Sợi tơ tinh thần lang thang khắp nơi để dò đường, Musi băng qua những tòa kiến trúc hỗn loạn như mạng nhện một cách thành thục, thành thục tới nỗi anh như một cư dân sinh sống dưới lòng đất từ nhỏ.

Nhưng tất cả các trùng may mắn nhìn thấy đều biết rằng, thành phố ngầm không thể nào có một trùng đực khí chất thế này được.

"Thưa ngài, xin hỏi ngài có cần thư nô không?"

Khi đi qua một con đường tối tăm, Musi bị một người buôn nô lệ chặn lại.

Lái buôn nô lệ đẩy mạnh tiêu thụ “Hàng hóa” của gã, trong mắt gã khó nén kinh hãi, giọng nói cũng cố tình nhỏ nhẹ lại, cứ như là sợ làm kinh động đến trùng đực cao quý này.

“Mời ngài nhìn thử đám á thư này đi ạ vừa sạch sẽ, vừa nghe lời mà lại còn đẹp mắt nữa.”

Bước chân Musi hơi chậm lại, một sợi tóc đen lướt qua đôi mắt, đây vẫn là lần đầu tiên anh được chào hàng bên đường, một trải nghiệm rất mới lạ.

Lái buôn nô lệ nhạy bén lập tức nắm chắc được thời cơ Musi tạm thời dừng bước, gã nghiêng người sau đó cười khanh khách mà chỉ cho Musi nhìn về phía đám “Hàng hóa” ven đường.

“Đều là mấy đứa nhóc không nhà để về, dù cho có làm trâu làm ngựa cho ngài cũng là may mắn của tụi nó.” Lái buôn nô lệ cung kính cúi đầu.

Không ngửi được mùi pheromone, nhưng gã vẫn phải cố gắng hết sức để ngăn bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Trùng đực xinh đẹp cũng không được xem là ít, nhưng trùng đực đẹp đến như vậy vẫn là lần đầu tiên gã nhìn thấy.

Huống chi, dung mạo của trùng đực này còn tỷ lệ thuận với cấp bậc của anh.

“Ngài thích thư nô như thế nào ạ? Loại biết nghe lời hay là loại ngoan cường đây?” Lái buôn nô lệ khom người hỏi, ánh mắt âm thầm mà đảo qua trên người trùng đang dần bước đến gần.

Musi không trả lời, tầm mắt dừng trên những “Hàng hóa” đó.

Một đám á thư khom lưng co người quỳ xuống thành một hàng, cổ chân bị xích lại tạo thành một chuỗi trưng bày hàng hóa dài hơn chục mét được hình thành dọc theo lối đi.

Trùng về cả vật chất và tinh thần đều đã cằn cỗi đến cực độ đã không còn năng lực thưởng thức cái đẹp nữa, dù cho là hùng tử đẹp nhất vũ trụ đứng trước mặt bọn họ đi chăng nữa, trên mặt các nô lệ vẫn chẳng thay đổi gì.

Quần áo trên người bọn họ rách nát, làn da lộ ra bên ngoài có không ít vết thương mới cũng có cũ cũng có, tóc hình như vừa mới được xối nước qua, vẫn còn đang ướt đẫm mà nhỏ xuống chất lỏng dơ bẩn màu xám xịt.

Những trùng này cũng không sạch sẽ giống như lái buôn nô lệ nói, cũng không có nhiều kích cỡ đến vậy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Musi nhíu mày, cho dù là vẻ mặt chết lặng của á thư hay là mái tóc đẫm nước của bọn họ, đều khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Đây là thành phố ngầm.

Musi thu lại cảm xúc, không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, đang định nhấc chân bước đi, lại cảm nhận được một sự tồn tại rất mạnh mẽ đang nhìn anh chăm chú.

Dựa theo cảm giác mà quay đầu nhìn lại, khi tầm mắt của hai trùng chạm vào nhau, Musi không khỏi sững lại.

Lập tức sửng sốt…

Đó là một đôi đồng tử dị sắc, mắt trái màu xanh biển, mắt trái màu vàng hổ phách.

Màu mắt trái ngược hoàn toàn với mèo cưng nhà anh, khiến Musi nhớ đến đôi mắt trong giấc mơ tối qua kia.

Rất giống, nhưng đôi mắt trong giấc mơ kia trong veo sạch sẽ, không có nhiều tơ máu như vậy.

Chủ nhân của đôi đồng tử dị sắc này thẳng thừng nhìn chằm chằm anh, trong mắt chứa cảm xúc phức tạp khó hiểu.

Kinh ngạc, sững sờ…

Musi theo thói quen mà phân tích, nhưng anh còn chưa kịp tìm ra thì chủ nhân của đôi mắt kia hình như phản ứng lại được, đột nhiên dời tầm mắt đi, cúi đầu xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hoảng loạn, sợ hãi, còn có chút chột dạ?

