để lại ấn tượng không tốt cho cấp dưới nhỉ.
À, thiếu chút nữa quên mất, thành phố ngầm từ lâu đã không chịu sự quản thúc của hành tinh Amika nữa, trùng ở đây cũng không tính là công dân dưới quyền của anh.
Vòng trữ vật chợt lóe lên ánh sáng xanh, một đôi bao tay màu trắng xuất hiện trong tay Musi, Musi không nhanh không chậm mà đeo bao tay lên.
Trùng cái tóc đỏ nhìn động tác của anh, tuy không rõ trùng đực đang làm gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt anh ta lưu luyến trên ngón tay thon dài của Musi.
Trùng cái nuốt nước miếng, mãi đến khi không nhìn thấy ngón tay Musi, mới dùng chất giọng thô thiển nói: “Đám trùng đực trên mặt đất mấy cưng, tật xấu cũng nhiều thật.”