Musi khẽ híp mắt.

Tuy rằng thành phố ngầm cực kỳ lạc hậu, anh cũng không có cố ý ngụy trang, có trùng có thể nhận ra anh cũng rất bình thường.

Chỉ là, biểu hiện của đối phương… Chắc chắn không đơn giản chỉ là nhận ra anh mà thôi.

Tinh thần lực của trùng đực cấp A trở lên có lực khống chế rất mạnh, sẽ rất ít nằm mơ.

Tối hôm qua ở trong mơ anh nhìn thấy được một đôi con ngươi dị sắc, hôm nay lại thật sự gặp được một trùng cái có một đôi con ngươi dị sắc tương tự, Musi không cảm thấy hai điều này không có liên quan gì tới nhau.

Ngay khi lái buôn nô lệ bắt được một chút thay đổi nho nhỏ trong ánh mắt trùng đực, gã nhìn theo ánh mắt của trùng đực thấy được trùng cái gã nhặt được ngoài đấu trường thì nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn rất nhiều.

“Hàng hóa” của gã đương nhiên không chỉ có á thư, vì để thỏa mãn sở thích đặc biệt của tầng lớp trùng cao cấp, dù sao cũng sẽ chuẩn bị một ít trùng cái cường tráng.

Trùng cái là mặt hàng hao hụt, bán ra không được cái giá gì tốt. Cũng may gã có nhiều cách, gần đây hay đến thăm hỏi quản lý của đấu trường, thoảng thoảng nhặt một vài “Trùng chết”, cũng coi như là một vụ làm ăn không cần vốn.

“Ánh mắt của ngài thật tốt, trùng cái này vô cùng cường tráng, sinh mệnh cũng rất mạnh mẽ, tuyệt đối là một thư nô ưu tú.”

Lái buôn nô lệ đi qua, hình như đang định xách trùng cái đó lên cho Musi nhìn kỹ.

“Không cần đâu.” Musi lên tiếng: “Cậu ấy, tôi mua.”

Không cần nhìn kỹ, Musi cũng biết đó là một trùng cái rất cường tráng, cơ bắp lộ ra bên ngoài của trùng cái đó không thua kém bất kỳ một quân thư chuyên nghiệp nào.

Đây là một trùng cái cấp A.

Trùng cái cấp bậc càng cao thì năng lực hồi phục càng mạnh, bộ quần áo rách rưới thấm đẫm máu của đối phương gần như đã chuyển sang màu đỏ sậm, nhưng những miệng vết thương dữ tợn đó cũng đã ngừng chảy máu bắt đầu kết vảy.

Chỉ cần đủ năng lượng, không quá mấy ngày là trùng cái này đã có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Có thể là bởi vì đôi đồng tử dị sắc kỳ lạ kia của trùng cái, cũng có thể là vì đôi mắt giấu kín cảm xúc kia.

Tóm lại, Musi đã nổi lên hứng thú với trùng cái dơ bẩn này, anh muốn cậu.

Tầm mắt Musi rơi trên người thư nô.

Lúc anh nói mua đối phương, có lẽ đối phương đã kinh ngạc. Đôi mắt khác mày đột nhiên trợn to, cảm xúc bị che đậy trong nháy mắt lộ ra, nhưng chỉ là trong chớp mắt.

Thư nô mặc quần áo thấm máu loãng và vết bẩn được nâng lên từ trên mặt đất, trên bắp chân rắn chắc đầy rẫy những miệng vết thương chưa lành và máu trên đó đang đông lại.

Musi thầm nghĩ, có loại mèo nào dơ như vậy đâu?

Con mèo của nhà anh có một đôi mắt dị sắc sáng trong như ngọc quý, lông cả người trắng giống như một quả cầu tuyết, tuyệt đối sẽ không dính chút vết dơ nào.

Lái buôn nô lệ gỡ xích ra, tạo ra tiếng vang xộn xạo. Thư nô quỳ thẳng, ngẩng đầu nhìn Musi, giống như đang thực hiện nghi thức nào đó.

Lái buôn nô lệ gỡ trùng cái có đồng tử dị sắc ra khỏi “Dãy xích triển lãm” nô lệ, lôi kéo đến trước mặt Musi, cung kính nói: “Của ngài ạ, một thư nô bảy tinh tệ, nếu thêm xích tay chân thì hai mươi tinh tệ.”

Musi ngây ra.

Rẻ thật…

Bảy tinh tệ, ở hành tinh Sekaya tương đương với giá của một bình nước tinh khiết bình thường.

“Không cần xích.” Musi xác nhận lại một lần nữa là mình không nghe lầm giá, dùng tài khoản terminal trên cổ tay chuyển bảy tinh tệ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play